Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 117: Nhìn các con làm




Hành lang trống rổng, tấm thảm làm bằng lông dê ở trên đất tỏa ra mùi vị tĩnh mật.



Hai người đàn ông đứng ở cửa, lại bị cái người vừa mở cửa ra kia làm cho thức tỉnh.



Dừng một chút, bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi của người đàn ông quay sang nhìn cô, kêu một tiếng: "Mộ tiểu thư."



Lan Khê kinh ngạc nhìn hành lang trống rỗng, khuôn mặt nhỏ nhắn trong suốt tản ra một sự mù mịt, một hồi lâu sau mới hồi hồn, nhìn về phía anh ta. diendanlequydon.com



"Anh vẫn còn ở đây." Cô cất giọng khàn khàn nói.



Người đàn ông nhìn cô, có chút mơ màng gật đầu: "Vâng, tôi còn ở đây."



"Vậy anh ấy tại sao vẫn chưa về?" Cô tiếp tục ngửa đầu hỏi.



Người đàn ông lấy tay đưa lên sờ mũi, sắc mặt lúng túng ho hai tiếng, nói thật nhỏ: "Mộ tiểu thư, cô hãy mặc quần áo tử tế rồi mới nói tiếp được không?"



Lan Khê dừng một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn chợt tái nhợt đầy mê mang, liếc mắt nhìn trang phục mình, lấy tay níu lấy cổ áo, cuống quít lui về phía sau mấy bước "Rầm!" Thanh âm đóng cửa vang lên.



Cô đây là thế nào?



Níu lấy cổ áo đứng yên tại chỗ một hồi, bắt đầu cảm thấy lạnh lẽo thấm vào bàn chân, dù là đứng trên thảm cũng không cách nào ngăn được cái lạnh thấu xương của Los Angeles, cô từ từ đi trở về, bò lên trên giường tìm điện thoại di động.



Ngón tay nhẹ nhàng bấm lên màn hình, cuối cùng dừng lại tại số của Mộ Yến Thần. diendanlequydon.com



Nhẹ nhàng cắn môi, cảm thấy đau đớn từ cánh môi đánh thẳng vào tim, cặp mắt trong veo của cô lộ ra vẻ đau thương, biết là mình không nên quấy rầy, nhưng vẫn không thể nhịn được, ngón tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng vẽ một cái —— điện thoại mở lên.



Trong đêm khuya Mộ Yến Thần đi ô-tô trở lại, mới vừa chuẩn bị xuống xe đi vào khách sạn thì điện thoại liền vang lên, tay buông lỏng cửa xe ra những người bên cạnh liền giúp anh đóng lại, ánh mắt thâm thúy của Mộ Yến Thần nâng lên, lướt mắt nhìn người nọ.



diendanlequydon.com



"Lái xe về đi, tôi không cần." Anh nhàn nhạt nói một câu, xoay người rời đi.



Mái tóc người nào đó bù xù, giống như là Hỗn Huyết Nhi, vẻ mặt khẽ căng thẳng, nhìn anh rời đi vội vàng khóa xe mở miệng nói: "Thần, nếu như có thể thì hãy suy nghĩ một chút, trở về Digland Y­ork , tôi bảo đảm với cậu sản nghiệp ở đây tốt hơn cái gia tộc ở Trung quốc gấp trăm ngàn lần, chẳng lẽ cậu không biết mấy tháng qua Hội Đồng Quản Trị đều đang đợi cậu, chỉ chờ một mình cậu. . . . . ."



"Chẳng phải rất vô ích sao." Mộ Yến Thần trả lại cho anh ta một câu, tròng mắt đen quét qua màn hình điện thoại di động. diendanlequydon.com



"Vậy cậu cho thời gian cụ thể, lúc nào cậu có thể trở lại, chúng tôi có thể tiếp tục chờ. . . . . ."



Mộ Yến Thần bước chân chậm lại, ngước mắt nhìn anh ta: "Trước câm miệng —— đừng lên tiếng." diendanlequydon.com



Người trước mặt rốt cuộc bị chấn động đến khiếp sợ không dám phát ra một âm thanh nào, bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi của Mộ Yến Thần tránh đi hai bước bắt máy điện thoại di động, nói thật nhỏ: "Lan Khê."



Hai chữ trầm thấp nhẹ nhàng kia xuyên qua điện nghe lọt vào tai Lan Khê, cô kinh ngạc, lại không phát ra tiếng nào.



Tâm Mộ Yến Thần khẽ nhói lên , thần sắc hơi căng thẳng, môi mỏng đặt sát ống nghe nói thật nhỏ: "Có thể nghe được anh nói gì không. . . . . . Thế nào?"




Lan Khê siết chặt điện thoại di động, một hồi lâu mới phát ra âm thanh: ". . . . . . Sắp mười giờ."



Âm thanh khàn khàn êm ái vang lên làm cho Mộ Yến Thần run lên, anh giơ tay lên nhìn đồng hồ quả nhiên đã gần mười giờ, anh đã để cô một mình ở khách sạn cả ngày. Anh dịu dàng nói: " Bây giờ em hãy mở cửa sổ ra đi, anh đang ở dưới lầu."



Lan Khê run lên một cái, ánh mắt không nhịn được nhìn về phía cái rèm đang bao trùm cửa sổ, tim thắt chặt.



Cô không thể tưởng tượng nổi đứng dậy, chân không đi tới cửa sổ dầy cộm trước mặt đem rèm cửa kéo ra, cửa sổ cũng mở ra, đột nhiên khí lạnh xông vào làm cho cô run lên nột cái, ở trong cảnh đêm gió lạnh buốt, Lan Khê thò người ra nhìn xuống.



"Không nhìn thấy, phía dưới thật là nhiều người." đôi mày thanh tú của cô nhẹ nhàng nhíu lại, thanh âm có chút đáng thương.



Gió thổi làm mấy sợi tóc bay múa lung tung, mấy ngón tay trong nháy mắt lạnh như băng, cô lại không tìm thấy được bóng dáng của anh.



Môi mỏng của Mộ Yến Thần mím thật chặt, từ trong góc chậm rãi đi ra, ngửa đầu nhìn về phía cô: "Bây giờ thế nào?"



Lan Khê rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy bóng dáng cao lớn ưu nhã của anh, cắn môi, ngón tay giữ chặt cái cửa sổ lạnh như băng, uất ức mà thõa mãn "Dạ" một tiếng, ánh mắt không nhúc nhích nhìn phía trước, ở khoảng cách xa như vậy đem hình dáng của anh khắc vào tim, cánh tay đã lạnh như băng cũng không hề phát hiện. diendanlequydon.com



"Đi vào trong đi đừng để bị cảm lạnh, anh lập tức tới ngay." Anh trầm nhẹ an ủi.



"Thần. . . . . ." Người nọ thấy anh cúp điện thoại, lập tức lại quấn tới khuyên bảo.



"Tôi không đi được ——" giọng nói Mộ Yến Thần khàn khàn, ánh mắt sâu sắc lộ ra sự thâm thúy cùng dây dưa, anh dùng hết sức chụp lấy bờ vai của người nọ, "Tạm thời chớ nói những thứ này với tôi."




Tạm thời anh không có bất kỳ tâm trí của cùng hơi sức, nói những chuyện này với hắn.



Người nọ trong lòng suy nghĩ mọi cách níu kéo, nhìn anh đi ra ngoài, không nhịn được liền nhấc chân tiếp tục theo sau, nghĩ rằng nhất định phải mượn cơ hội anh đi công tác ở Los Angeles lần này khuyên anh ở lại đây luôn! Hắn thật sự không hiểu, tại sao anh có thể đối với thế lực cường đại ở Digland Y­ork mà có thể nói buông liền buông, nếu đem đi so sánh, thì cái Mộ gia nhỏ bé đó có được coi là gì đâu chứ? ! diendanlequydon.comMà lúc nãy cậu ta mới vừa nói mấy câu ngắn gọn.



Cuộc điện thoại vừa rồi có thể hay không chính là nguyên nhân làm cho anh không chịu trở về?



—— Mấy chục năm qua, hắn chưa bao giờ thấy qua Mộ Yến Thần lại dùng giọng điệu dịu dàng cùng vẻ mặt ấy nói chuyện bao giờ!



Khi đi theo Mộ Yến Thần vào trong, còn chưa vào tới bên trong khách sạn, liền phát hiện bước chân của Mộ Yến Thần có chút kỳ lạ, đứng lại ở trong đại sảnh, bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi hơi nghiêng, ánh mắt mang theo một tia khát máu cùng sát khí trừng mắt nhìn bóng dáng ở phía ngoài đại sảnh. diendanlequydon.com



Không nhúc nhích.



Mộ Yến Thần thật sự chưa bao giờ nghĩ tới việc phải dùng một câu "Âm hồn bất tán" để hình dung mẹ mình.



Thế nhưng giờ phút này, trong lòng của anh lại tràn ngập lạnh lùng khát máu, tâm lạnh gay gắt.



—— Nơi xa, Mạc Như Khanh cao quý ưu nhã so với ban ngày thì càn nhu hòa hơn, không chút lo lắng nào, bà thậm chí còn gọi một ly cà phê ngồi xem tạp chí, ngước mắt lên đụng phải ánh mắt của Mộ Yến Thần, bà thậm chí còn cười một cái, nhấp một miếng cà phê, không nhìn nữa.



diendanlequydon.com



Vẻ mặt này, giống như chỉ là ngồi chơi bình thường.




Ánh mắt sắc của Mộ Yến Thần lạnh như băng, gương mặt tuấn tú cũng trở nên căng thẳng, nhấc chân chậm rãi đi tới, đứng tại chỗ lẳng lặng đưa mắt nhìn bà.



diendanlequydon.com



"Về rồi?" Mạc Như Khanh ngước mắt, gương mặt xinh đẹp mang theo sự hiền lành cười yếu ớt.



Cười như vậy, có chút kinh tâm động phách.



Cầm điện thoại di động lên nhìn thời gian, nụ cười của Mạc Như Khanh càng sâu hơn, khinh thường nói: " Trở về giờ này cũng vừa đúng lúc, nó ở trong khách sạn chờ con cả ngày, trở về vừa đúng lúc bồi nó, đoán chừng nó cũng nhớ con rồi?"



Mặt Mộ Yến Thần lạnh lùng liếc bà, cơ hồ bị bà làm cho tức giận.



Một hồi lâu sau anh mới tháo xuống sự đề phòng của mình , cúi người xuống ghế sa lon, khàn khàn nói: "Mẹ muốn làm cái gì?"



diendanlequydon.com



Mạc Như Khanh cười nhạt một cái, có chút giễu cợt, tay nhè nhẹ cầm lấy lấy tách cà phê.



"Muốn mẹ làm cái gì? Yến Thần, mẹ muốn làm gì, chẳng lẽ con không nhìn ra?" Nói xong con mắt sắc bén của bà tỏ ra lạnh nhạt, lộ ra nụ cười lạnh, đến gần mặt của anh, "Bây giờ con đi lên đó—— đi lên với nó, trước kia mỗi đêm các người sống như thế nào, thì tối nay cứ sống như vậy, hôn, làm tình. Yêu, tâm sự, tùy các con —— nếu như con cảm thấy việc này cũng bình thường, vậy mẹ ngồi ở đây suốt đêm nhìn các con, con nên nhớ, mẹ vẫn luôn nhìn các con, con lớn mật lắm không phải sao? Vậy thì tốt nhất nên làm xong toàn bộ, xem xem có thoải mái, thích thú hơn lúc các con lén lén lút lút không?"



diendanlequydon.com



Cười lạnh kéo dài, thầm lặng lộ ra lạnh lẽo, Mạc Như Khanh nghiêng đầu, cười vô cùng hiền lành nhu hòa: "Con cứ nói đi?"



Ánh mắt Mộ Yến Thần lạnh lùng, gắt gao nhìn chằm chằm bà, môi mỏng căng thẳng bặm lại, ngón tay cũng siết chặt vào sô pha, nổi cả gân xanh, cho thấy anh đang vô cùng ẩn nhẫn.



Chính tai nghe mẹ của mình nói những lời này, quả thực đem sự tôn nghiêm của anh từng đao từng đao cắt mất, nghiền ép tội ác của anh, tra hỏi lương tâm của anh! ! diendanlequydon.com



Những tia máu đỏ tươi từ từ hiện ra trong con ngươi, Mộ Yến Thần cố nén một hồi lâu mới mở miệng: "Mẹ. . . . . ."



"Đừng gọi ta là mẹ, " Mạc Như Khanh cười lạnh cắt ngang lời của anh, tư thái càng thêm quyến rũ. "Theo như thân phận thì nó cũng là con gái của mẹ, đều là con của mẹ, lúc người khác khen cũng sẽ nói, Mộ phu nhân, bà có hai đứa con . . . . . ."



"A, mẹ cũng vậy cảm thấy, mẹ thật sự có có hai đứa con. . . . . ." Mạc Như khanh cười lạnh trên mặt hiện chảy đầy nước mắt, "Nhất là hôm nay, lúc con đường hoàng nói với mẹ con yêu nó, mẹ thật sự không biết cái gọi là đạo đức rốt cuộc có chút trọng lượng với con hay không. . . . . . Yến Thần, không bằng hôm nay con hãy tự tay cho mẹ nhìn xem? Xem xem lúc các con ở nơi này, có phải hay không ngay cả lễ nghĩa liêm sỉ cũng không cần hiểu?" diendanlequydon.com



Mộ Yến Thần nhắm mắt, gương mặt tuấn tú tái nhợt, tâm bị dầy xéo , bị buộc đến đến đường cùng.



Từ trước đến giờ anh biết của mình hung ác tuyệt tình, từ lúc mười bảy tuổi lần đầu hoàn thành trận đấu, thu mua được dự án liền trơ mắt nhìn đối phương táng gia bại sản mất hết vốn thì anh đã biết mình có thật sự hung ác, chỉ là cái loại hung ác đó, thì ra là được thừa hưởng từ mẹ ruột anh, chứ không phải là không có xuất xứ.



Không phải tới bây giờ anh mới biết bà thông minh, nhưng anh không biết, bà nói chuyện vô cùng thủ đoạn, giống như thanh đao, làm cho người ta không còn sức lực, dùng một chiêu trí mạng, tìm nơi yết ớt nhất của người khác mà đâm vào , trong nháy mắt cơn đau không thể nào lấn át được. diendanlequydon.com



Ngay cả một câu anh cũng không thể nói ra được.