Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 132: Không thì xa nhau đi




Editor:MạnNhi



Hành lang trong bệnh viện thật là dài, không khí xúc động đầy phẫn nộ và khắc nghiệt bao trùm lên tất cả, tất cả mọi người vây xung quanh Mạc Như Khanh khuyên bà bớt buồn rầu, không nên quá gấp gáp, Mộ Minh Thăng sẽ không có chuyện gì . . . . . .



Mà giờ phút này thân hình mảnh khảng ấy đứng cô đơn trên hành lang, giống như bị toàn thế giới vứt bỏ vậy.Vành mắt Lan Khê hồng hồng, không biết rốt cục anh muốn làm gì, cố thu nước mắt lại, nhẹ nhàng ngồi chồm hổm trên mặt đất tự ôm lấy mình.



Túi sách đang đeo trên vai suýt nữa rơi xuống, sắc mặt Nhan Mục Nhiễm trắng bệch nhìn thấy tất cả, lùi lại theo bản năng, tại đây tất cả mọi người không để ý đến vẻ hoảng hốt lùi lại của cô, cố gắng làm cho tiếng giày cao gót nhẹ nhàng hơn, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm thân hình cao ngất đang đi xa xa phí trước, cô nâng túi sách lên bả vai rồi nắm thật chặt, vừa vuốt ve điện thoại trong túi xách vừa đẩy cửa lối đi an toàn ở bên cạnh ra——



Không khí lạnh tràn tới, lạnh đến mức toàn thân run rẩy, trái tim của cô cũng sắp hết sức rồi!



***



Đợi đến khi Mộ Minh Thăng được đẩy ra từ phòng cấp cứu, đã là bảy giờ sau đó.



—— ở bên ngoài bệnh viện, trên bầu trời là pháo hoa rực rỡ, vang dội cả bầu trời thành phố C tạo nên không khí vui mừng náo nhiệt. Phía bên ngoài náo nhiệt và vui mừng, cùng với phía bên trong bi thương khổ sở tạo thành khác biệt rõ nét.



Mạc Như Khanh bị một tiếng động mạnh đánh thức, đột nhiên nhìn về phía cửa phòng cấp cứu, đèn ở phía trên đã tắt, sau đó chỉ một lúc thì người được đẩy ra ngoài.



"Minh Thăng. . . . . ." hơi thở của bà mong manh thốt lên, run rẩy đứng dậy đi tới giường bệnh nắm lấy tay vịn, "Minh Thăng ông đã tỉnh chưa? Ông nhìn tôi đi tôi là Như Khanh, bây giờ ông như thế nào rồi. . . . . ."



"Phu nhân!" Lau hết lớp mồ hôi xong, bác sĩ vội vàng tiến lên ngăn cản bà, "Phu nhân ngài đừng đụng vào ông ấy, hiện tại ông ấy vừa mới cấp cứu xong nhưng chưa qua giai đoạn nguy hiểm đâu, vẫn hôn mê chưa tỉnh lại. . . . . ."



"Tại sao vẫn còn ở giai đoạn nguy hiểm? !" Mạc Như Khanh rưng rưng hướng ông kêu, " Ở bên trong đó mọi người đã cấp cứu bảy giờ rồi! !"



". . . . . ." Bác sĩ hít một hơi, biết rõ là gặp phải người nhà gây khó dễ, nhưng mà cũng có thể hiểu tâm tình của bà lúc này, dứt khoát ko quan tâm, chỉ huy hộ sĩ đẩy bệnh nhân đến phòng chăm sóc đặc biệt.



"Như Khanh bà đừng vội, "Mẹ Nhan vỗ vỗ vai của bà, "Dù sao thì cấp cứu xong là đã bớt một phần nguy hiểm đúng không? Đi thôi, chúng ta vào trong ngồi một lúc, xem giai đoạn nguy hiểm có gì quan trọng cần chú ý, chúng ta ngoại trừ kiên trì chờ đợi cũng không thể làm gì nữa."



Một hồi sau Mạc Như Khanh mới kìm chể tâm tình, thu hồi nước mắt, vỗ vỗ tay mẹ Nhan: "Tôi hiểu rõ mà, tôi hiểu. . . . . . Lần này thật sự đã làm phiền mọi người rồi."



Bà đi vào phòng bệnh, lại phát hiện ngoại trừ hộ sĩ vây ở trước giường bệnh ra , còn có thân hình mảnh mai đang gắt gao đứng bên giường bệnh, nhẹ nhàng nắm tay Mộ Minh Thăng.



Vành mắt lại đỏ lên, kích thích đau đớn lan tràn.



Mạc Như Khanh đi giày cao gót tiến vào, muốn nhẫn nại nhưng vẫn nhịn không được kéo bả vai của cô ra rồi đẩy cô một cái!



Sau lưng Lan Khê đụng vào bình dưỡng khí, lảo đảo một cái mới đứng vững, ánh mắt lóe lên mang theo tia lấp lánh nhìn về phía bà.





Mạc Như Khanh cười lạnh, cố hết sức duy trì thái độ đúng mực vuốt sợi tóc bên tai, giọng nói run rẩy khàn khàn: "Cô đừng ở đây làm ngứa mắt tôi, tôi cực kì không muốn nhìn thấy cô, cô đi ra ngoài chờ, bây giờ đi ra ngay."



Trong lòng Lan Khê đau xót, mở miệng nói: "Đó là cha con. . . . . ."



"Biết ông ấy là ba cô thì bây giờ hãy làm những chuyện bình thường con gái nên làm!" Mạc Như Khanh lập tức bộc phát, mắt đẹp mở trừng trừng, nước mắt kịch liệt rung động, "Tôi không muốn dùng lời nói để làm nhục cô, chẳng lẽ ngay cả xấu hổ cô cũng không biết viết như thế nào sao? !"



Giống như đỉnh đầu bị đánh một đòn nặng nề, phía trước mặt tội ác và đau đớn ùn ùn kéo đến, nặng nề áp xuống.



Hộ sĩ muốn tiếp tục mở thiết bị, cũng không nhịn được, giọng điệu không tốt bảo cô tránh ra một chút.



Lan Khê bị buộc lui về phía sau, giọt nước mắt nóng bỏng rơi trên mặt đất, cô cố nén không phát ra âm thanh, mở to đôi mắt tràn đầy nước mắt nhìn bà: "Con chỉ muốn nhìn thấy ba con thôi!"




Mạc Như Khanh khoát khoát tay, cố gắng kìm chế cả người run rẩy, hỏi những người bên cạnh: "Yến Thần đâu rồi?"



Không biết từ lúc nào Nhan Mục Nhiễm đã trở lại phòng bệnh, ánh mắt lạnh nhạt, lộ ra chút yếu đuối tiều tụy, vén sợi tóc bên tai nói: "Hình như kết quả kiểm tra đã có, anh ấy đang ở chỗ của bác sĩ."



Khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt, lộ ra vẻ khiếp sợ.



Nhìn Nhan Mục Nhiễm, Mạc Như Khanh lại lần nữa cười lạnh, không hề có độ ấm, gật đầu: "Cũng tốt. Con nói với nó là, dù gì kết quả như thế nào cũng hãy cho dì biết, nó có thể quang minh chính đại loạn luân đến như thế nào!"



Mấy chữ cuối cùng, bà cắn răng nghiến lợi nói xong!



Ánh mắt Nhan Mục Nhiễm buồn bã, ánh mắt trầm ngâm một chút, mở miệng nói: "Bác gái, con mới từ đó trở về. . . . . . con đã xem kết quả."



Ánh mắt Mạc Như Khanh chợt run lên.



"Kết quả kiểm tra đo lường ADN của bọn họ có hơn 20 đơn vị STR** phù hợp. . . . . . Là anh em ruột."



**Short Tandem Repeat: Các trình tự lặp lại ngắn (từ ngữ sử dụng trong di truyền học)



Nhan Mục Nhiễm nhẹ nhàng nói, khi kết thúc thì nhẹ giọng hơn, lại nhớ đến mấy chữ kia của bọn họ, trong mắt hiện lên một chút đo đỏ!



. . . . . .



"Chúc mừng tiên sinh," bác sĩ trực ban bưng ly nước cười yếu ớt rồi để lên bàn, nói với Mộ Yến Thần, "Kết quả kiểm tra đã có, ngài và chủ nhân của sợi tóc này được xác định là có quan hệ máu mủ ."




"Bộ thiết bị này của chúng tôi mới được trang bị hai tháng trước, ngay cả nhân viên được chuyển tới cũng là những người chuyên nghiệp, cho nên thời gian kiểm tra không cần đến một ngày đã là đủ rồi, nhưng ngược lại cũng thật là kỳ quái, đêm 30 mà bọn họ vẫn ở đây trực, vì vậy, ngài mới có thể đến đây kiểm tra vào giờ này. . . . . ."



Anh ta còn chưa nói hết, thân hình lạnh lùng cao ngất ấy đã đột ngột đứng dậy, không nói câu nào đi luôn ra ngoài.



Đêm khuya nặng nề, ở bên ngoài tiếng nổ mạnh của pháo hoa vẫn còn tiếp tục, toàn bộ thế giới phẳng phất chút hoảng hốt.



Gương mặt tuấn tú hiện vẻ tái nhợt đáng sợ, trong con ngươi thâm thúy như lắng đọng cả màn đêm hoang vu và cô đơn, bác sĩ kia vẫn đi theo ở phía sau nói rất dài dòng, nhiệt tình đến mức quá đáng, nhưng không ai có thể nghe thấy mặt tường ở trong lòng anh, đang sụp đổ ầm ầm.



". . . . . . Này, tiên sinh! Kết quả kiểm tra của ngài đây" Bác sĩ gọi to ở phía sau.



Mộ Yến Thần dừng bước lại, ánh mắt phiếm hồng nhìn về phía tờ giấy đang mở được đưa đến từ phía sau.



Có huyết thống.



Cô ấy và anh, có huyết thống, là anh em ruột thịt.



Trên quan hệ máu mủ, bọn họ ôm, hôn, trong vô số đêm tối kịch liệt quan hệ gắn bó, luôn luôn bị tội ác cấm kị đâm thủng lồng ngực, cố nhịn đau đớn, vẫn còn hi vọng đến tương lai có thể ở bên nhau.



Ánh mắt anh chìm xuống một cách ảm đạm, hiện lên một chút đo đỏ, nhận lấy rồi vo tròn thành một cục trong lòng bàn tay, "Pằng!" một tiếng ném về phía thùng rác ở trên hành lang! !



Trong đêm tối tiếng vang này rất nhỏ nhưng có vẻ cực kỳ rõ ràng, khiến cho bác sĩ đi theo phía sau cũng sợ hết hồn!



Cả người Mộ Yến Thần lộ ra sát khí lạnh lùng, nhấc chân bước ra ngoài.




Hành lang thật dài, ánh đèn sáng rực, thế nhưng anh lại cảm thấy phía trước rất tối tăm, tối như vậy, dường như bước sai một bước, thì đó chính là vực sâu.



Mà trên hành lang dài ở cửa phòng chăm sóc đặc biệt, giờ phút này có một thân hình đang cuộn mình lại.



Mộ Yến Thần thả chậm bước chân, trong con ngươi chợt thoáng qua một chút đau nhức đến thấu xương! ——



Lan Khê an tĩnh nằm trên ghế dài lạnh như băng, mắt mở to, bên trong tràn đầy nước mắt ẩm ướt, ướt đẫm khuôn mặt. Cô bị đuổi ra khỏi phòng bệnh, không được vào, cũng chỉ có thể ở chỗ này chờ đợi. Rõ ràng cả đêm không ngủ khiến toàn thân cô mệt mỏi vô lực, nhưng là trong đầu lại cực kì đau đớn khiến cô vô cùng tỉnh táo.



Xung quanh lạnh quá, lạnh đến mức không ai cho cô một chút ấm áp.



Mộ Yến Thần đi đến, cau mày, cúi đầu rồi lẳng lặng nhìn cô.




". . . . . . . Đừng ngủ ở đây." Sau một hồi lâu anh mới tìm được thanh âm của mình, khàn khàn như sương, lại lộ ra vẻ thương yêu.



Lòng của Lan Khê bị tội ác nặng nề đè ép, nước mắt ấm áp lại chảy ra, cô vùi đầu xuống, không để cho anh nhìn thấy mình.



Ngón tay Mộ Yến Thần khẽ run, vươn cánh tay dài ra ôm cô lên, trong từng cái ôm cũng biết rõ cô là em gái ruột của mình, nhưng vẫn không thể kiềm chế được hành động. Lan Khê giãy giụa, cô bị anh ôm trong lồng ngực ấm áp mà hấp dẫn, nhưng lý trí lại nói cho cô biết đây là sai trái! Cô có lỗi đã để cho cha mình phải liều mình mới có thể quay trở lại cuộc sống từ Quỷ môn quan, cô không thể tiếp tục phạm lỗi nữa!



Cô bị dồn ép, cô cũng không chịu nổi nữa.



"Lan Khê. . . . . ." Mộ Yến Thần vững vàng kiềm chế cô đang giãy giụa, "Lan Khê!"



Nước mắt nóng bỏng theo gương mặt từng giọt rơi xuống, chảy xuống, đau nhức trong lòng cô lan tràn, không thể ngăn lại được.



Ý cười lạnh lan ra trên khóe môi, bao phủ cả khuôn mặt tuấn tú, trái tim Mộ Yến Thần như bị dao cắt, nhìn cô đau đớn như vậy, anh rất muốn nói một câu, Lan Khê, không thì chúng ta xa nhau đi.



Xa nhau thì tất cả sẽ tốt thôi.



Tách ra cũng không làm tất cả mọi người đi theo đau đớn khổ sở như vậy!



Môi mỏng lạnh lùng mím lại, giống như là giấu kín lời yêu và thương tiếc không thể nào nói ra, Mộ Yến Thần nhẹ nhàng xoa mái tóc của cô, cười lạnh, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt của cô lên, ở bên tai cô khàn giọng nói: "Lan Khê, năm mới vui vẻ."



Năm mới vui vẻ.



Chỉ có trời mới biết, anh đã từng nghĩ đến tặng quà năm mới cho cô, rốt cuộc đó là cái gì nhỉ.



Có lẽ là cũng là bản báo cáo kiểm tra ADN, mà nội dung trên đó có thể là điều anh đang mong đợi, có một chút kỳ tích, như vậy sau này tất cả mọi thứ đều có thể rõ ràng.



Nhưng mà hết lần này đến lần khác, chờ mong giống như pháo hoa hoa lệ vừa nổ tung ở trên bầu trời vậy, trong nháy mắt khi anh lấy được kết quả kiểm tra đo lường, bị phá hủy ầm ầm!



Nói xong câu này, Mộ Yến Thần cười lạnh đứng dậy, rồi bỏ đi.



Anh đã không có cách nào nữa rồi.



Hết chương 132