Hào Môn Sinh Con Hàng Ngày

Hào Môn Sinh Con Hàng Ngày - Chương 17: Chương 17






Không thể không nói, Tần Phú Hữu thật sự chính là rồng phượng trong loài người, bỏ qua tài sản hiện tại của đối phương, chỉ là xem hắn đơn thuần là ngồi ở trên sopha, cũng có thể biến toàn bộ căn phòng thuê nho nhỏ này thành phòng ốc cao cấp.

Giang Trúc Tâm thất thần nghĩ, cái này không phải chính là version thực tế của câu "Rồng đến nhà tôm" sao? Nếu để cho Tần Phú Hữu đi quay quảng cáo, cho dù có là que cay thì cũng phải bị hắn làm cho tăng giá.

Xem như Tần Phú Hữu đã vô cùng khiêm tốn, nhưng vẫn như cũ có đông đảo fan hâm mộ sắc đẹp của hắn, nhưng mà các huynh đệ tỷ muội gì đó, đến tột cùng có biết, Tần Phú Hữu kì thực là một tên cuồng theo dõi hay không nha?
"Chúng ta nói chuyện một chút." Sau khi Giang Trúc Tâm chuẩn bị tâm lí cho tốt xong, liền rót cho Tần Phú Hữu một ly nước, cậu liền vẻ mặt nghiêm túc ngồi xuống đối diện Tần Phú Hữu, một bộ muốn cùng hắn hảo hảo nói chuyện một chút.

Cũng không thể cứ tiếp tục như vậy đi!
Tuy nói lúc chiêu đãi khách nhân, chủ nhà hẳn sẽ phải hỏi đối phương muốn trà hay cà phê, nhưng mà nhà cậu chỉ có nước lọc thôi, cho nên muốn uống thì uống, không uống thì thôi.

Nhưng mà hiển nhiên Tần Phú Hữu sẽ không để ý điều này, nói cách khác, Giang Trúc Tâm nguyện ý rót nước cho hắn, cũng đã đủ khiến cho Tần Phú Hữu cảm thấy thụ sủng nhược kinh sâu sắc.

Dù sao, sau khi Giang Trúc Tâm tỉnh lại từ đêm ấy, thái độ của cậu đối với hắn vẫn luôn là chống cự! Từ chối! Quyết không thỏa hiệp.


A, nhưng ngược lại cậu không có cứng rắn cự tuyệt cơm hắn làm...!(mỉm cười ngọt ngào).

"Em nói đi, tôi nghe." Tần Phú Hữu nâng cốc thủy tinh đựng nước ấm giống như bảo bối, nhìn chăm chú Giang Trúc Tâm bên trong đáy mắt phảng phất chứa đầy ánh sao nhỏ.

Giang Trúc Tâm bị đôi mắt của hắn nhìn đến cả người đều không dễ chịu, vì không để cho mình bối rối, liền chủ động cúi đầu, không nhìn tới mặt của Tần Phú Hữu.

"Tôi hôm nay có tìm hiểu qua một chút, cũng biết anh là ai rồi! Tôi chỉ muốn nói một chút, đại phú hào như anh, có phải hay không muốn đùa giỡn tôi? Sự tình buổi tối hôm đó, chúng ta không thể cho rằng chưa có gì phát sinh qua à..." Giang Trúc Tâm tận lực khiến cho ngữ khí của mình mềm nhẹ một chút, không nên cùng Tần Phú Hữu (chỉ mình cậu) làm ầm ĩ lên, hiện tại giải quyết vấn đề mới là việc cậu cần phải làm nhất.

"Mặc kệ thân phận của tôi là gì, tôi đều không có ý định đùa giỡn em." Âm thanh của Tần Phú Hữu trầm ổn, xem như Giang Trúc Tâm không nhìn tới được Tần Phú Hữu, nhưng cậu cũng có thể cảm giác được hắn hiện tại đang cười ôn hòa.

"Tôi là thật tâm yêu thích em, tôi sống đến hiện tại đã ba mươi tuổi nhưng chưa bao giờ tôi biết được, thì ra yêu thích một người sẽ là cảm giác như vậy.

Cho nên thực xin lỗi, tôi thực sự không có cách nào quên được cái đêm tốt đẹp kia."
Tần Phú Hữu trong giọng nói rõ ràng mang theo thỏa mãn, Giang Trúc Tâm cảm giác một trận ê răng, cậu không tin vào nhất kiến chung tình, cho nên chỉ cảm thấy Tần Phú Hữu thích hẳn là trong tưởng tượng của cậu.

"Có lẽ bởi vì lần đầu tiên của anh là cho tôi, cho nên mới xuất hiện hiệu ứng chim non, vui thích thân thể sẽ kết thúc rất nhanh, tôi cũng không chuẩn bị phát triển thành nam bạn tình..."
"Tôi hy vọng chúng ta có thể kết hôn.

Tôi vẫn luôn lấy việc này, làm mục tiêu cuối cùng." Tần Phú Hữu đánh gãy Giang Trúc Tâm bàn luận về thân thể, "Hơn nữa, lúc trước, tôi cũng bởi vì là chính em, cho nên mới có thể bị thân thể của em hấp dẫn.

Tất cả tiền đề, đầu tiên đều bởi vì là em."
Kiểu bảy tỏ này thực sự quá mức thâm tình, khiến cho Giang Trúc Tâm buồn bực phải xoa xoa huyệt Thái Dương.

Cậu xưa nay chưa từng được người khác yêu thích đến mức như thế, trong lúc nhất thời cũng có chút tay chân luống cuống.

"Tôi nói thẳng với anh." Giang Trúc Tâm thở dài, bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn về phía Tần Phú Hữu, "Tôi thật ra là thẳng nam, cũng chưa từng nghĩ tới việc kết giao cùng đàn ông.


Thực sự rất cảm ơn sự yêu thích của anh, nhưng chúng ta không thể!"
"Nhưng đêm đó rõ ràng em...."
"Không được nhắc lại đêm đó nữa!!!" Giang Trúc Tâm nhắm hai mắt rống lên một tiếng.

Cậu không muốn nhớ lại mình làm sao ở trong trạng thái say rượu, còn có thể nói ra muốn càng nhiều, hay mấy lời nói lẳng lơ đừng có ngừng gì đó!!
Lui mười ngàn bước tới mà nói! Xem như thân thể của cậu thỏa hiệp! Thì tâm của cậu! Vẫn luôn cứng như sắt thép!!
Tần Phú Hữu bị Giang Trúc Tâm rống lên một tiếng như thế, liền thật sự không đề cập lại đêm đó, đồng thời cũng không nói gì nữa.

Hắn không nói một lời nào, trong phòng nháy mắt liền yên tĩnh, không khí giống như đọng lại.

Giang Trúc Tâm có chút lúng túng, thậm chí cậu còn không dám nhìn Tần Phú Hữu hiện tại rốt cuộc là biểu tình gì.

Làm sao, làm sao lại đột nhiên yên tĩnh như vậy?...!Có phải là không nên rống Tần Phú Hữu như vậy...!
Á á á, làm sao chỉ đơn giản là từ chối lời bày tỏ của một người đàn ông, mà cậu lại đột nhiên hổ thẹn như vậy hả!!! Tần Phú Hữu là tên cuồng theo dõi được không, lại còn là cái loại sẽ chọt vào cái mông của mày ha! Giang Trúc Tâm mày thanh tỉnh một chút đi mà!!
Ở trong lòng tự cổ vũ chính mình xong, Giang Trúc Tâm liền thở ra một hơi, sau đó nhìn về phía Tần Phú Hữu, sau đó cậu liền thấy Tần Phú Hữu mới vừa rồi còn thâm tình bày tỏ, lúc này rũ mắt nhìn ly nước ấm trong tay ngẩn người.

Cứ xem như là hắn đang ngẩn người, thì nhìn qua cũng chính là quý khí mười phần, càng bởi vì loại khí tức tịch liêu như có như không trên người người hắn, lại khiến cho Giang Trúc Tâm trong phút chốc liền nghẹn ở cổ họng, cậu có cảm giác bây giờ nếu ai gây ra một chút động tĩnh thì đều là tội đồ.


Cách nửa ngày, Tần Phú Hữu đột nhiên ngửa đầu uống xong ly nước đã chuyển thành nhiệt độ bình thường trên tay, sau đó nói: "Tôi hiểu rồi."
Tần Phú Hữu vừa mở miệng, bầu không khí khiến người nghẹt thở vừa nãy cũng bị quét đi sạch sành sanh, Giang Trúc Tâm thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy được Tần Phú Hữu đã nghĩ rõ ràng thật sự là quá tốt rồi nha.

"Thì ra là Trúc Tâm em xấu hổ, về sau trong thời gian theo đuổi em, tôi sẽ không nói tới buổi tối ngày hôm ấy hai chân của em kẹp chặt thắt lưng của tôi nói với tôi..."
"A a a a!!" Ngậm miệng!!!
Giang Trúc Tâm: Cái tên nhà anh minh bạch cái quỷ gì nha!!
Tác giả có lời muốn nói:
Giang Trúc Tâm: Ngày hôm nay vẫn là một ngày khiến người ta khó thở.

(Tiều tụy.

jpg).