*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hề Thời rời khỏi siêu thoại, bắt đầu cảm thấy đuổi Giang Hành Triệt là một quyết định anh minh, dù sao đã là chủ, không ai nguyện ý nhìn cấp dưới vượt qua mình cả.
Cô lại trái lo phải nghĩ, sau cùng quyết định vì củng cố fan, phát tấm selfie.
Trong di động không có ảnh sẵn, Hề Thời giơ máy lên, mở cam trước, giơ cái kéo với màn hình.
Diệp Sâm đang bận bịu với hành trình, màn hình đột nhiên nhận được thông báo, Hề Thời vừa mới đăng bài.
Anh ta nghi hoặc nhìn Hề Thời đang ngồi ở bên cạnh, sau đó bấm vào, nhìn thấy là một bức selfie mới.
Ảnh chụp rõ ràng cho thấy vừa mới tiện tay chụp ở trong xe, nhưng thật sự không đẹp lắm, người xem không nhịn được muốn lưu lại.
Diệp Sâm nhìn bức ảnh của Hề Thời, đột nhiên có cảm giác trẻ nhỏ dễ dạy cuối cùng cũng thông suốt rồi, hài lòng gật đầu: “Lúc này mới đúng này, nên chụp nhiều vào.
”
Hề Thời gật gật đầu, “Ừm” một tiếng.
Diệp Sâm gác công việc trong tay ra, như nhớ tới gì đó: “Đúng rồi, Giang tổng bảo tôi nói với cô một tiếng, hai ngày nữa cậu ta phải ra nước ngoài, nhưng rất nhanh sẽ trở về.
” Theo anh ta biết Giang Hành Triệt vẫn đang nằm trong danh sách đen của Hề Thời không được bỏ ra, cho nên trước mắt chỉ có thể dựa vào loa truyền tin anh ta đây thôi.
Hề Thời nghe Diệp Sâm nói xong, cảm thấy có chút không được tự nhiên, nói thầm: “Anh ta đi công tác có liên quan gì tới tôi, nói với tôi làm gì.
”
Diệp Sâm nhún nhún vai, muốn cười lại nhịn xuống: “Tôi chỉ chuyển lời giúp.
”
Hề Thời mấp máy môi, mở weixin, xem lời gửi xin làm bạn.
Cô suy nghĩ một hồi, sau cùng bấm chấp nhận.
Hề Thời: [Có chuyện gì trực tiếp nói cho tôi biết, không cần nhờ người khác tiện thể nhắn.
]
Rất nhanh, người bên kia liền đáp lại: [Được.
]
Tin nhắn của anh lại tới tiếp: [Buổi tối có thể cùng nhau ăn cơm không?]
Hề Thời nhìn tin nhắn rơi vào suy tư.
! ! !.
.
Bảy giờ tối, tại một quán lẩu được mọi người khen ngợi là lẩu chính tông.
Trong phòng không ồn áo giống như ngoài sảnh, cực kì an tĩnh, có thể nghe thấy tiếng sôi ùng ục của nồi lẩu, cùng mùi bơ, bầu không khí cực kì mê người.
Hề Thời tự nhúng cho mình miếng dạ dày, Giang Hành Triệt lại gắp cho cô miếng dạ dày đã nhúng xong.
Hề Thời nhìn anh một cái, không nói gì, tiếp tục ăn.
Ông chủ nhà hàng này nghe nói là người Tứ Xuyên, cho nên quán ăn mở ra cũng là hương vị Tứ Xuyên, rất thơm, cũng rất cay.
Hề Thời bị cay tới chóp mũi lấm tấm mồ hôi, vừa mới ăn xong miếng dạ dày kia,
.