Hào Môn Sinh Con Hàng Ngày

Chương 47






"Được rồi, được rồi, đừng diễn nữa, mau ngồi xuống đi." Cảnh Viên Bảo thấy Tần Phú Hữu thật sự không muốn phối hợp với Tiền Đóa Đóa, mà Giang Trúc Tâm ngồi ở một bên đang muốn mở miệng nói gì đó, thì đã bị Tần Phú Hữu giúp cậu nhặt xương cá dời đi tầm mắt.

Tiền Đóa Đóa cúi đầu ủ rũ bị Cảnh Viên Bảo ấn ngồi vào chỗ đối diện, kiêu ngạo và hăng hái vừa nãy trong nháy mắt cũng bị đánh tan: "Chào anh Nguyên bảo."
"Không phải em đang đi du lịch ở nước ngoài sao? Tại sao lại trở lại rồi? Đã ăn cơm chưa?" Cảnh Viên Bảo cầm hộp cơm của mình tự nhiên ngồi xuống, hỏi như vậy.

"Em ăn rồi mới đến." Tiền Đóa Đóa lên tinh thần, "Anh Hữu kết hôn, nên em muốn trở về tham gia chút náo nhiệt mà."
"Không gọi là anh Tần nữa à?" Cảnh viên bảo trêu ghẹo.

"Bây giờ em đâu phải là người quyết định nữa, xưng hô đương nhiên cũng phải thay đổi rồi." Tiền Đóa Đóa phất phất tay, giống như là muốn xua đi cảnh tượng không ai tiếp diễn lúc nãy.

Phải biết từ lúc cô đến sân bay, rồi trong lúc trên đường bay đến bên này, thì trong đầu đều luôn đang nghĩ đến nội dung vở kịch, ngay cả xây dựng tâm tình nhân vật đều nghĩ đến rất hoàn mỹ luôn.

Nhưng mà không nghĩ tới Tần Phú Hữu thì cũng thôi đi, mà ngay cả vị Giang Trúc Tâm này vậy mà cũng bơ cô luôn.

.

truyện đam mỹ
Ác độc nữ phụ bây giờ không còn hợp thời nữa à? Nếu không lần sau diễn Bạch liên hoa đi?
Nhưng mà nếu như chẳng có ai phối hợp...!
Tiền Đóa Đóa sầu chứ, cuộc sống nếu không diễn thì có biết bao không thú vị, làm sao lại không ai hiểu vậy cơ chứ.

"Đóa Đóa." Sau khi Tần Phú Hữu gỡ hết xương đầu cá cho Giang Trúc Tâm xong, mới ngẩng đầu nhìn về phía Tiền Đóa Đóa đã xả vai diễn.

"Hả! Chào anh Hữu nha." Tần Phú Hữu chú ý đến cô, đôi mắt của Tiền Đóa Đóa lập tức lóe sáng lên, nơi nào còn ủ rũ như lúc nãy.

"Đây là chị dâu của em, gọi là Giang Trúc Tâm, là bảo bối của anh." Tần Phú Hữu ôn hòa mà giới thiệu cho Tiền Đóa Đóa, cũng nói: "Bây giờ không còn lưu hành cho séc nữa đâu, dù sao nếu không cẩn thận gấp sai thì bị hư mất.

Lần sau nếu chơi thì nhớ mang tiền mặt nhé, dù sao thì tiền mặt cũng chịu được dằn vặt."

"Tiền mặt nặng lắm anh Hữu, em xách không nổi...!Anh Hữu, anh chắc chắn là đang đùa em mà.

Hừ! Hừ!" Tiền Đóa Đóa bĩu môi, tính tình cực kì trẻ con.

Nhưng Tần Phú Hữu cũng đã nói, Giang Trúc Tâm là bảo bối của hắn, cho nên Tiền Đóa Đóa cũng không thể thật sự làm lơ Giang Trúc Tâm được.

"...!Chào chị dâu, em là Tiền Đóa Đóa, năm nay 24 tuổi, gần đây đang đi du lịch trước tốt nghiệp, vẫn còn độc thân.

Người em thích là anh Hữu, người em ghét là Quỳnh mập, tuy rằng lần này anh không trúng bẫy của em, nhưng lần sau em sẽ tiếp tục.

Em sẽ hết lòng mà làm tốt vai trò đá thử vàng cho tình cảm của anh và anh Hữu, làm tốt chức trách của vị hôn thê tiền nhiệm của anh Hữu..."
"Vị hôn thê tiền nhiệm?" Tần Phú Hữu nhíu mày cắt ngang.

"Khụ, là em tự xưng thôi mà." Tiền Đóa Đóa bị nhìn đến thiếu chút nữa thì thẹn quá hóa giận, "Trước đây anh cũng chẳng nói chuyện yêu đương gì cả, em tự xưng một chút giúp anh chặn đào hoa cũng không quá đáng chứ."
"Hủy đi sự thuần khiết của anh, quá đáng." Tần Phú Hữu quyết đoán gật đầu.

"...! Em sai rồi mà, ngược lại cũng chưa từng có ai tin em cơ mà, hu hu hu." Tiền Đóa Đóa nằm nhoài ở trên bàn giả khóc một trận, xem như đã sớm biết Tần Phú Hữu chỉ thích đàn ông, thì cũng không trở ngại cô lén lút thầm mến cơ mà.

Ai bảo anh Hữu vừa đẹp trai vừa ôn nhu, con người còn cực kì tốt làm gì chứ!
Nhưng bây giờ cô đã chính thức thất tình rồi, còn phải nỗ lực tốt nghiệp từ đoạn thầm mến này nữa chứ.

Cô không muốn tốt nghiệp đâu mà, hu hu hu hu.

Bởi vì ý thức được, sau này mình cũng không bao giờ có thể tiếp tục ảo tưởng cô và Tần Phú Hữu còn có khả năng nữa.

Vì vậy Tiền Đóa Đóa vô cùng bi thương, mà từ khóc giả cũng thành khóc thật luôn.

Mười năm thầm mến của cô đó! Òa!

"Cho cô nè." Giang Trúc Tâm ban đầu còn muốn nói chút cái gì, nhưng mà em gái này thực sự quá ồn ào, đều khóc đến nước mắt nước mũi tùm lum luôn kìa.

Hai người đàn ông bên cạnh này thì cũng chẳng an ủi chút nào cả, vì thế cậu chỉ có thể bất đắc dĩ mà đưa khăn giấy qua.

"Hu hu hu, cảm ơn chị dâu, hức hức hức." Tiền Đóa Đóa cầm khăn giấy xong liền mạnh mẽ mà hỉ mũi, rất nhanh liền dùng hết một túi khăn giấy của Giang Trúc Tâm.

"Đây là quà kết hôn em tặng các anh, chờ đến lễ đính hôn và kết hôn, em lại chuẩn bị thêm một phần khác nữa nhé."
Tiền Đóa Đóa vừa nghẹn ngào, vừa móc ra một hộp quà từ trong túi xách đặt lên bàn, rồi đẩy đến trước mặt Giang Trúc Tâm và Tần Phú Hữu.

"Cô nhóc, em đã lớn thật rồi đấy.

Tuy rằng người thì vẫn điên như thế, nhưng lễ nghi cũng còn đến nơi đến chốn nha." Cảnh Viên Bảo kinh ngạc cảm thán.

"Anh Nguyên bảo, anh xấu lắm hu hu hu." Tiền Đóa Đóa oan ức nha, cô đã thương tâm như vậy mà Cảnh Viên Bảo còn bắt nạt cô nữa chứ.

Cô chỉ liếc qua rồi không nhìn đến Cảnh Viên Bảo nữa, lại đem tấm séc vừa nãy đặt ở trước mặt Giang Trúc Tâm, "Đây là quà tặng riêng cho chị dâu nè, em không biết chị dâu thích cái gì, cho nên trộm lười bảo anh hai em viết một triệu.

Tuy rằng không nhiều, nhưng đây đã là tiền tiêu vặt một tháng của em rồi đó..."
Giang Trúc Tâm đỡ trán, tiền tiêu vặt một tháng một triệu.

Chẳng trách lần trước, ba Tần mẹ Tần cho cậu bốn trăm vạn tiền mặt còn nói là ít.

Người trong giới này, đều không xem tiền là tiền sao hỏ?
Tần Phú Hữu: Bảo bối, em quên mất bây giờ chúng ta đã kết hôn rồi sao.

Chẳng khác nào, em đang nắm giữ một nửa tài sản nghìn tỷ của anh rồi đó? Một triệu thì là cái đinh rỉ gì cơ chứ?"
Giang Trúc Tâm:...!

"Cảm ơn cô nhé, Đóa Đóa." Giang Trúc Tâm cũng không có bao nhiêu giãy dụa, liền nhận lấy tấm séc và quà tặng mà Tiền Đóa Đóa đưa tới.

Sau khi ngẩng đầu thấy Tiền Đóa Đóa vẫn còn ủ rũ, thì cậu còn nhân tiện nói: "Ngày hôm nay cô rất đẹp, màu son rất hợp với làn da của cô."
Tần Phú Hữu ngẩn người, cũng quên luôn cả thương tâm, chỉ là ngẩng mặt, đôi mắt còn đỏ bừng: "Thật không? Em mới mua son môi này đó!"
"Vậy ánh mắt của cô không tệ, thật sự rất dễ nhìn." Giang Trúc Tâm nghiệm túc gật đầu.

Tiền Đóa Đóa vốn đã là mỹ nữ, đại khái là do trang điểm trang nhã, cho nên dù có khóc thành chóa, thì khuôn mặt của cô cũng không hề chật vật, chỉ là nhìn có chút đáng thương mà thôi.

"Hà hà, đương nhiên rồi." Tiền Đóa Đóa không khóc nữa, cô cảm thấy vị chị dâu này tuy rằng không có nhiều tiền, thoạt nhìn cũng không phải trắng nõn nà, nhưng nhìn qua vừa đẹp trai vừa đáng tin cậy, còn ôn hòa biết nói chuyện nữa chứ.

So với những yêu diễm đồ đê tiện, mà cô từng thấy ở chỗ người khác thì thoải mái hơn nhiều.

Tần Phú Hữu cũng đã có rất nhiều tiền rồi, cho nên yêu đương cùng một người bình thường như vậy, hình như cũng khá tốt.

Quan trọng nhất là, Tần Phú Hữu nhìn qua thật sự rất yêu thích Giang Trúc Tâm luôn á.

Toàn bộ bầu không khí của Giang Trúc Tâm và Tần Phú Hữu cơ hồ muốn hòa vào nhau luôn, đó là bầu không khí mà người khác không có cách nào tham gia vào được.

Tiền Đóa Đóa cũng biết, loại tình cảm như yêu thích này, điều kiện ngoại tại chỉ có tác dụng tham khảo mà thôi, quan trọng nhất vẫn là khoảnh khắc rung động đó, và vài lần hít thở không thông nữa.

Mà những cảm xúc này, bình thường trong cuộc sống rất khó có được.

Nghe nói trên thế giới này, thứ khiến người ta bi thương không phải là không có người yêu thích bạn, mà là trong lòng bạn chưa từng cảm giác được người khác yêu thích mình.

Hiện tại, anh Hữu rốt cuộc cũng có người thích rồi, nên Tiền Đóa Đóa cũng cảm thấy vui vẻ thay hắn.

Nhưng Tiền Đóa Đóa thật sự không có tự tin, để đi yêu thích một người khác như với Tần Phú Hữu nữa đâu! Òa a a a!
Cảnh Viên Bảo yên lặng ăn xong cơm hộp của mình, thấy Tiền Đóa Đóa đã hoàn toàn bình tĩnh lại, mới mở miệng: "Anh đưa con nhóc em trở về trước, lần sau chúng ta chính thức gặp mặt một chút.

Tất cả mọi người đều muốn gặp Trúc Tâm đấy."
Giang Trúc Tâm còn là nhân viên của công ty y nữa cơ, chậc chậc chậc.

Vợ của Tần Phú Hữu lại làm việc ở công ty của y, nghe tới sao nó lại sảng khoái như vậy chứ.


"Được." Tần Phú Hữu gật đầu.

"Cảnh tổng đi thong thả nhé, tạm biệt Đóa Đóa." Giang Trúc Tâm và Cảnh Viên Bảo tạm thời chưa quá quen, vì vậy cũng không miễn cưỡng mình đổi giọng.

Cảnh Viên Bảo bây giờ vẫn còn là cấp trên của cậu á, cậu cần phải khiêm tốn một chút.

Tuy rằng ngay tại lúc Tần Phú Hữu tới công ty tìm cậu đó, thì mọi người đều đã biết hết cả rồi, khiêm tốn cũng vô ích thôi.

"Tạm biệt anh Hữu, tạm biệt chị dâu nhé."
Tiền Đóa Đóa xách theo túi xách, phất phất tay nhỏ, sau đó đạp giày cao gót mà đi cùng với Cảnh Viên Bảo.

Sau khi chờ bọn họ đi xa, Giang Trúc Tâm mới mặt không hề cảm xúc mà nhìn về phía Tần Phú Hữu: "Vừa nãy em thấy không khí không đúng nên mới không nói, em muốn hỏi là, cái danh xưng chị dâu này thật sự đã được định ra rồi à?"
"Chuyện này...!sau này em cũng có thể bảo bọn họ gọi em là ca mà." Tần Phú Hữu cười ha hả cho qua, này là do không thuận miệng, mà không phải là do ca phu khó đọc đâu.

Giang Trúc Tâm ánh mắt tang thương mà nhìn ngoài cửa sổ, nghĩ: Xưng hô đã định rồi, muốn thay đổi cũng khó á.

"Nói nữa, Đóa Đóa là họ hàng của anh hay là?" Giang Trúc Tâm mới nhớ tới vấn đề này.

"Là em gái hàng xóm thôi, một đám người bọn anh là từ nhỏ lớn lên với nhau.

Trong nhà Đóa Đóa có một vùng mỏ, đại khái có thể để cho bọn họ đào tới ba đời đi.

Nếu em muốn có thể đến nhà con nhóc kia nhìn thử, đều là vàng hết, chạm trổ lớn nhỏ đều được." Tần Phú Hữu hời hợt mà sơ lược.

Giang Trúc Tâm vừa chuẩn bị nói một câu "Ồ wow, thanh mai trúc mã luôn nha", thì đã bị vàng bạc ở phía sau chui vào trong tai.

Vì vậy, mở miệng liền biến thành: "Ồ wow, vàng ó hỏ..."
Giang Trúc Tâm:...!
Tác giả có lời muốn nói: Giải mã:
Quà tặng tân hôn mà TiềnĐóa Đóa tặng cho bọn họ: Một viên gạch bằng vàng..