Ngày mà Cố Ninh Tinh từ khi sinh con ở bệnh viện về, cũng trải qua hơn một năm rồi, bé con cũng dần dần tập đi, thì lúc này cô nhìn thấy trên ti vi là tin tức chúc mừng Âu gia đã có cháu, mà người sinh con là Lâm Bình Chi, cô ta sinh con gái cho nhà họ Âu,
Tim của Cố Ninh Tinh liền đau thắt lại, nhưng cô dù sao cũng một phần yên tâm, nếu anh ta đã có còn rồi thì chắc chắn sẽ ngừng việc tìm kiếm cô, cô đã ở trong nhà được hơn hai năm trời vì trốn việc anh ta tìm kiếm cô,
Từ lúc trở về Hồng Kông, nơi quê nhà của cha mẹ trước khi chuyển đến Trung Quốc sinh sống, cô chỉ biết mình ở nhà trốn tránh việc tìm kiếm của nhà họ Âu, mà Hàn Đình Thâm cho hay,
Và kể từ đó, cô không muốn những tin đồn nào hay bản tin tức nào trên ti vi điều không được nhắc đến, vì cô không muốn thằng bé biết về chuyện này cho đến bây giờ,
Và trở lại với hiện tại, Cố Ninh Tinh cảm thấy mình đã uống đủ rồi, mới chợt đi vào phòng mà ngủ cùng với con trai,
Vài ngày sau đó đúng như dự tính của Hàn Đình Thâm, cô thu xếp một số chuyện công ty Hàn thị bên phía Hồng Kông này, sau đó mới sắp xếp lệnh nghỉ phép ở trường học cho bé con xong xuôi, và ngày mai mới chuẩn bị bay về lại nước,
Tối hôm đó, cô cùng với con trai thu xếp quần áo vào vali, nhưng thằng bé cứ hiếu kỳ mà hỏi cô sao chúng ta không ở đây mà phải đi, và về đó để làm gì,
Cố Ninh Tinh chỉ nói với nó là vì công việc nên bên đó, nên cô mới phải về giải quyết, mà không nói gì thêm nữa, thằng bé nghe vậy sau đó gật gật đầu rồi không hề hỏi nữa, mà chỉ chăm chú lấy quần áo để cho cô xếp vào vali mà thôi,
Hai mẹ con xong xuôi, thì nhanh chóng đi ngủ ngay, sáng hôm sau cô vẫn thức dậy làm đồ ăn sáng cho bé con và mọi người,
Kháp Kháp cũng thời điểm này mà đi ra, nhìn thấy cô bên trong bếp, thì nhanh chóng chui vào phụ cô,
Cố Ninh Tinh thì nhờ Emma giúp cô cho bé con dậy rồi vệ sinh cá nhân cho nó, Emma nghe xong thì ngay lập tức đi làm tròn trách nhiệm,
Bữa ăn sáng chỉ có bốn phần, vì nhà ngày chỉ có cô và bé con, Kháp Kháp và Emma, sở dĩ Kháp Kháp ở đây là vì muốn ở gần cô, chăm sóc cô, tuy là bên đây Hàn Đình Thâm cũng có nhà, nhưng em ấy sợ lúc anh trai về lại Trung Quốc thì cô lại thấy nhà to mà trống trải, nên mới qua sống cùng cô,
Còn Emma thật sự chỉ là một cô bé mồ côi lớn lên và đến tuổi bước ra xã hội để kiếm tiền, tuy ăn học đầy đủ, nhưng từ vẫn thiếu thốn phải làm thêm ban đêm ở những quán bar,
Và cũng lần đó cô bé bị những tên trong quán bar là những vị thiếu gia ăn chơi, say xỉn trêu đùa quá đà mà xâm phạm cô ở sau hẻm,
Cùng là lúc tình cờ Cố Ninh Tinh và Kháp Kháp đi ngang qua thấy được, nhìn thấy cô bé đang ra sức kêu cứu, và cả hai không đành lòng mà Kháp Kháp đã cho họ nằm dưới nền đất tất cả,
Sau đó cô mới đưa ra ý định, là về sống với cô và làm trợ lý cho cô, cô bé liền ngay lập tức đồng ý mà đưa cô về, nhờ vậy mà đã sống với cô được bốn năm rồi, cô bé là người trung thành tuy có hơi thật thà nhưng lại giỏi về những con số và đề án, không chỉ vậy Emma cũng chăm sóc em bé rất giỏi nữa,
Một lúc sau Emma bế Thằng bé từ phòng vệ sinh bước ra và cả hai đã vệ sinh xong xuôi, rồi ngồi vào bàn ăn,
Không lau sau cũng ăn sáng xong, Cố Ninh Tinh nhìn giờ đồng hồ, thì cũng sắp đến giờ Hàn Đình Thâm đến rước tất cả ra sân bay, sau đó cô mới bế thằng bé đi vào phòng mặc quần áo để chuẩn bị đi, kế đó cả hai cô gái Kháp Kháp và Emma cũng vậy,
Đến sân bay ngồi trên máy bay, tuy cô tự trấn an mình, nhưng thật sự cô vẫn một phần nào rất lo lắng,
Bé con lúc này trên máy bay, đột nhiên đeo lên ngồi trên đùi cô, mà đòi cô ôm ngủ, "Mami, Nhiên Nhiên muốn mami ôm ngủ "
"Được, được con ngủ đi mami ôm con" cô nhìn thằng bé như vậy, cũng một phần nào cô bớt lo lắng mà ôm nó vào lòng thật chặt,
Máy bay từ ở Hồng Kông bay sang Trung Quốc cũng không mất đến bao nhiêu giờ, và cuối cùng cũng đến nơi,
Đến nơi thành phố BK, cô không về đến nhà họ Cố ở vì sợ sẽ gặp lại hắn, nên Hàn Đình Thâm biết trước đã đưa cô đến khách sạn Hàn Gia thị, đó là khách sạn kinh doanh kèm theo của Hàn Đình Thâm, hạn đến năm sao rất sang chảnh,
Anh ta chuẩn bị đến ba phòng đặc biệt VIP, hai phòng kia là cho Từ Khiên Quân một phòng, Kháp Kháp với Emma chung một phòng, còn phòng của hai mẹ con đối diện với Kháp Kháp,
Lúc này bước vào khách sạn, Hàn Đình Thâm liền bảo đưa thằng bé để anh bế, thì Cố Ninh Tinh nhẹ nhàng đưa cho anh bế dùm,
Sau đó tất cả nhanh chóng đi nhận phòng, Hàn Đình Thâm cũng đi theo vào cùng Cố Ninh Tinh, anh ta trên tay bế thằng bé, tay kia thì đang cầm một thư mời cho cô, "Thư mời ngày mai, cầm nó để vào buổi tiệc nha, phải cố gắng thuyết phục được anh ta để bán công ty cho em đấy "
Cố Ninh Tinh cầm lấy, miệng cô liền mỉm cười nhìn khi anh động Viên cô,"Cảm ơn anh trong thời gian qua "
Cô sẽ nhất định sẽ giành lấy công ty của nhà họ Cố gia về,
Hàn Đình Thâm khách sao cau mày nói thêm, "Có sao đâu, bạn bè giúp lẫn nhau mà, thôi một chút đến giờ em nhớ xuống quầy buffet để ăn buổi chiều nha, còn về nhóc con này anh sẽ giữ nó giùm em"
Cố Ninh Tinh khách sao, sao có thể làm phiền anh như vậy được, vì anh ta còn phải làm việc nữa, nên cô đã bảo anh ta đưa bé con cho anh,"Đình Thâm, mau đưa nó cho em, hay anh đặt nó xuống cho nó ngủ đi "
Hàn Đình Thâm không chịu không chịu, vì anh ta thích nhất là bế thằng bé trên tay nên anh muốn giữ nó, "Không sao đâu, nhóc con này anh bế nó như vậy nó ngủ ngon lắm, em xem nè"
Cố Ninh Tinh nheo mày sợ làm phiền anh nên cô khách sao lắm "Nhưng, như vậy phiền anh lắm, anh còn công việc phải làm cơ mà "
Hàn Đình Thâm cảm thấy không phiền chút nào, vì anh ta rất thích thằng bé, nên lắc đầu bảo không sao, còn kêu cô cứ nghỉ ngơi một chút, "Việc để sau làm cũng được, em nghỉ ngơi đi, anh sẽ giữ thằng bé cho em "
Cố Ninh Tinh, không còn có gì để nói, chỉ biết mỉm cười ngại ngùng, "Vậy cảm ơn anh "
Hàn Đình Thâm thấy vậy rồi mỉm cười bế thằng bé ra ngoài, còn Cố Ninh Tinh thì ở lại trong phòng, mà nhìn Hàn Đình Thâm bế Thành Nhiên bước ra khỏi phòng,
Cô cảm thấy Hàn Đình Thâm dạo gần đây rất kỳ lạ, anh ta cứ thất thần rồi cười ngượng, gương mặt thì lâu lại trở nên rất buồn bã, cô chuyện gì với anh ta chăng,
Lúc này Hàn Đình Thâm bước đi nhẹ nhàng đi xuống dưới sảnh khách sạn, những nhân viên nhìn thấy anh thì bàn tán xôn xao, về chuyện anh đang bế một đứa bé đang ngủ nhìn rất dễ thương,
Vì họ từ khi làm ở đây ít khi nhìn thấy anh đem đứa bé nào đến, họ còn nghĩ đó là con trai anh,
Thư ký của Hàn Đình Thâm liền nói với anh ta là những người xung quanh đang bàn tán về anh,
Hàn Đình Thâm biết những nhân Viên đang nói bàn tán về đều gì, nhưng anh vẫn mặc kệ, mà đi đến sảnh dùng cà phê để ngồi vào chiếc ghế dựa, tay vẫn bế thằng bé đang ngủ say, anh còn đặt lại tư thế đầu cho nó ngủ thoải mái hơn,
Một nhân viên phục lúc này đi đến mang theo cốc cà phê như mọi khi anh vẫn hay đến đây và uống nó, thì đột nhiên nhân Viên đấy lớn gan hỏi, "Chủ tịch, đây là con ngài sao ạ "
Hàn Đình Thâm một tay ôm thân thằng bé, một tay cầm ly cà phê lên uống một ngụm, mà nghe người nhân viên đó hỏi, anh lại im lặng,
Thư ký của anh ta lúc này cảm thấy không được ổn nên đã mắng người nhân viên ấy, "Đừng nói bậy bạ "
Người nhân Viên ấy giật mình một cái rồi cười ngây ngốc, sau đó im lặng lẽ quay đi,
Thì đột nhiên lúc này nghe được giọng Hàn Đình Thâm lên tiếng, "Đúng vậy, thằng bé là con tôi "
Người nhân Viên ấy mới bỡ ngỡ, mà tươi cười, còn khen thằng bé nào là đẹp trai còn dễ thương, lớn lên sau này sẽ rất thông minh giống anh,
Anh ta nghe xong liền mỉm cười, nhưng nụ cười này bên trong lại chứa theo nỗi buồn trong anh,
Vì lúc này anh đang nhớ một người, người đã làm cho anh mất hy vọng, làm tổn thương anh, còn cự tuyệt anh, khiến tim anh đau đớn vô cùng,
Thế nhưng đúng như trời đang trêu đùa anh, thì vừa mới nghĩ đến người đó thì cậu ta lại xuất hiện ngay,
Chính là La Thiên Tôn, anh nhìn thấy cậu ta đang đứng trò chuyện cùng với ai đó, thì lập tức cả hai chạm mặt nhau, thì La Thiên Tôn lại quay đi chỗ khác,
Anh ta vì là chủ nhân của khách sạn ở đây, nhưng lại thắc mắc vì sao La Thiên Tôn lại xuất hiện ở đây,
Anh liền lạnh lùng bước đi đến người mà vừa mới bắt tay với anh, thì nhận ra là giám đốc của công ty Trương thị ở bên nước ngoài,
Hàn Đình Thâm liền lịch sự chào hỏi, "Trương Tổng, ngọn gió nào đưa ngài đến đây vậy "
Ông ta nhìn thấy Hàn Đình Thâm, còn cười vui vẻ với anh, còn khen nhân Viên phục vụ tốt của khách sạn anh, "Oh, đây là chủ tịch Hàn kia mà, tôi vì công việc, phải về đây một chuyến, và đã chọn khách sạn của cậu đấy, thật sự tôi rất thích phục vụ ở đây lắm "
Ông ta không người cười lớn và khen liên tục, sau đó Hàn Đình Thâm vẫn không để ý đến người bên cạnh là La Thiên Tôn,
Mà anh ta cứ trò chuyện lịch sự, "Ngài thích là được mà "
Ông ta cười nói chuyện với Hàn Đình Thâm, sau đó đột nhiên mới để ý đến đứa bé trên tay anh mà hỏi "Đây là con ai vậy, là con cậu à "
Thật sự bây giờ La Thiên Tôn cũng mới để ý đứa bé trên tay, mà tò mò nhìn, những vấn không dám lên tiếng,
Hàn Đình Thâm vẫn không nhìn La Thiên Tôn, mà nở nụ cười xã giao với ông Trương rồi thẳng thắn nói, "Vâng thằng bé là con trai của tôi "
Lúc này bé con đột ngột tỉnh dậy, còn làm dáng vẻ đáng yêu xoa dụi mắt, còn bất ngờ lên tiếng gọi anh là, "Ba Thâm con đói bụng "
Ai nấy nghe xong điều vui mừng, bảo anh ấy làm tốt lắm mới sinh ra đứa bé đáng yêu đến như vậy,
Nhưng người gần anh đang vui vẻ thì riêng một người, lại rất bất ngờ mà sốc lắm,
Cậu ta nghe anh đã có con đột nhiên tim đau thắc lại, nhưng cậu ta nghĩ mắc mớ gì cậu có quyền đau lòng,
Vì trước đó là cậu làm tổn thương anh ta, chia tay anh ta, nói những lời nặng nề với Hàn Đình Thâm, nhưng những gì cậu đang chịu đựng vẫn là không bằng anh ta, cậu đáng bị như vậy,
Sau đó lời nói của Hàn Đình Thâm thốt ra, lại khiến được một người từ xa đi đến nghe được,
Anh ta đến gần mọi người liền hỏi Hàn Đình Thâm, "Anh có con sao "
Người đó lại là Âu Thành Nghiêm, anh ta đi đến nhìn thấy Hàn Đình Thâm bế một đứa bé nói là con mình,
Anh ta lúc này chạm mắt với bé con thì đột nhiên giật mình, anh ta không hiểu vì sao nhìn thằng bé anh ta lại có cảm giác rất quen, nhìn thằng bé có hơi giống một người với anh,