Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 69: Ngoan, cho anh đi vào




Cô không muốn bị vây hãm trong ngục tù chứa đầy sự dịu dàng của anh. Trầm luân trong ấy có ngày cô sẽ tan xương nát thịt.



Cô không muốn sẽ có ngày mình bị anh dẫn dụ thành công, để bản thân sa lầy trong một tình yêu đầy tội lỗi, muôn đời vạn kiếp bất phục.



Mộ Yến Thần mím chặt môi lại, tuyệt vọng đến cực hạn !



Hai cánh tay anh tạo thành tư thế giống như diêm vương la sát, ép chặt tay cô tại bên hông, cúi đầu xâm chiếm cánh môi cô.



"Ưm. . . . . ."



Lan Khê vùng vằng hai tay muốn trốn tránh lại bị một tay của anh khóa chặt trên đỉnh đầu. Mộ yến Thần ác ý tàn sát cánh môi cô, triền miên cùng những lọn tóc nơi khóe miệng của cô. Cô kịch liệt chống cự, hai chân quẫy đạp ga giường, eo thon cũng nâng cao lên kháng cự, anh lạnh lùng dùng cánh tay còn lại hung hăng áp chế xuống.



Ngay sau đó, bàn tay ở bên hông thuận thế đẩy áo cô lên cao, da thịt trần trụi lộ ra ngoài, bị khí lạnh xung quanh xâm nhập liền co rúm lại. Cô hoảng sợ nức nở lên, anh chớp lấy cơ hội quắp chặt lưỡi cô, kéo nó vào một trận mưa to gió lớn. Tay anh xoa nắn chiếc eo thon, ác ý để lại những dấu tay đỏ thẵm. Da thịt trần trụi ma sát với nhau tạo nên những dòng điện tê dại chạy dọc theo thân thể của cả hai người. Lòng bàn tay anh trượt ra sau lưng cô, men theo đốt xương sống chạm vào cúc áo ngực, “pằng” một tiếng, anh thô bạo kéo đứt luôn áo ngực.



Da thịt mịn màn trơn láng không cách nào thích ứng với sự thô bạo này, Lan Khê đau điếng người, nước mắt theo hai khóe mắt rơi đầy trên đôi má.



Mộ Yến Thần làm sao không biết người con gái nằm dưới thân anh đang vô cùng khiếp sợ? Nhưng đến nước này rồi, anh thật sự không còn đường lùi nữa. . . . . . Là chính tay cô đẩy anh đến ranh giới cuối cùng, ngay sát mép bờ vực thẳm, cô không cho anh sự lựa chọn nào khác!



Tại sao phải rời đi?



Tại sao nửa điểm cơ hội cũng không chịu cho anh!



Cô thà liều mạng cũng muốn vứt bỏ anh cả đời!



Là vì anh chưa tốt hay chưa yêu đủ sâu? Trong lòng cô vì sao chỉ có một tâm niệm là rời đi, rời đi và rời đi!



Mộ Yến Thần hung hăng cắn môi cô đến chảy ra máu, cô đau đến phát run, nước mắt nóng bỏng thấm ướt hết mái tóc cùng ga giường. Anh dùng mùi máu tanh ngọt làm thuốc dẫn để tự tê liệt bản thân mình, buông lỏng cho các tế bào trong cơ thể đang ra sức gào thét muốn cô!



Trước khi cô rời bỏ anh, anh phải chặt đứt đôi cánh của cô!



Lòng bàn tay anh bắt đầu đi thăm hỏi, thương yêu bầu ngực trắng nõn. Đôi thỏ trắng cũng giống như cô, nhỏ xinh đáng yêu, một tay anh liền có thể nắm trọn. Anh ra sức xoa nắn, lưu lại những dấu tay đỏ thẵm, lòng ngón tay chậm rãi trêu chọc hai đỉnh nhọn, kiên trì làm cho chúng cứng lại rồi dựng đứng lên.



Khóa kéo chiếc quần jean cũng bị nhanh chóng kéo xuống. Ngón tay thon dài luồn vào bên trong, lần tìm địa phương chốc nữa sẽ tiếp nhận lửa nóng của anh. Các ngón tay luồn vào chiếc quần lót, chạm đến cánh hoa e ấp, xoa nắn vài cái liền chuẩn xác đâm thẳng vào bên trong.



Cho đến lúc này, Mộ Yến Thần mới chịu giải thoát cho đôi môi của Lan Khê, tạm buông tha cho những hương vị ngọt ngào trong miệng cô, rũ mắt xem xét tình hình của cô.



Lan Khê bị hôn đến không thở nỗi, được giải thoát thì ngửa đầu liều mạng hít thở, làn môi còn lấm tấm những tia máu đỏ hồng, nửa chữ cũng không thể thốt ra được. Lát sau cô mới sặc ra được một hơi, chiếc cổ trắng tươi nghẹo qua một bên như thiên nga đang bị thương, kịch liệt rung động.





Cô động thân định dịch chuyển lùi ra phía sau, nhưng anh nhanh tay ấn mạnh vai cô xuống, ngón tay đang ở phía dưới càng xâm nhập sâu hơn vào cánh hoa yếu ớt!



"Anh hai. . . . . ."



Lan Khê khóc lên thành tiếng.



Mộ Yến Thần cố tình xem thường sự đau đớn của cô, tiếp tục cúi đầu cắn nuốt nơi đẫy đà, há to miệng ngậm hết điểm mẫn cảm của cô vào trong, thô bạo cắn: "Đau lắm phải không em?"



Nói xong thì buông hai tay cô ra, bắt đầu lột sạch quần áo của cô , làn tóc đen bóng như dòng suối rơi tán loạn trên ga giường trắng tinh. Hai màu đối lập càng làm nổi bật vẻ đẹp trẻ tuổi, non nớt như trái đào tươi mọng nước vừa chín tới. Hai tay cô run rẩy, cổ tay ứ đọng vết máu bầm, không có chút khí lực.



Thật không ngờ cô lại là nạn nhân của loại chuyện kinh tởm này. Càng đáng buồn hơn là người cưỡng đoạt cô lại chính là người anh ruột thịt chảy chung dòng máu.




Cô đau lòng nhắm chặt hai mắt, thị giác không còn thì xúc giác lại tặng lên. Cô cảm nhận rõ ngón tay trong cơ thể mình đang ngọ nguậy, co rúm lại. Đau. . . . . . Thật sự rất đau. . . . . . Thể xác đau mà tâm lại càng đau hơn. Trước đây dù biết tình cảm của anh vi phạm vào cấm kỵ, vi phạm đạo đức nhưng ít ra lúc ấy anh yêu cô bằng tất cả lòng trân trọng, bao dung. . . . . . chứ không tàn nhẫn chiếm đoạt như bây giờ.



Quần jean cuối cùng cũng rơi xuống. Thân thể cô hoàn toàn hiển lộ ra, không một mảnh vải che đậy. Mộ Yến Thần xoay cằm cô lại, tiếp tục hôn lên môi cô.



"Thả lỏng đi em, nếu không em sẽ bị đau đó." Giọng nói khàn khàn, trầm tĩnh như nước, lời vừa dứt thì ngón tay thứ hai cũng đi sâu vào trong cơ thể cô. Bên trong cô quá khít chặt, nếu không chuẩn bị tốt, chỉ sợ lát nữa sẽ bị thương.



Lan Khê nâng hai tay ôm lấy vai anh, vai anh rất rộng cũng rất nặng. Động tác của anh có chút chậm lại như đang an ủi, trấn an, dụ dỗ. Bàn tay đang ôm sau lưng cô duỗi lên vuốt ve mái tóc mềm mại . Anh xoay đầu đổi góc độ hôn sâu hơn, ra sức bú mút cái lưỡi thơm tho của cô. Cảm thấy hai ngón tay đã đủ ướt át, anh lấy đầu gối đẩy hai chân cô ra, đưa thân mình dán sát vào nơi thầm kín ngọt ngào ấy.



"Anh hai, anh nhất định phải đối xử với em gái ruột của mình như vậy sao? !"



Giọng nói run rẩy, ngập trong sự tuyệt vọng. Nước mắt cứ thi nhau chảy xuống.



Trong chớp mắt, anh đình chỉ hết mọi động tác, những tia máu đỏ nhanh chóng lan tràn trong con ngươi.



Biết rõ là tội nghiệt nhưng vẫn cố tình vi phạm. Hiểu rằng không được yêu cô nhưng không cách nào ngăn cản được ngọn lửa tình yêu. Anh hận mình không thể kìm chế lại. . . . . Càng hận cô vì sao đã tuyệt tình bỏ đi lại yếu mềm quay về!



Khoảnh khắc ôm chặt cô trên ban công ở bênh viện thì anh đã biết, đời này của mình coi như xong, anh là kẻ không có ngày mai, vô duyên với tương lai rồi.



Tầng mồ hôi dày đặc ngưng tụ trên trán, Mộ Yến Thần đem lửa nóng dán sát vào nơi mềm mại của cô, những ngón tay vùi sâu vào mái tóc dài, dụ dỗ bên tai cô: "Ngoan, mở ra. . . . . . Cho anh vào đi. . . . . ."



Tinh thần Lan Khê hoàn toàn hỏng hết rồi.



"Không. . . . . . Em không muốn! !" Cô dùng sức lực cuối cùng hét to lên, giãy dụa né tránh. Âm cuối cùng rơi vào trong miệng anh. Mộ Yến Thần cuốn lấy lưỡi cô, đồng thời thân dưới xông thẳng vào. Lan Khê chỉ cảm thấy thân dưới như bị xẻ nửa ra, nhưng không cách nào kêu lên. Nụ hôn của anh khóa chặt lấy môi lưỡi của cô, không cho cô bất kì cơ hội phản kháng.




Mồ hôi nóng bỏng đốt cháy tâm trí cô, toàn thân chỉ còn cảm giác đau đớn là rõ rệt nhất.



Mộ Yến Thần đem lấy chính mình vùi sâu vào trong cơ thể cô. Trong chớp mắt, anh cảm nhận được sự run rẩy mãnh liệt từ thân dưới cô. Cô đau lắm, anh biết điều đó chứ. Cả đời này anh đã nợ cô, có trả bao nhiêu cũng không hoàn nỗi món nợ này.



Trời đã định bọn họ là anh em ruột, trong cơ thể chảy chung dòng máu.



Cô năm nay chỉ mới 17 tuổi, còn quá nhỏ để gánh nỗi đau này.



Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, anh đã tự tay bẽ gãy cánh cô. Nhìn cô đau đớn co rúm người, lệ rơi đầy mặt, anh cũng đau lắm chứ.



"Lan Khê. . . . . . Tại sao em không yêu anh?"



—— Tại sao không yêu anh?



Cô không thể phát ra thanh âm, không thể trả lời.



Cô không trả lời, anh càng điên cuồng tăng tốc độ đụng chạm giữa hai cơ thể. Cô mệt mỏi, buông xuôi mặc anh hành động. Hồi sau, vì quá đau đớn đến muốn ngất xỉu nên móng tay cô bấm chặt vào da thịt anh.



Mộ Yến Thần mãnh liệt ra vào sâu trong cô, lúc sau thấy cô vì quá đau đớn nên đã cắn nát môi mình. Máu tươi từ vết thương tuôn trào ra, loang lỗ trộn lẫn với da thịt trắng nõn, nhìn thấy rợn người.



"Đừng tự cắn môi mình. . . . . ." Hạ thân anh vẫn không đình chỉ sự xâm chiếm, môi mỏng hôn lên tai cô, liếm láp khắp vành tai, thủ thỉ: "Cắn anh nè. . . . . ."



Lời vừa nói xong, cổ đã truyền đến cơn đau nhức. Anh run lên, suýt nữa bộc phát ra, hít một hơi thật sâu, hai tay giữ chặt vòng eo mềm mại, ác ý thúc vào thật sâu, cái sau mạnh hơn cái trước, hoàn toàn phóng túng bản thân mình.




Nước mắt Lan Khê đã cạn khô, không còn sức để rơi nữa..



Mộ Yến Thần biết rõ bản thân đang làm gì. Anh giờ như con ngựa đứt dây cương, mất khống chế, trong đầu chỉ còn duy nhất một mình cô. Những hình ảnh về cô cứ liên tục tái diễn như một đoạn phim quay chậm. Từ ngày thứ nhất anh về nước, cô đã bước vào cuộc sống của anh. Cô là người đầu tiên hỏi anh có cô đơn hay không?



Cô đơn lắm chứ.



Anh cô đơn đến mức cần một người sống chết cùng mình, cho dù uống rượu độc giải khát cũng cam lòng.



Anh yêu cô.



Thế nhưng nghiệt ngã thay anh lại mang đến cho cô thanh xuân thối nát nhất, dấu vết đen này, cả đời cũng xóa không được.




Đột nhiên, Lan Khê cắn chặt vai anh, dùng sức ngồi dậy.



Cơ thể quá mảnh mai, không cách nào tiếp nhận được sự cưỡng đoạt khổng lồ này. Mộ Yến Thần cũng chồm đến hôn môi cô, liếm liếm cánh môi nát bấy, giúp cô kéo dài sức chịu đựng. Những cú nhấn người sau cùng, anh tung ra hết sức. Cú thúc lần cuối cùng, anh nhấn sâu vào, ôm chặt lấy cơ thể cô, hít một hơi thật mạnh, rồi đâm đến nơi tận cùng trong cơ thể nhỏ nhắn ấy. Khoảnh khắc đầy nhục cảm tội lỗi nhưng cũng thật tuyệt vời, trước mắt anh như có chùm pháo hoa nổ tung lên vô cùng rực rỡ. Còn người con gái dưới thân anh…. Đã ngất đi.



***



Lan Khê như lạc vào một tầng sương mù đầy hơi nước ẩm thấp, cả người mệt mỏi đau nhức làm cô tỉnh dậy.



Người chỉ vừa mới động mà gân cốt như muốn vỡ ra. Bên ngoài ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu lên khắp căn phòng tầng ánh sáng mờ ảo. Cô lấy tay muốn túm lấy ga giường nhưng bị trượt vì ga giường quá trơn sau khi thấm đầy mô hôi của hai người.



Trong phòng tắm có tiếng vang.



Khi tiếng nước chảy ngừng lại thì cô vẫn còn đang ngẩn người. Cánh cửa phòng tắm dần mở ra, hình như có ánh mắt đang rơi trên người cô.



Lan Khê lật người lại, cảm thấy lạnh nên lấy tay kẹp lại thân thể mình. Vừa vặn đụng phải đôi nhũ hoa trần trụi, nỗi chua xót bi thương lại dâng trào. Cùng với động tác lật người, một dòng chất lỏng theo giữa hai chân chảy ra, hoàn toàn không thể khống chế.



May nhờ có mái tóc bừa bộn che đi hai tròng mắt sưng húp, cô nằm im mặc cho nước mắt lặng lẽ chảy xuống, giọng nói khàn khàn nức nở: "Tôi mệt lắm. . . . . . Vô cùng mệt, đừng nói gì cả, để tôi ngủ đi. . . . . ."



Cô vẫn luôn muôn trốn tránh tình cảm đầy tội lỗi, đầy oan nghiệt này. Nhưng anh ác lắm, cố tình để lại một dấu ấn không bao giờ có thể xóa nhòa, nó như là một vết xăm xấu xí sẽ đi theo ám ảnh cả đời cô. Lan Khê ước gì giờ này mình say rượu, mơ một cơn ác mộng. Sáng mai khi tỉnh dậy, lại trở về như xưa, những chuyện kinh khủng này sẽ tan biến không dấu vết.



Bóng dáng mạnh mẽ, rắn rỏi từ từ tiến gần cô, anh nhìn cô thật lâu, rồi chỉnh lại điều hòa, kéo chăn đắp lại cẩn thận cho cô.



***



Hôm sau tỉnh lại, mơ màng không biết là thời gian nào trong ngày.



Giấc ngủ của Lan Khê cứ mơ mơ hồ hồ, cả đêm như bị lạc trong một hoang đảo, một mình cô bước thấp bước cao, cứ đi mãi không biết đâu là điểm dừng. Nửa đêm, hình như có người ôm lấy cô, vì ga trải giường đã được đổi cái mới.



Cực kì sạch sẽ, giống như ngày hôm qua căn bản không có chuyện gì xảy ra.



Thế cũng tốt, cô thật sự không muốn đối mắt với cảnh chiến trường còn lưu lại sau cuộc giằng co giữa cô với anh. Nó sẽ tố cáo sự bất lực, đáng thương của chính bản thân cô.



Cô vào phòng tắm tẩy uế bản thân. Tắm xong, cô lấy khăn lau cho tóc đỡ ướt, rồi khỏa thân mở cửa phòng anh ra, trở về thẳng phòng mình.



Mộ Yến Thần ngồi trong đại sảnh, chứng kiến hoàn toàn quá trình ấy, con ngươi trong mắt dấy lên sự bị thương, đau đớn tột cùng.