Phiên ngoại 1Edit + Beta: ALice.Hôm nay là lần đầu tiên Tần Phú Hữu và Giang Trúc Tâm đại diện cho tập đoàn Tần thị bộc lộ quan điểm.
Trong một năm này, ba Tần mẹ Tần tuy rằng chưa chính thức về hưu, nhưng bọn họ đã dần dần giao hết những công việc quan trọng trong tập đoàn cho Tần Phú Hữu.
Từ lúc Tần Phú Hữu hơn hai mươi tuổi tự chủ gây dựng sự nghiệp, thì đây vẫn là lần đầu Tần Phú Hữu không đại diện cho công ty của mình, mà là đại diện cho tập đoàn Tần thị tham dự tiệc tối từ thiện.
Thật ra cũng không có gì khác biệt so với những tiệc tối từ thiện đã từng tham gia trước đây. Chỉ là trước đây Tần Phú Hữu đại diện cho chính mình, hiện tại đại diện cho toàn bộ gia tộc, phân lượng cũng càng nặng hơn một chút.
Dưới tình huống bình thường, cũng sẽ có rất nhiều người vây quanh Tần Phú Hữu, huống chi lúc này đây Tần Phú Hữu còn mang theo ái nhân của mình cùng nhau xuất hiện trong trường hợp này, thì mọi người cũng cực kỳ tò mò đối với Giang Trúc Tâm.
"Em cần phải làm gì không?" Trước khi tiệc tối bắt đầu, Giang Trúc Tâm ngay lúc Tần Phú Hữu giúp cậu thắt cà vạt, liền hỏi như thế.
"Không cần quá câu nệ, nếu không biết đáp lại thế nào, thì cứ mỉm cười là được, có anh ở đây rồi." Tần Phú Hữu trả lời. Lúc nói lời này, hắn đã thuần thục giúp Giang Trúc Tâm thắt xong cà vạt, nhân tiện, cũng sửa sang lại Giang Trúc Tâm cổ áo cho tốt, "Bảo bối, hôm nay em thật đẹp trai nha."
Hôm nay, Giang Trúc Tâm cuối cùng cũng mặc vào tây trang mà Tần Phú Hữu định chế cho cậu. Tuy rằng năm trước lúc cậu mới vừa dọn vào, thì Tần Phú Hữu cũng đã định chế cho cậu vài bộ rồi.
Nhưng bởi vì Tần Phú Hữu cho rằng quần áo một năm trước đã không thích hợp Giang Trúc Tâm bây giờ nữa, cho nên hắn liền lần nữa định chế tây trang cùng với Giang Trúc Tâm.
Lần này hắn còn rất tâm cơ mà bảo nhà thiết kế thêm hình thêu ở cổ tay áo. Hình thêu này đã thiết kế xong là đôi uyên ương một trái một phải. Lúc bình thường thì nhìn không thấy, nhưng ở dưới ánh đèn chiếu rọi thì có thể nhìn thấy ánh vàng kim hơi hơi lập loè, có loại cảm giác xa hoa khiêm tốn.
Thật ra ngay từ đầu Giang Trúc Tâm vẫn muốn mặc tây trang định chế năm trước. Lúc cậu mặc vào quần áo năm trước, kích cỡ thế nhưng vừa vặn tốt. Cho nên dáng người hiện tại của cậu, có thể nói là đã hoàn toàn khôi phục tới trạng thái tốt nhất rồi. Đây là cậu mới chỉ sinh Tráng Tráng được ba bốn tháng thôi đó.
Giang Trúc Tâm: Âm thầm đắc ý.
Đương nhiên, việc Giang Trúc Tâm muốn mặc quần áo năm trước bị Tần Phú Hữu làm nũng phủ quyết. Tần Phú Hữu này thời thời khắc khắc đều muốn show ân ái, quần áo năm trước hắn định chế cho Giang Trúc Tâm chỉ là bản giản lược.
Nhưng năm nay trong trường hợp quan trọng như thế (lần đầu tiên phát biểu ở trong yến hội không phải tiệc gia đình), Tần Phú Hữu đương nhiên phải lăn lộn một phen cho tốt rồi.
Đầu tiên chính là quần áo trang điểm, phải cho mọi người cảm thấy hai người bọn họ chỉ thuần túy sóng vai đứng chung một chỗ thôi cũng chính là một đôi rồi!
Tuy rằng Giang Trúc Tâm rất muốn phun tào nói, cho dù không mặc đồ đôi, thì bầu không khí giữa hai người bọn họ tuyệt đối cũng đã khiến mọi người ngán đến tận cổ luôn rồi (bạn bè của hai người lúc nào cũng phiền muộn như thế).
Nhưng hiển nhiên Tần Phú Hữu là tương đối lãng mạn (lắm việc), hắn cứ phải cùng Giang Trúc Tâm bày ra việc hai người bọn họ không giống với chúng sinh muôn nghìn thì mới được.
"Anh cũng rất tuấn tú đó." Giang Trúc Tâm thấy Tần Phú Hữu giúp cậu sửa sang lại cổ áo xong, đột nhiên cúi đầu hôn lên má Tần Phú Hữu.
Truyện chỉ được đăng tại Wattpad phuthuytuyet07 và Wordpress ALice"s House.Vốn dĩ Tần Phú Hữu cũng không muốn trước khi xuất phát làm cái gì với Giang Trúc Tâm, Nhưng Giang Trúc Tâm đột nhiên tới một chút như vậy, thì Tần Phú Hữu lập tức phản kích, miệng trực tiếp dỗi tới trên môi của Giang Trúc Tâm.
Tuy rằng Tần Phú Hữu là trực tiếp đụng phải, nhưng dù sao đã rất có kinh nghiệm, cho nên Giang Trúc Tâm vẫn cùng Tần Phú Hữu tới một nụ hôn tình cảm mãnh liệt triền miên lâm li.
Trước nụ hôn này, ở trong mắt Giang Trúc Tâm, chỉ bình thường cho rằng đây là trạng thái ở chung ngày thường giữa hai người bọn họ. Phải biết rằng, sau khi kết hôn với Tần Phú Hữu, bởi vì tính cách nhão dính dính trong lúc yêu đương của Tần Phú Hữu, mà không biết từ bao giờ, Giang Trúc Tâm cũng đã được Tần Phú Hữu dưỡng thành thói quen thường thường hôn một chút. Bởi vậy một đi một về này của hai người bọn họ, Giang Trúc Tâm thật đúng là không thế nào để ở trong lòng.
Tần Phú Hữu thì rất kích động, phải nói, mỗi một lần Giang Trúc Tâm cho hắn kinh hỉ dù chỉ là một cái hôn hôn bình thường, thì đối với Tần Phú Hữu mà nói đều là quà tặng lãng mạn.
Hơn nữa, lúc này cũng là Giang Trúc Tâm đặc biệt tới tham gia tiệc tối từ thiện cùng cậu. Trước kia, hắn vẫn luôn thấy những ông chủ khác đưa theo phu nhân của mình tham gia những yến hội chính thức này đó. Bây giờ đến phiên hắn, cho nên đối với Tần Phú Hữu mà nói, nụ hôn lúc này chỉ mới là phân đoạn cắt băng thôi.
Sau khi hôn xong, Tần Phú Hữu cùng lên xe với Giang Trúc Tâm. Lúc ở trên xe, trong óc đã bắt đầu nghĩ chờ lát nữa phải dùng cách gì cùng Giang Trúc Tâm lên sân khấu!
"Bảo bối, chờ một lát chúng ta nắm tay lên sân khấu sao? Hay là tay trong tay nhỉ? Anh cảm thấy anh ôm em đi vào hình như cũng khá tốt ha? Em cảm thấy thế nào?" Tần Phú Hữu ở trên xe nói nhiều khác thường.
Trước kia hắn không dong dài như vậy, bây giờ hắn lại tựa như một học sinh nhỏ đang chuẩn bị đi chơi xuân vậy, ríu rít không ngừng ở bên cạnh bạn học Giang Trúc Tâm. Đổi lại là trước đây là việc căn bản chưa từng xảy ra, ngay lúc Tần Phú Hữu cue Giang Trúc Tâm, thì cậu trầm mặc chớp chớp mắt.
"Chờ một lát cùng sóng vai đi qua là được, không cần phù hoa như vậy đâu." Giang Trúc Tâm thấy Tần Phú Hữu còn muốn phát huy kỳ tư diệu tưởng của hắn, liền nhanh chóng cắt ngang trước khi tài xế dùng ánh mắt kỳ quái nhìn qua.
"...... A." Tần Phú Hữu nghe được Giang Trúc Tâm nói phương thức bình thường như thế, hơi có chút xíu mất mát.
Nhưng nghĩ đến hắn cùng Giang Trúc Tâm dù sao cũng là đàn ông, tay khoác tay đi vào hình như cũng không đẹp như vậy. Nắm tay đi vào cũng không thể hiện được ổn trọng, nếu ôm eo Giang Trúc Tâm đi vào, có thể khiến người khác xem thường Giang Trúc Tâm hay không.
Cho nên chờ sau khi Tần Phú Hữu tự hỏi xong, liền cảm thấy Giang Trúc Tâm nói vai sóng vai đi vào hình như là phương thức có thể bày ra một mặt đẹp trai nhất của hai người bọn họ...... "Vậy chờ lát nữa em phải đứng thật gần anh nhé."
Giang Trúc Tâm nhìn Tần Phú Hữu mắt trông mong nhìn chằm chằm cậu, bộ dáng cún con đáng thương hề hề này khiến Giang Trúc Tâm có chút buồn cười.
"Muốn gần bao nhiêu đây? Vai đụng vai luôn sao?" Giang Trúc Tâm cười nói, còn tưởng tượng một chút bộ dáng mình và Tần Phú Hữu anh đụng em một chút, em đụng anh một chút mà đi vào tiệc tối từ thiện. Hình ảnh kia thật là cực kì có hỉ cảm, nếu đùa giỡn đi vào như vậy đại khái sẽ khiến người ta cảm thấy hai người bọn họ có bệnh đi.
"Cũng không cần gần như thế đâu......" Tần Phú Hữu cũng nghĩ tới hình ảnh kia giống Giang Trúc Tâm, vì thế cũng cảm thấy hình như mình hưng phấn quá mức nên nói lời ngu xuẩn.
Nói, hắn và Giang Trúc Tâm nhìn nhau, sau đó cười thành tiếng. Bọn họ cười ha ha ở trong xe, tài xế cũng nhịn không được bị Tần Phú Hữu và Giang Trúc Tâm kéo đến gợi lên khóe miệng.
Chồng chồng Tần gia này thật là quá hài hòa rồi. Trước kia tài xế đã từng thấy vợ chồng chỉ bằng mặt, ở trong giới hào môn này, thật sự có rất ít sự tồn tại hài hòa giống Tần Phú Hữu và Giang Trúc Tâm như vậy. Cho dù có, thì đại khái cũng không có loại tình yêu cuồng nhiệt kéo dài này giống Giang Trúc Tâm và Tần Phú Hữu.
Hai người bọn họ đều đã kết hôn một năm, lại vẫn tình yêu cuồng nhiệt giống như ba tháng trước vậy, cũng không biết loại tình yêu cuồng nhiệt này có thể kéo dài được bao lâu. Dù sao tài xế cảm thấy đại khái cũng chỉ được mấy năm đầu mà thôi, hắn cũng không cho rằng Giang Trúc Tâm và Tần Phú Hữu vẫn luôn dính nhau đến già được.
Giang Trúc Tâm và Tần Phú Hữu đương nhiên không biết suy nghĩ trong lòng tài xế, cho dù có biết thì đại khái cũng sẽ chỉ cười cười đi. Dù sao thì việc mà tài xế nghĩ trong lòng, phải cần thời gian để chứng minh.
Tiệc tối từ thiện năm nay cử hành ở khách sạn quốc tế lớn, bởi vì người tham gia phi phú tức quý, cho nên vào cửa đều cần có thư mời. Bảo an ở hiện trường cũng rất tốt, tùy ý ngẩng đầu là có thể nhìn thấy một nhân viên an ninh mặc đồng phục bảo an mang theo tai nghe đĩnh bạt mà đứng ở chỗ có thể tùy ý thấy được.
Dù sao so với những tiệc tối chính thức mà Giang Trúc Tâm từng tham gia, thì rất rõ ràng là không phải cùng một cấp bậc.
Lúc này tiệc tối từ thiện cũng có minh tinh tham gia. Giang Trúc Tâm thật ra nhận được mấy minh tinh đặc biệt đứng đầu. Tần Phú Hữu nói với Giang Trúc Tâm, những minh tinh đó không chỉ có thân phận minh tinh này không đâu, bối cảnh gia đình bọn họ cũng không khinh thường được.
Giang Trúc Tâm sờ sờ cằm, cậu cũng không phải quá bát quái, nhưng trong ấn tượng thì trên mạng cũng chưa từng nói qua mấy cái minh tinh kia có bối cảnh này nọ, cho nên Giang Trúc Tâm chỉ có thể cảm thán những người này giấu thật sự kĩ luôn đó.
Nhưng mà cũng chỉ dừng ở đây thôi, sau khi tiến vào, liền bắt đầu có người xuất hiện chào hỏi với Tần Phú Hữu. Tần Phú Hữu cũng từng bước từng bước mà hàn huyên, lúc Giang Trúc Tâm đang quan sát người khác, thì người khác cũng đang nhìn Giang Trúc Tâm.
Đối với mọi người mà nói, thì Giang Trúc Tâm chính là "Cô bé lọ lem gả vào lâu đài", cho dù mặt ngoài tôn trọng, nhưng thật ra trong lòng vẫn sẽ coi thường Giang Trúc Tâm.
Trên cơ bản cũng rất ít người có thể hiểu được hành động này của Tần Phú Hữu. Cho dù có người lựa chọn kết hôn với gia đình người bình thường, thì cũng rất ít khi lựa chọn đối tượng không cha không mẹ giống như Giang Trúc Tâm vậy.
Nhưng lúc bọn hắn nhìn thấy người thật của Giang Trúc Tâm, thì nhiều ít vẫn có chút cảm giác, có khả năng là Tần Phú Hữu cực kỳ coi trọng bề ngoài Giang Trúc Tâm. Hơn nữa, nhìn qua chỉnh thể Giang Trúc Tâm cũng tự nhiên hào phóng, ít nhất ấn tượng đầu tiên cho người ta cảm giác rất tốt.
Ở trên mạng có ảnh chụp của Giang Trúc Tâm, nhưng thứ như ảnh chụp này có thể PS, ai biết bộ dáng người thật thế nào. Khi bọn hắn thật sự thấy người thật của Giang Trúc Tâm, cho dù trong lòng vẫn không quá tán đồng phương thức kén vợ kén chồng của Tần Phú Hữu, nhưng cũng sẽ không đến mức khinh bỉ Giang Trúc Tâm.
Hơn nữa mỗi người có sở thích riêng, Giang Trúc Tâm cũng không phải những idol mạng chỉ có vẻ ngoài. Bọn họ nhiều nhất cũng chỉ là có một ít thành kiến cố hữu đối với Giang Trúc Tâm mà thôi.
"Đây là ái nhân của tôi, Giang Trúc Tâm." Tần Phú Hữu cũng chẳng để ý tới cái nhìn của những người này đối với Giang Trúc Tâm.
Dù sao mặc kệ bọn họ nghĩ như thế nào, thì Giang Trúc Tâm đều là người mệnh trung chú định của hắn. Hơn nữa, Tần Phú Hữu cũng tin tưởng, chỉ cần thái độ của hắn vẫn luôn là như thế, thì hắn cũng vẫn luôn đứng đầu trong giới.
Như vậy, bất kể ý tưởng chân chính của bọn họ đối với Giang Trúc Tâm là cái gì, thì dù sao Giang Trúc Tâm có thể nhìn thấy, sẽ chỉ là ôn nhu và ấm áp của mọi người mà thôi.
Chỉ cần bạn đủ tốt, hoặc là sau lưng bạn có đệm dựa đủ lớn, thì đại đa số thời điểm, người chân chính đối mặt với bạn sẽ không lộ ra một mặt âm u tối nghĩa kia với bạn, thậm chí còn sẽ lấy lòng bạn nữa.
Tàn khốc lại thực tế cũng không ngoài câu nói này.
Nhưng mà như vậy không phải rất tốt sao, Tần Phú Hữu mỉm cười nghe tiếng mọi người khen Giang Trúc Tâm, mà trong lòng lại vui sướng. Mọi người cũng nhìn ra được việc khen Giang Trúc Tâm còn lấy lòng Tần Phú Hữu hơn so với việc khen hắn nữa, vì thế đánh giá trọng lượng trong lòng với Giang Trúc Tâm cũng có biến động rất lớn.
Giang Trúc Tâm: Cáo mượn oai hùm?
Tần Phú Hữu: Uy phong lẫm lẫm.
Giang Trúc Tâm: Nghiêm nghị chính khí!
Giang Trúc Tâm biết người ở đây, cảm thấy hứng thú bao nhiêu với Tần Phú Hữu, sẽ càng có nhiều tò mò về sự tồn tại của cậu.
Đối mặt với những điều này Giang Trúc Tâm cũng không lúng túng. Con người cậu không có ưu điểm gì, nhưng đứng ngay, ngồi thẳng, trong lòng rất ít có lúc chân chính dao động, huống chi đây chỉ là ánh mắt người khác ngẫu nhiên nhìn lại đây mà thôi?
Cậu rất đúng lý hợp tình.