Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 64: Trở lại làm gì?




Lan Khê căng thẳng đến mức ngạt thở, quay đầu nhìn hành lang trống rỗng rồi nhìn lại bên trong phòng bệnh cũng thế, run giọng kêu lên: "Anh hai!"



Không có người trả lời.



Đêm đã khuya, ngoài hành lang chỉ có bác sĩ trực đêm đi đi lại lại nhưng đã đi qua nơi này rất xa. Lan Khê nhìn lại căn phòng trống trơn, tâm như bị xoắn mạnh lại, viền mắt bắt đầu đỏ lên. Cô buông tay nắm cửa ra, chạy đến phòng trực hỏi: "Anh hai em đâu rồi? Vì sao giờ này anh ấy không ở trong phòng?”



Cô y tá nghe cô nói xong, cũng mở to hai mắt kinh ngạc.



"Hiện tại đã quá khuya rồi " Cô ta cau mày nhìn đồng hồ, "Đã quá thời gian thăm bệnh, ai cho em đi vào đây?"



Chết rồi! Tùy ý cho người ra vào phòng bệnh cao cấp vào thời gian này thì sẽ bị khiển trách thật nặng, cô y tá cau mày lại, sốt ruột đẩy Lan Khê ra ngoài: "Em không phải là đến nuôi bệnh nhân thì mau đi ra ngoài đi, có gặp ai cũng đừng bảo là chị cho em vào đấy nhá. . . . . ."



Lan Khê nóng nảy phản đối: "Nhưng anh hai của em đâu, bệnh nhân phòng 1309 đó, sáng nay anh ấy vẫn nằm trong phòng mà!"



Cô y tá lập tức trắng mặt, hai hàng lông mày điên cuồng nhảy dựng lên.



Phòng 1309, phòng này cô ta đặc biệt có ấn tượng, bệnh nhân là một nhân vật cấp cao ở Mộ thị. Cô y tá bắt đầu thấp thỏm không yên, vội vàng đi đến xem xét phòng của Mộ Yến Thần. Lan khê nhanh chân đuổi theo phía sau. Cửa phòng được cô y tá đẩy ra, quả nhiên bên trong không có một ai, ngoài ban công cũng trống rỗng.



"Bác sĩ Lam, bác sĩ lam!" Cô y tá hoảng loạn, hoảng hốt gọi to tên bác sĩ trực ban.



Lan Khê chết lặng nhìn vào căn phòng, tay nắm chặt khóa cửa, trái tim như bị vạn mũi tên xuyên qua.



Cô nhớ đến một đêm trong phòng khách nhà họ Mộ, anh nửa tỉnh nửa say ép buộc cô nghe những lời bộc bạch của mình. Anh nói, Lan Khê ơi, em có biết một mình anh ở nước ngoài nhiều năm như thế, bên cạnh không hề có một người nào. Mẹ ruột còn nhẫn tâm vứt bỏ anh một mình ở một nơi xa lạ, thì trên đời này còn có ai chấp nhận yêu anh đây?



Anh buông tay cô, chấp nhận quay trở lại cảnh tịch liêu, cô quạnh của ngày xưa.



Viền mắt cô cay quá, cô siết tay lại thành một quả đấm, bắt đầu chạy điên cuồng tìm kiếm khắp hành lang.



Anh đang bị thương, chắc không thể đi xa được nên cô chạy quanh quẩn khắp các tầng lầu để tìm kiếm anh. Tại cầu thang an toàn, cô thấy được ban công bên ngoài. Như có linh tinh, cô cất bước đi về phía ban công, cơn gió lạnh lập tức tràn đến, thổi khô những giọt nước mắt trên hai má cô. Lan Khê rùng mình vì lạnh, đang lưỡng lự có nên đi tiếp hay không thì bất chợt mùi thuốc lá xông vào hơi thở của cô. Lan Khê bị sặc, vội vàng lấy tay che lại miệng cùng mũi.



Chính là đây, mùi thuốc lá quyện cùng một mùi hương nam tính quen thuộc đã khiến hai chân cô cứng lại.



Lan Khê cả kinh, theo mùi hương quay khuôn mặt nhỏ nhắn qua. Ánh đèn yếu ớt tại phòng bệnh cuối cùng chiếu mờ lên một hình bóng, mơ hồ có thể thấy được những đường nét cao lớn, rắn rỏi. Trên tay anh cầm một chiếc bật lửa, đốm lửa nhỏ lúc sáng lúc tắt chiếu lên gương mặt tuấn mỹ.



Ngực cô như bị một loạt những cú đánh, cú đấm giáng xuống.



Mặt Lan Khê tái nhợt, trong bóng đêm lạnh lẽo, tay cô vịn theo vách tường đi tới gần anh, dò xét gọi: "Anh hai?"



Thân hình cao to ấy bất chợt cứng đờ.



Phản ứng của cơ thể phía trước đã cho cô câu trả lời chính xác, thật đúng là Mộ Yến Thần rồi.



Cả thân hình cao lớn của anh đều núp vào bóng tối, ngược chiều với ánh sáng. Toàn thân Lan Khê run rẩy, chóp mũi chua xót, cô sải những bước chân thật dài đến gần bên anh. Không để ý xem tay có bị tàn thuốc đụng trúng hay không, cô hung hăng đoạt lấy điếu thuốc từ trong miệng anh, vứt mạnh xuống dưới đất, dùng chân dập tắt.



Cô giận đến điên người, nghẹn nước mắt nhìn anh, lạnh lùng chất vấn: "Mộ Yến Thần anh đúng là điên hết thuốc chữa mà! Miệng vết thương của anh chỉ vừa mới vá lại thôi đó, anh bị gãy xương đó, đã gãy xương mà giờ này còn đứng đây hút thuốc. . . . . . Anh dám hút thuốc lá, có còn muốn sống hay không! !"



Câu nói cuối cùng gần như là hét toáng lên, tiếng hét mang theo sự thê lương vô vọng .




Cô như một con nhím nhỏ ra sức xù gai lên. Sự giận dữ của cô kích thích toàn bộ mọi giác quan bên trong con người Mộ Yến Thần để cho anh dần thanh tỉnh lại.



Mộ Yến Thần nheo hai mắt nhìm đăm đăm về phía cô, một giây sau anh từ trong bóng đêm đã đi ra ngoài ánh sáng.



Gương mặt anh tái nhợt, in đầy sự khắc khổ.



Con ngươi đen tuyền run lên, Lan Khê còn chưa kịp phản ứng, cổ tay đã bị chụp lấy. Cô muốn rút về thì bị mãnh lực kéo đến gần anh, tay anh lau đi nước mắt trên gương mặt cô, kề sát mặt cô.



Lan Khê giật mình, hàng mi dài run lên, hai mắt liền đóng chặt lại



Nhưng anh không có hành động tiếp theo, chỉ dùng giọng nói khàn khàn lạnh lùng: "Cứ tưởng là nghe lầm, không ngờ thật sự là em."



Anh cúi đầu, say mê ngửi mùi hương ngoạt ngào trên mái tóc cô, rất thoải mái, rất dễ chịu. Còn có mùi vị của đôi môi cô, không chứa mùi của phấn son, vô cùng tinh khiết sạch sẽ như cây Tuyết liên mọc giữa thiên nhiên. ( tuyết lên: Vị thuốc đông y).



Lan Khê chậm rãi mở mắt, đôi đồng tử kịch liệt lay động, nhìn chằm chằm vào anh.




"Không phải em đã nhẫn tâm bỏ đi sao?" sắc mặt Mộ Yến Thần rét lạnh như băng, mượn ánh sáng yếu ớt, anh quét một lượt khắp gương mặt cô, nhưng cố tình không nhìn vào đôi mắt của cô, giọng nói trầm thấp lành lạnh, "Còn trở lại làm gì nữa?"



Anh còn tưởng rằng, cô sẽ chạy trốn thật xa, để anh không bao giờ nhìn thấy được nữa.



"Em không yên lòng. . . . . ." Lan Khê run giọng trả lời, "Khi tan lớp tự học, em muốn đến thăm anh một lát, lại không ngờ bắt gặp cảnh anh hút thuốc!" Cô uất ức tố cáo.



Mộ Yến Thần chỉ lắng nghe cô nói không đáp lại lời cô. Lúc Lan Khê tưởng rằng anh căn bản không nghe rõ lời cô tố cáo thì lòng ngón tay của anh đột ngột đè lên môi cô. Hành động ẩn chứa sự ái muôi vô cùng nguy hiểm, cô khẽ run lên, đang muốn mở miệng ngăn cản thì mùi thuốc lá từ môi anh ập đến, ngăn lại cái miệng nhỏ nhắn của cô!



Tư thế hung mãnh mà ngoan tuyệt dọa cô nhảy dựng lên.



"Mộ Yến Thần. . . . . ."



"Không phải anh đã thả em đi rồi sao?" Tia máu đỏ tươi giăng đầy trong hốc mắt, anh giống như một loài dã thú khát máu vây chặt lấy cô, xoay cả người cô vào vách tường, bàn tay anh nâng đỡ sau gáy cô, đề phòng cho nó không bị đập vào vách tường. Môi anh ép sát, lạnh giọng hỏi "Em trở lại tức là cho anh thêm một tia hi vọng? Lan Khê. . . . . . Anh đã nói với em rằng cơ hội chỉ có một lần chưa? Qua lần này, thì dù có chết anh cũng sẽ không buông tay em nữa"



Lan Khê còn chưa tỉnh hồn, thân thể bị vây giữa lồng ngực nóng bỏng và vách tường lạnh lẽo. Hít một hơi thật sâu, cô cố giữ lại trấn tỉnh: “ Anh hai, em chỉ là muốn đến thăm…..Ưm…”



Những lời kế tiếp, nửa chữ cũng không thể phát ra.



Đôi môi đỏ tươi bị cắn lấy, anh lấy nụ hôn phong bế đôi môi cô lại. Đầu lưỡi cô ra sức tránh né nhưng vẫn bị anh bắt làm tù binh. Anh ra sức dày xéo môi cô để cô dần trở nên mềm nhũn dựa vào ngực anh. Cô càng kháng cự thì cái lưỡi thơm tho càng bị “ăn” nhiều hơn. Anh mạnh mẽ cắn mút kết hợp với bú liếm làm cho cô lâm vào mê trận, linh hồn giống như bị hút sạch, theo nụ hôn của anh bay đi tận nơi nào. Lan Khê quơ tay chống cự, dùng hết sức lực đánh loạn xạ lên vai, lên cổ, lên ngực anh nhưng anh vẫn đứng vững như núi, không hề nhúc nhích.



Anh lợi dụng sự chênh lệch giữa nam và nữ ép buộc cô phải ngửa đầu, nghênh đón anh nhiều hơn, mặc anh cần anh cứ lấy. Một sự dày xéo trộn trong sự ngọt ngào,hoa lệ.



Cô nhanh chóng hít thở không thông, chóp mũi chua xót, nước mắt đã rơi đầy trên khuôn mặt.



Mộ Yến Thần đang say sưa hút những tư vị ngọt ngào thì bất ngờ nếm được một vị mằn mặn.



Động tác đang cuồng dã dần dần chậm lại, tay anh sờ lên mặt cô, quả nhiên đụng phải toàn là nước mắt.



Cô đang khóc.