Tất cả mọi người ai nấy điều vui vẻ ăn mừng sinh nhật của Cố Ninh Tinh, còn cô thì từ lâu đã vốn quên đi ngày sinh nhật của mình, nay giờ lại được ngày sinh nhật cô thật sự rất vui,
Cô vui bởi vì có một cậu bé kháu khỉnh mà cô sinh ra, cùng mọi người đóng sinh nhật,
Mọi người ai nấy điều cùng nhau uống rượu, lúc này Thằng bé đột nhiên buồn ngủ, nên Cố Ninh Tinh bế nó vào phòng cho nó ngủ,
Sau đó cô mới trở lại bàn, mà cùng nói chuyện với mọi người, ngay lúc này Hàn Đình Thâm nhìn cô hỏi, "Thằng bé ngủ rồi à "
Cố Ninh Tinh gật đầu, rồi cầm ly rượu lên uống tiếp, cô bây giờ nay tửu lượng của cô đã khá hơn bao giờ rồi,
Sau đó nhớ đến thằng bé, Từ Khiên Quân liền nhắc đến chuyện cô đã trải qua năm năm rồi, "Thật là nhanh quá, mới đây đã được năm năm rồi nhỉ, thằng nhóc Cố Thành Nhiên ấy cũng được bốn tuổi rồi đấy"
Từ Khiên Quân say vừa nói vừa cười, nên không để ý mình đang khơi dậy chuyện gì, nên lúc nói thì ngừng lại,
Mọi người ay nấy điều nhìn Từ Khiên Quân mà làm dấu hiệu bảo anh ngừng lại,
Nhưng Cố Ninh Tinh không vì điều đó mà tác động lòng cô, cô đã không quan tâm đến điều nó nữa rồi,
Sau đó cô liền cúi đầu mà còn thẳng thắn nói lời thật lòng cảm ơn tất cả ,"Thật sự lúc đó cảm ơn mọi người nhiều lắm, vì động viên của mọi người nên em mới sống bình thường như ngày hôm nay "
Kháp Kháp lúc này hiểu nổi buồn của cô mà nhẹ nhàng chạm vào vai cô mỉm cười an ủi, "Tiểu thư, mọi người ở đây ai cũng yêu thương cô hết mà, dù sao đã có thằng bé và mọi ở bên cạnh rồi kia mà"
Cố Ninh Tinh nghe vậy, mà suy nghĩ đến Cố Thành Nhiên, là thằng bé con của cô nên cô mới nguôi lòng mà thở nhẹ nhàng,
Thế nhưng lúc này đột nhiên Hàn Đình Thâm mới lên tiếng với giọng nghiêm túc, "Em dự định sẽ như vậy mãi sao Ninh Tinh "
Tuy vậy cô vẫn biết anh ta ám chỉ về điều gì khi nói ra như vậy, "Em nhất định là sẽ không bao giờ về nơi đó nữa đâu ạ "
Ninh Tinh nói xong, Hàn Đình Thâm lại tiếp tục nghiêm túc, nhìn thẳng vào cô mà nói ra về chuyện chính rất quan trọng, "Ninh Tinh, em không thể không quay về, công ty Cố thị nhà em đã được rao bán rồi "
Cô nghe đến công ty nhà họ Cố được rao bán nên cô mới bất ngờ thật sự, "Thật vậy ạ, là ai đã sở hữu nó "
Ý cô hỏi ai sở hữu, là vì trước khi phá sản, ba mẹ cô không bao giờ nói hoặc là giấy tờ đưa cho ai để thuế chấp công ty, và trước đó cô có điều tra về nhà họ Âu, nhưng mãi mà không tìm được tình hình,
Và hầu như cũng quên về nó, bây giờ nghe Hàn Đình Thâm nói cô mới chợt nhận ra,
Hàn Đình Thâm cho cô biết là ai đang sở hữu nó, và nói về tình trạng của công ty đó ra sao khi nhiều người vẫn thích thú mua lại công ty Cố Thị, "Là công ty Ngạn thị sở hữu, nhưng không hiểu vì sao, những người đến mua, trong đó có anh đến mua giá cao, thì anh ta lại không muốn bán, và ngay cả... "
Thế nhưng nói đến đây, thì ngay lập tức Hàn Đình Thâm ngừng lại vì xém nữa là nơi ra tên của hắn,
Anh ta rãi rãi đầu, không nhắc đến chuyện đó nữa, rồi tiếp tục quay sang vào vấn đề chuyện chính sự, "Thôi bỏ qua chuyện đó đi, nếu em muốn lấy lại công ty, và gầy dựng lại, thì em hãy thu xếp về nơi đó một chuyến đi "
Cố Ninh Tinh muốn lắm chứ, nhưng điều cô lo lắng nhất chính là Thành Nhiên, và về nơi đó cô sẽ lại nhớ những nỗi đau mất đi anh trai mình điều đó khiến cô run sợ, "Nhưng em sợ chuyện... "
Hàn Đình Thâm nắm chặt lấy vai cô, nhìn thẳng mặt cô, anh dùng những lời nghiêm túc vừa khuyên cô hãy phấn chấn làm lại chính mình, "Ninh Tinh em hãy tự tin lên đi, bây giờ em đã là con người mới, Cố Ninh Tinh năm đó đã chết từ năm năm trước rồi, hãy mạnh mẽ mà đối mặt đi "
Cố Ninh Tinh ngồi suy nghĩ rất lâu, sau đó mới đưa ra quyết định,"Được, em sẽ đối mặt với chuyện này "
Mặc dù cô mạnh dạng đồng ý sẽ về, nhưng cô không lo lắng về việc dành lấy công ty, điều cô lo lắng nhất chính là người đó, nếu như gặp lại thì cô sẽ biểu hiện như thế nào đây,
Tất cả nhìn thấy dáng vẻ của cô đang lo lắng, thì lúc này Từ Khiên Quân uống một ngụm rượu rồi mới lên tiếng, "Chuyến này về, tất cả cũng sẽ về cùng em luôn, em chuẩn bị sắp xếp đi là vừa "
Cố Ninh Tinh vẫn trạng thái như cũ, rồi sau đó mới không nói nữa,
Từ Khiên Quân nói xong rồi mới quay về hướng chính diện bàn giơ ly lên hô hoán, "Quyết định như vậy, nào cạn ly đi "
Buổi tiệc nhỏ của cô cuối cùng cũng kết thúc, hai anh chàng kia thì đã uống nhiều hơn phụ nữ nên đã say và vào phòng ngủ,
Còn ba cô gái thì ở lại phải dọn dẹp, Cố Ninh Tinh lúc đầu cũng phụ giúp Kháp Kháp và Emma, nhưng hai cô gái ấy lại không cho, nên cô bất đắc dĩ phải ngồi trên ghế mà nhìn,
Lúc này Kháp Kháp từ bên trong bếp nhìn ra, thấy cô ngồi trên ghế mà với vẻ mặt rất buồn bã, cô liền nhờ Emma làm giúp mình,
Còn cô thì ra ngoài ngồi bên cạnh Cố Ninh Tinh, cô chạm lên tay cô ấy mà hỏi, "Cô vẫn còn suy nghĩ đến chuyện đó sao ạ "
Cố Ninh Tinh thở ra một hơi, rồi lại lắc đầu, sau đó mới nói ra, "Không, chị chỉ suy nghĩ thật là nhanh, mới đây đã được năm năm rồi "
Cố Ninh Tinh cũng gật đầu theo cô với những lời nói tâm sự "Đúng ạ, thật là nhanh quá "
Lúc này Cố Ninh Tinh mới vổ nhè nhẹ lên tay Kháp Kháp, cô lại tiếp tục cảm ơn cô, "Kháp Kháp, thật sự cảm ơn em về chuyện lúc đó "
"Có gì đâu ạ " Kháp Kháp ngại ngùng rồi gãi đầu,
Một lúc sau từ phía sau bếp, Emma đã làm xong xuôi, nên mới đi đến để nói cho Cố Ninh Tinh nghe, sau đó cô nhìn cả hai cũng mệt rồi nên cô mới thúc giục cả hai mau đi ngủ, "Thôi xong rồi hai đứa cũng vào nghỉ ngơi đi, chị sẽ vào sau "
Cả hai còn bảo sẽ ở lại đây cùng cô, nhưng cô liền không chịu mà đẩy cả hai đi về hướng phòng ngủ,
Sau đó Kháp Kháp cũng biết tình trạng bây giờ của Cố Ninh Tinh thật sự rất muốn ở một mình để suy nghĩ chuyện vừa nãy, nên cô mới nhanh chóng kéo Emma cùng đi vào phòng ngủ,
Hiện tại bây giờ Cố Ninh Tinh chỉ còn một mình ngồi trên bàn, và ngồi suy nghĩ lại chuyện cũ đã sảy ra, suy nghĩ về đứa con lần đầu đã chết, và anh hai của cô,
Vốn là nếu như anh hai của cô không hề chết, thì hôm nay cũng là ngày sinh nhật của Cố Ninh Phong và cô, nếu chuyện đó không tại vì cô, thì bây giờ cô cũng đã cùng anh hai và mọi người cùng nhau ăn uống vui vẻ,
Càng suy nghĩ lại càng khiến cô đau đớn bên trong, sau đó ngay lập tức đứng dậy để lấy chai rượu mà Từ Khiên Quân lúc nãy đã mua còn dư lại một chai,
Cô ngồi một mình để uống mà cho quên đi không còn muốn nhớ chuyện cũ, cô vừa uống nước mắt của cô không ngừng rơi xuống,