+Dịch & Biên: Tịnh Khang
+Nguồn raw: qidian
***
"Tên đầy đủ của Tống tiểu thư là Tống Họa." Trình Lâm đáp.
Tống Họa?
Vân lão phu nhân sững sờ.
Chu Phượng Ngôn cũng ngây ra.
Cái gì, làm sao có thể là Tống Họa!
Thấy sắc mặt của hai người không đúng, Trình Lâm cũng đoán được điều gì đó, bà hỏi: "Vị Tống tiểu thư mà mọi người tìm tên gì thế?"
Chu Phượng Ngôn đáp: "Tống Bảo Nghi."
"Tống Bảo Nghi?" Trình Lâm nhíu mày.
Chu Phượng Ngôn gật đầu.
"Thảo nào Dao Dao mãi vẫn không tốt lên, thì ra là tìm nhầm người rồi."
Ai có thể nghĩ đến vị Tống tiểu thư mà nhà họ Vân tìm cùng với Tống tiểu thư trong miệng bà lại không phải cùng một người.
Nói đến đây, Trình Lâm phiền muộn nói: "Tại tôi, đều tại tôi! Là do tôi không nói rõ với mọi người!"
Nếu lúc bọn họ nói rõ với nhau thì giờ đã không xảy ra chuyện này.
Vân lão phu nhân bắt lấy tay Trình Lâm, "Thượng Quan thái thái, phiền cô nhất định phải liên hệ với vị Tống tiểu thư chân chính đó giúp chúng tôi!"
Trình Lâm lấy điện thoại ra, "Ngài đừng gấp, tôi gọi ngay bây giờ."
"Ừ ừ." Vân lão phu nhân gật đầu.
Lúc nhận được điện thoại của Trình Lâm, Tống Họa đang trên đường về nhà, "Dì gửi địa chỉ qua cho cháu đi."
Vừa cúp điện thoại cái là Trình Lâm lập tức gửi địa chỉ nhà họ Vân qua cho Tống Họa.
Vân lão phu nhân vội vàng hỏi: "Sao rồi? Tống tiểu thư có đến không?"
"Cô ấy đến ngay thôi ạ."
Vân lão phu nhân nghe vậy thì thở phào, chắp tay, "Bồ Tát phù hộ."
Chu Phượng Ngôn đứng bên cạnh, không khỏi đỏ mắt.
Đều là lỗi của bà, hại Dao Dao chịu nhiều đau đớn vô ích như vậy.
Hiện tại bà vô cùng hối hận vì lúc Tống Bảo Nghi có thái độ không đúng, bà đã không lập tức câu thông với Trình Lâm.
Nếu lúc đó bà hỏi rõ ràng thì tình hình của Vân Thi Dao sẽ không biến thành như thế này.
"Mẹ, đây đều là lỗi của con, là con không làm trọn bổn phận của một người mẹ." Bây giờ Chu Phượng Ngôn rất tự trách.
Vân lão phu nhân thở dài.
Trình Lâm đến bên cạnh Chu Phượng Ngôn, "Phượng Ngôn, không trách cậu, chúng ta đều có trách nhiệm trong chuyện này. Cậu yên tâm, y thuật của Tống tiểu thư rất tốt, chắc chắc cô ấy sẽ có biện pháp giúp Dao Dao khỏe lại mà."
Vân lão phu nhân gật đầu, "Thượng Quan thái thái nói đúng đó, Dao Dao nhất định sẽ khỏe lại thôi."
Nửa tiếng sau.
Tống Họa đến địa chỉ Trình Lâm gửi, cô gửi tin nhắn cho bà.
Nhận được tin nhắn, Trình Lâm lập tức nói, "Lão phu nhân, Tống tiểu thư đến rồi."
"Mau, mau ra đón cô ấy vào."
Mấy người cùng đi ra cổng.
Tống Họa vừa lúc dừng xe lại.
Trình Lâm vẫy vẫy tay với cô, "Tống tiểu thư."
"Dì Lâm." Tống Họa đi tới.
Vân lão phu nhân và Chu Phượng Ngôn ngước mắt nhìn qua.
Chỉ ấy cô gái khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi.
Với mái tóc dài sõa bên vai, khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn, đôi mắt hoa đào và má lúm đồng tiền nhàn nhạt, rõ ràng cô ấy đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần đen rất giản dị, nhưng lại mang tới cảm giác như đang mặc hàng hiệu cao cấp, phong cách thanh nhã.
Trước giờ đều là quần áo tôn dáng người, nhưng tới chỗ cô lại thành người tôn quần áo.
Vân lão phu nhân cũng coi như là người thấy nhiều hiểu rộng, không biết đã từng thấy biết bao nhiêu người đẹp, nhưng hồi tưởng lại mấy chục năm nay, lại chẳng có ai có thể so sánh với cô gái trước mặt.
Nhất thời bà hơi ngẩn người.
"Tống tiểu thư, đây là Vân lão phu nhân và Vân thái thái." Trình Lâm chủ động giới thiệu.
Tống Họa lễ phép gọi: "Vân lão phu nhân, Vân thái thái."
Tuy đây là lần đầu gặp cô, nhưng Chu Phượng Ngôn vừa nhìn một cái là biết cô khác với Tống Bảo Nghi.
Đây mới thật sự là *phúc hữu thi thư khí tự hoa.
*Phúc hữu thi thư khí tự hoa: Trong lòng có sách vở tất mặt mũi sáng sủa.
Trước mặt cô, Tống Bảo Nghi e là tới cái bóng cũng chẳng nhìn thấy.
"Tống tiểu thư." Chu Phượng Ngôn gật đầu chào.
"Tống tiểu thư." Vân lão phu nhân nhìn Tống Họa, "Cháu gái tôi xin nhờ cả vào cô!"
Tống Họa nói: "Chúng ta đi xem người bệnh trước đi."
"Được."
Tất cả đều đi lên phòng của Vân Thi Dao.
Vân Thi Dao nằm trên giường, không có tinh thần gì.
Khoảnh khắc nhìn thấy Tống Họa bước vào, cô còn tưởng mình bị ảo giác.
Cho tới khi Chu Phượng Ngôn mở miệng, "Dao Dao, đây là Tống tiểu thư, đến để trị liệu cho con đấy."
Vân Thi Dao trố mắt, "Anh, anh Họa!"
Cả hai đều sững sờ, Tống Họa không ngờ tới Vân tiểu thư lại chính là Vân Thi Dao.
"Dao Dao?"
Thấy vậy, Chu Phượng Ngôn hiếu kỳ hỏi: "Con quen Tống tiểu thư sao?"
Vân Thi Dao gật đầu, "Mẹ, anh Họa chính là bạn cùng bàn của con đấy."
Chu Phượng Ngôn phản ứng lại ngay lập tức, bà nhìn Tống Họa, "Thì ra Tống tiểu thư chính là người bạn tốt nhất của Dao Dao nhà chúng tôi à! Con bé hay nhắc tới cô với tôi lắm."
Vân Thi Dao không có bạn bè gì ở trường.
Tống Họa là người bạn đầu tiên, từ sau khi kết giao với người bạn này, nó luôn nhắc mãi cái tên Họa Họa này với bà, hơn nữa theo bà quan sát, từ khi quen biết Tống Họa, tính tình của Dao Dao cũng đã cởi mở thoải mái hơn rất nhiều.
Vốn dĩ Chu Phượng Ngôn còn nghĩ có thời gian sẽ mời Họa Họa này đến nhà chơi.
Ngờ đâu Tống tiểu thư lại là bạn cùng bàn với Vân Thi Dao.
Thật đúng là duyên phận.
Chu Phượng Ngôn nói: "Dao Dao, con quen biết Tống tiểu thư sao lại không nói sớm?"
Vân Thi Dao nhìn Chu Phượng Ngôn, "Lúc trước anh Họa có nói là biết y thuật. Nhưng lúc đó có một vị Tống tiểu thư khác trị cho con rồi nên con không phiền anh Họa nữa."
Lát sau Tống Họa bắt mạch cho Vân Thi Dao.
Một lúc sau, cô buông cổ tay Vân Thi Dao ra.
Ngay lập tức, Vân lão phu nhân hỏi: "Tống tiểu thư, Dao Dao thế nào?"
Tống Họa hơi ngước mắt, vẻ mặt ngưng trọng, "Tình trạng Dao Dao có hơi nghiêm trọng, thêm thời gian vừa rồi chuẩn trị sai, vết thương nặng thêm, muốn khỏi hoàn toàn cần thêm thời gian dài."
"Ý của Tống tiểu thư là Dao Dao nhà chúng tôi có khả năng khỏi hoàn toàn?" . Truyện Sắc
"Vâng."
"Vậy nhờ cả vào cháu!"
Tống Họa mỉm cười, "Cô khách sáo rồi, cháu là người hành y, hơn nữa cháu và Dao Dao lại là bạn thân."
Sau đó, Tống Họa lấy bao châm cứu ra.
Vân lão phu nhân kinh ngạc nói: "Tống tiểu thư biết châm cứu?"
Tống Họa gật đầu.
Vân lão phu nhân há miệng, cả nửa ngày chẳng nói được gì.
Đã bao lâu bà không thấy truyền nhân của phương pháp châm cứu này rồi.
Không ngờ cô bé non nớt trước mặt lại nắm được kỹ thuật châm cứu.
Trong lúc nói chuyện, Tống Họa đã lấy kim châm ra, vừa bôi thuốc lên kim vừa nói: "Dao Dao, lát nữa châm cứu có thể sẽ hơi đau, cậu ráng nhịn chút, nếu thật sự chịu không nổi thì cứ nói."
"Được."
Không lâu sau, Tống Họa bắt đầu châm cứu.
Từng châm châm thẳng vào yếu huyệt, không hề sai lệch.
Vân lão phu nhân nhìn cô bé đang châm cứu, thần sắc kinh ngạc.
Châm cứu thật sự rất đau, nhưng so với những đau đớn mà Vân Thi Dao phải chịu trong những ngày qua thì chẳng đáng là gì.
Sau khi toàn bộ mười hai cây kim châm châm vào các huyệt vị lớn trên người Vân Thi Dao, cô vậy mà không cảm thấy bất cứ đau đớn nào nữa, thay vào đó là một cảm giác rất kỳ diệu.
Châm cứu xong, Tống Họa đưa cho Vân Thi Dao một bình thuốc mỡ, "Thuốc này sáng trưa chiều mỗi ngày bôi một lần."
"Được." Vân Thi Dao nhận lấy, hỏi: "Anh Họa, khi nào tớ mới đi học được?"
"Ở nhà nghỉ ngơi ba ngày trước đã."
Vân Thi Dao gật đầu.
Tống Họa lại dặn dò thêm vài chỗ cần chú ý, sau đó nói muốn rời khỏi.
Vân lão phu nhân muốn sắp xếp xe đưa cô về.
Tống Họa khéo léo từ chối, "Không cần phiền phức như vậy, cháu đạp xe về là được rồi ạ."
Nhìn bóng lưng cô dần khuất, bà cảm thán: "Thì ra trên đời thật sự tồn tại người giống như tiên nữ."
Về phòng Vân Thi Dao, bà hỏi: "Dao Dao, Tống tiểu thư có những sở thích gì?"
Vân Thi Dao nghĩ nghĩ một hồi, "Anh Họa thích nhất là trà sữa."
"Vậy con bé ấy có thích châu báu không?"
"Con chưa thấy anh ấy đeo trang sức bao giờ."
Nghĩ tới Tống Bảo Nghi người đầy trang sức quý, lại nghĩ tới Tống Họa mộc mạc, Vân lão phu nhân không khỏi tăng thêm thiện cảm đối với Tống Họa.
- --
Nhà họ Tống.
Một chiếc xe cảnh sát dừng trước nhà họ Tống.
Hai vị cảnh sát bước xuống xe, tiến tới gõ cửa.
Không lâu sau, quản gia chạy ra mở cửa.
"Hai vị cảnh sát có chuyện gì sao?"
"Xin hỏi Tống Họa ở đây đúng chứ? Chúng tôi có chút chuyện muốn tìm cô ấy."
Nghe cảnh sát nói muốn tìm Tống Họa, quản gia lập tức nói: "Ngài đợi chút, tôi đi thông báo."
"Được."
Quản gia lập tức chạy tới phòng tìm Chu Lôi.
"Bà chủ, bên ngoài có hai vị cảnh sát tới tìm người dưới quê kia."
Chu Lôi nghe thế liền nổi giận, "Đồ con hoang đó, chắc chắc đã làm chuyện xấu gì ở bên ngoài rồi!"