+Dịch & Biên: Tịnh Khang
+Nguồn raw: 69shu
***
Giọng nói của anh hơi lạnh, còn có chút trầm thấp.
Phi lễ chớ nhìn?
Hay lắm!
Úc Đình Chi trở nên chính nhân quân tử như vậy từ khi nào thế?
Lát sau, Úc Đình Chi thả tay xuống, ngón tay thon dài trắng ngần đẩy kính mát, "Chúng ta đi thôi."
Vương Đăng Phong ngó xung quanh, ngờ vực hỏi: "Tiên nữ đâu rồi ta?"
"Tiên nữ gì?" Úc Đình Chi hỏi ngược lại.
Vương Đăng Phong nói tiếp: "Chính là tiên nữ váy đỏ vừa rồi đó! Anh ba, anh đừng có nói là anh không nhìn thấy!"
"Cậu hoa mắt rồi." Úc Đình Chi đeo kính mát nên không nhìn ra được cảm xúc.
"Rừng núi hoang vu, làm gì có tiên nữ nào."
Hoa mắt?
Vương Đăng Phong dụi dụi mắt, "Không thể nào! Rõ ràng là có, anh ba anh đang lừa em đúng không."
Úc Đình Chi không để ý tới cậu ta nữa, chân dài đi thẳng một nước, cứ như vậy mà vứt Vương Đăng Phong lại phía sau.
"Anh ba chờ em, anh đi nhanh như vậy làm gì?" Vương Đăng Phong đuổi theo.
"Rốt cuộc là tiên nữ đi đâu rồi?"
Úc Đình Chi tự động phớt lờ câu cuối, "Chân tôi không tốt, đi nhanh chút."
Cái logic quần què gì thế?
Vương Đăng Phong cứ hỏi mãi tiên nữ đâu rồi nhưng Úc Định Chi vẫn cứ mang dáng vẻ như chưa từng có chuyện gì xảy ra khiến Vương Đăng Phong bắt đầu nghi ngờ bản thân có phải thật sự bị ảo giác hay không!
Tống Họa cầm chùm hoa dại vừa hái trong núi, đi tới trước mộ phần của Ngụy Thúy Hoa.
Bà lão trong tấm hình trắng đen trên bia mộ mắt nhìn phía trước cười hiền hòa.
"Bà lão, bà yên tâm, nếu tôi đã trở thành cháu gái của bà thì nhất định sẽ hoàn thành tâm nguyện của cô ấy."
Dứt lời, Tống Họa cúi đầu trước bia mộ, "Hi vọng về Tống gia lần này sẽ không khiến bà thất vọng, Tống Họa cũng không."
Lúc Tống Họa xuống núi đã là ba giờ chiều.
Mặt trời ngã về tây.
Ánh mặt trời màu vàng kim rọi xuống thôn nhỏ lượn lờ khói bếp, phảng phất như một bức tranh sơn dầu.
Tống Họa đi men theo vào thôn, mỗi một nơi cô đi qua, trước mắt sẽ hiện lên từng đoạn hồi ức của nguyên chủ.
Tuổi thơ của nguyên chủ là bi thảm, nhưng cũng là hạnh phúc.
Bi thảm đến từ Tống gia, còn hạnh phúc đến từ Ngụy Thúy Hoa và thôn Tú Thủy.
"Họa Họa ăn cơm chưa đấy? Nếu chưa thì sang nhà ta ăn này."
"Họa Họa, nghe nói con bị bệnh, đã đỡ chút nào chưa?"
"."
Những thôn dân của thôn Tú Thủy đều vô cùng nhiệt tình, biết Ngụy Thúy Hoa vừa qua đời nên đặt biệt quan tâm chăm sóc Tống Họa.
Đứa nhỏ này từ nhỏ đã mệnh khổ, rõ ràng là phúc tinh vậy mà lại bị Tống gia xem như sao chổi.
May mắn thay, may mắn là còn có Ngụy Thúy Hoa.
Ngụy Thúy Hoa giống như tia sáng mặt trời duy nhất trong khoảng đời tăm tối của Tống Họa.
"Họa Họa, con chờ chút." Ngay lúc này, một người đàn bà trung niên hơi mập mạp cầm trái bắp chạy đến chỗ Tống Họa.
Tống Họa quay đầu nhìn người chạy tới, cong cong khóe miệng: "Thím nhỏ ạ."
Bà nhét trái bắp vào tay Tống Họa, "Đây là bắp thím vừa hái hôm nay, ngọt lắm đó! Con ăn thử đi."
"Con cảm ơn thím nhỏ ạ." Tống Họa giơ hai tay nhận lấy.
"Con bé này, còn cảm ơn gì chứ?" Thím nhỏ nhìn nhìn Tống Họa, nói tiếp: "Họa Họa, đến nhà mới nhớ phải ngoan ngoãn nghe lời, ba mẹ con là kiểu người trong nóng ngoài lạnh, thật ra họ vẫn rất nhớ con đó, nếu không họ đã không đến đón con về rồi, ôi..."
Nói đến câu cuối, thím nhỏ cũng không biết phải thanh minh thế nào.
Nếu như hai người Tống gia kia thật sự xem Tống Họa như con gái ruột thì sẽ không đem Tống Họa ném ở quê nhiều năm như vậy.
Tống Họa ngước mắt nhìn thím nhỏ, dịu dàng cười, "Dạ."
Thím nhỏ nhìn lúm đồng tiền như hoa của Tống Họa, chợt giật mình.
Cô gái trước mặt dung mạo như vẽ, đôi mắt đào hoa trong veo khiến người ta bất giác mà rơi vào trong đó, cô vẫn luôn biết Tống Họa rất xinh đẹp nhưng lại không biết cô lại có thể đẹp tới đỗi này.
Sau khi chào tạm biệt thím nhỏ, Tống Họa quay về, hiện tại cô đang ở cùng bà ba trong căn nhà tuy nhỏ nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ ngăn nắp.
Sáng hôm sau.
Tống Họa vừa ăn sáng xong thì nghe thấy bên ngoài truyền đến một hồi tiếng gõ cửa.
Bà ba nghe thấy tiếng gõ cửa thì cười nói: "Chắc là mẹ con tới đấy."
Dứt lời, bà lập tức chạy ra mở cửa.
Cửa mở, đứng bên ngoài là người phụ nữ trung niên ăn vận xinh đẹp chỉnh tề.
Người tới không phải là Chu Lôi.
Là nữ quản gia của Tống gia.
Tống Họa nhìn cô ta, dáng vẻ lười biếng nghiêng người dựa vào khung cửa, đôi mắt hoa đào hơi khép, không lộ cảm xúc.
"Thưa quý bà, phu nhân bảo tôi đến đón tiểu thư về."
Nữ quản gia dù gọi bà ba là quý bà nhưng trên mặt không hề có ý tôn kính, ánh mắt nhìn bà ba như đang nhìn một con kiến hôi.
Đây mà là quý bà gì chứ?
Nhìn quản gia đứng ngoài cửa, lúc đầu bà ba hơi ngẩn người, sau đó nói: "Vào đi, vào đi! Quản gia Vương cô lái xe cả đêm chắc là đói rồi đúng không, trong nhà cũng chẳng có đồ ăn ngon gì, tôi đi nấu cho cô một tô mì cô đừng chê nha!"
"Không cần đâu." Quản gia Vương liếc nhìn bà ba, trong mắt không che giấu nổi chán ghét.
Sao cô có thể ăn những thứ kia được?
Cho chó ăn còn có lý!
Chốc lát, quản gia Vương ngẩng đầu nhìn Tống Họa đang đứng dựa cạnh cửa, "Tiểu thư, thời gian không còn sớm, chúng ta đi thôi."
Đồ đạc của Tống Họa đã chuẩn bị xong, một cái ba lô rất đơn giản và một con mèo sữa mập mạp.
Con mèo sữa này là do nguyên chủ nhặt được vào tháng trước, lúc mới gặp nó thoi thóp chỉ còn nửa cái mạng.
Có lẽ là vì cảm thấy đồng mệnh tương liên.
Nguyên chủ lấy tất cả tiền những năm này dành dụm được đưa nó đi bệnh viện thú y.
Mặc dù cô không phải là rất thích động vật nhỏ nhưng nếu nguyên chủ đã dốc hết tiền để dành để cứu nó thì tất nhiên cô sẽ nuôi nó thật tốt.
Nhìn mèo con trong ngực Tống Họa, vẻ chán ghét trong mắt quản gia càng thêm nồng đậm, "Tiểu thư, phu nhân ghét nhất là mèo hoang không rõ lai lịch!"
Một câu hai ý.
Ghét mèo, cũng ghét người, đặc biệt là "hoang".
Tống Họa vẫn điềm nhiên ôm mèo sữa trong ngực, nói: "Nó ở đâu tôi ở đó."
Quản gia Vương nhíu mày, Tống gia nguyện ý đón Tống Họa về đã là ơn phước lắm rồi, cô ta không biết cảm kích, ngược lại còn đòi mang theo một con mèo địa phương!
Đúng là được voi đòi tiên!
"Nếu tiểu thư khăng khăng như vậy thì tôi cần phải xin ý kiến phu nhân." Quản gia Vương lấy điện thoại bước đi về phía ngoài.
"Đi đi." Tống Họa gật đầu, cô ở tại vị trí cao đã lâu nên trên người có một loại khí thế mà không ai có thể kháng cự.
Quản gia hơi nhíu mày, cô vốn tưởng rằng chỉ cần mình nói muốn gọi điện về nhà thì Tống Họa sẽ thức thời bỏ con mèo lại.
Ngờ đâu Tống Họa chẳng những không bỏ mèo, ngược lại còn bày ra bộ dáng trên cơ người khác!
Thật sự xem mình là tiểu thư Tống gia à?
Đến cùng là ai cho cô mặt mũi?
Quản gia Vương xụ mặt cầm điện thoại đi ra bên ngoài gọi cho Chu Lôi.
Không lâu sau cô ta đi vào, sắc mặt càng thêm khó coi, cảnh cáo nhìn Tống Họa nói: "Tiểu thư, coi mèo của cô cho kĩ, Tống gia không giống như thôn quê của cô đâu."
Tống Họa không nói gì, cụp mắt nhìn mèo con trong ngực, hàng mi dài phủ thành bóng mờ dưới mí mắt.
Da trắng như ngọc.
Quản gia Vương ngẩn người.
Cô gái nhỏ liều lĩnh xinh đẹp rạng rỡ trước mắt này thật sự là con nhóc quê mùa nhát như thỏ đế?
Rất nhanh sau đó, quản gia Vương cười khinh miệt.
Một đứa nhà quê mà thôi, dù thay đổi ra sao thì vẫn chỉ là một đứa nhà quê!
Cô ta vĩnh viễn thua kém Tống Bảo Nghi ưu tú.
Nghĩ như vậy, vẻ chán ghét trong mắt quản gia càng thêm rõ ràng.
**
Trước khi đi, bà ba bịn rịn cầm tay Tống Họa, mắt ửng đỏ, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào, "Họa Họa, đến nhà mới phải ngoan ngoãn nghe lời, đừng chọc ba mẹ con tức giận, mọi chuyện nhịn một chút thì sẽ qua thôi."
"Dạ, con biết rồi." Tống Họa gật đầu, giơ tay ôm bà ba, "Bà ba, tạm biệt."
Bà ba đưa mắt nhìn Tống Họa lên xe, mãi cho đến khi chiếc xe khuất ở con đường nhỏ, bà mới lau nước mắt, quay người đi về nhà.
Tám tiếng sau.
Xe đừng trước một căn biệt thự sang trọng.
Một lần nữa đi đến căn biệt thự trong kí ức, trái tim của Tống Họa đột nhiên đập nhanh dồn dập như bị mất kiểm soát.
Quản gia Vương liếc nhìn Tống Họa mỉa mai nói: "Đại tiểu thư thân thể suy nhược, nếu như mèo của cô mà dọa phải đại tiểu thư thì ai cũng không gánh nổi đâu!"
Không biết Tống Họa có nghe thấy hay không, cô vẫn cứ ôm mèo con, sống lưng thẳng tăm tắp.
Quản gia Vương chau mày nhìn một bên mặt của Tống Họa.
Đồ mất dạy!
Không biết Tống Đại Long và Chu Lôi nghĩ gì mà lại đón đứa quê mùa này về đây.
Quản gia Vương kìm nén nỗi buồn bực, "Ông bà chủ đang chờ cô ở thư phòng, cô theo tôi đi qua đó trước đi."
Tống Họa đi theo sau cô ta.
Rất nhanh đã tới thư phòng.
"Ông chủ bà chủ." Quản gia Vương đứng trước cửa cung kính nói.
"Cho nó vào đi." Giọng nói của Tống Đại Long từ bên trong truyền ra.
"Vâng." Quản gia Vương quay đầu nhìn Tống Họa, "Ông chủ kêu cô vào."
Tống Họa một tay ôm mèo, tay kia đẩy cửa vào.
Vừa mở cửa, cô liền thấy người đàn ông trung niên phát tướng béo phệ ngồi bên bàn đọc sách, đầu hơi hói, đôi mắt không to lắm dường như híp thành một đường thẳng nhìn có vẻ rất khôn khéo.
Ngồi bên cạnh là người đàn bà trung niên vóc dáng xinh đẹp cân đối, bảo dưỡng rất tốt, nhìn không ra tuổi tác, ngoại hình nổi bật.
Đây là cha mẹ nuôi của nguyên chủ, Tống Đại Long và Chu Lôi.
"Ngồi đi." Chu Lôi nhìn Tống Họa đi tới, đè ép vẻ chán ghét trong mắt xuống.
Tống Họa nghe theo ngồi xuống.
Tống Đại Long liếc nhìn đứa con nuôi bị vứt ở quê từ nhỏ, nói thẳng vào chủ đề, "Nếu mày đã về rồi thì từ nay về sau mày chính là một phần của gia đình này, Bảo Nghi là em gái duy nhất của mày nên sau này mày làm gì cũng phải thuận theo nó. Thân là chị, lúc nguy cấp mày phải dùng tính mạng để bảo vệ Bảo Nghi."
Dùng tính mạng để bảo vệ Tống Bảo Nghi?
Thì ra ý nghĩa tồn tại của cô là sống vì Tống Bảo Nghi sao?
Tống Họa hơi cụp mắt xuống, hàng mi dài và dày che đi vẻ trầm mặt nơi đáy mắt.
Cuối cùng thì nguyên chủ ngốc tới mức nào mà lại nghĩ rằng Tống Đại Long và Chu Lôi thực sự sẽ tiếp nhận cô, coi cô là con gái ruột?
Tống Đại Long dừng một chút lại nói tiếp: "Chúng tao đã sắp xếp hôn sự cho mày, là thằng ba Úc gia, nửa tháng sau là tiệc đính hôn."
"Nếu tôi không nhớ lầm..." Tống Họa vuốt ve mèo con trong ngực, dáng vẻ lười nhác, "Thì người có hôn ước với Úc gia phải là Tống Bảo Nghi nha?"
Nghe vậy, Tống Đại Long cau mày, sao ông lại thấy dường như Tống Họa không giống trước kia lắm, nhưng lại không rõ là khác chỗ nào, dù sao thì ông chưa bao giờ nhìn thẳng đứa con nuôi này, "Mày và em gái mày không phải người cùng thế giới, tương lai nó vô cùng triển vọng, là phượng hoàng bay lượn trên chín tầng mây. Đương nhiên không thể gả cho một kẻ tàn phế, hời cho mày quá rồi con ạ."
Một đứa con hoang bất tài vô dụng thì lấy cái gì mà so với Bảo Nghi?
Chu Lôi đúng lúc lên tiếng, "Úc gia nhà cao cửa rộng, có thể gả vào nhà đó là may mắn của mày, đừng có mà không biết điều!"
Câu nói sau cùng, là cảnh cáo cũng là mỉa mai.