Hào Môn Quyền Quý

Hào Môn Quyền Quý - Chương 96: Chết không nhắm mắt




Cô siết chặt bàn tay mình, ngón tay đâm sâu vào trong lòng bàn tay, từng cơn đau nhói xuyên tâm dấy lên.



Dường như là chỉ có sự đau đớn như vậy mới có thể miễn cưỡng xoa dịu đi sự đau đớn trong tim của cô vậy, khiến cho cô có thể bình tĩnh hơn một chút.



Nếu như không phải như vậy, cô chỉ e là bản thân mình sẽ lập tức tiến lên trước siết cổ của người này, để anh ta và mình đồng quy vu tận.



Đừng nói tới việc mình căn bản không có sức lực như vậy để siết chết anh, mà cho dù có đi nữa, Tô Thiên Kiều cũng không thể làm như vậy được. Chết, dường như là quá hời cho người này rồi, muốn dày vò anh, nhưng Tô Thiên Kiều hình như lại quá mềm lòng một chút rồi…



“Chúng tôi không phải là vợ chồng!” Thanh âm của Nguyễn Hạo Thiên băng lãnh dị thường: “Nhưng…cô ấy đã sinh đứa con của tôi, tuy cô ấy không muốn, nhưng…nếu cô ấy đã chết rồi thì vẫn nên cho cô ấy một danh phận.”



Nguyễn Hạo Thiên thở dài một tiếng, Tô Thiên Kiều đứng ở đằng sau anh, cao cao tại thượng mà nhìn anh, chỉ cảm thấy một sự buồn cười khiến người ta bi thương…



Nguyễn Hạo Thiên ơi Nguyễn Hạo Thiên, người đã chết rồi, cho một danh phận như vậy, chỉ càng làm Tô Thiên Kiều càng thêm phẫn nộ hơn mà thôi.



Nếu như Tô Thiên Kiều thật sự chết rồi, ở dưới đất mà biết hai chữ ‘vợ yêu’ này, chỉ e cũng sẽ chết không nhắm mắt thôi.



Anh luôn ích kỷ như vậy, luôn dùng suy nghĩ của mình để thẩm đạc người khác, từ trước đến giờ chưa hề biết đến sự đau khổ trong lòng của người khác…



Tô Thiên Kiều nhắm mắt lại, liên tục hít thở sâu vài hơi, mới có thể miễn cưỡng khiến cho cảm xúc của mình bình tĩnh lại.



Chuyện xảy ra nhiều năm rồi, nếu như là hai năm đầu, Tô Thiên Kiều nhất định sẽ không nhịn được mà bộc phát.



Nhưng trải qua sự tôi luyện nhiều năm đó, lại cộng thêm sự hiểu biết ít ỏi đối với Nguyễn Hạo Thiên, Tô Thiên Kiều biết, bản thân mình cho dù thật sự đã thua rồi thì bề ngoài cũng nhất định phải thật bình tĩnh, ngàn vạn lần không thể để cho người đàn ông này nhìn ra chút kẽ hở nào được…



“Tại sao lại đưa tôi đến gặp cô ấy?” Trầm mặc một hồi lâu, Tô Thiên Kiều quay đầu nhìn qua một chú chim đang nhảy múa ca hát tung tăng mà không lo không nghĩ, sợ bản thân mình mà nhìn tấm mộ thêm lần nữa thì sẽ không kìm chế nổi tình cảm của mình nữa mất.



Nguyễn Hạo Thiên yên lặng một hồi rồi đáp: “Tôi đã từng nói với cô, cô rất giống cô ấy, cô có nhớ không?”



Tô Thiên Kiều yên lặng gật đầu, Nguyễn Hạo Thiên không có quay đầu lại nhìn cô, nhưng dường như cũng có thể cảm nhận được động tác của cô, anh không quay đầu mà tiếp tục nói: “Cô thật sự rất giống cô ấy, giống đến nỗi khiến tôi kinh ngạc, nhưng mà…hai người lại có quá nhiều chỗ không giống nhau, tối hôm qua sở dĩ tôi đối với cô như vậy, là bởi vì…thu nhặt tuyết trắng trên hoa mai để pha trà là chuyện mà cô ấy đã từng làm, cho nên…tôi mới tức giận.”



“Tại sao lại tức giận?” Tô Thiên Kiều do dự một hồi rồi nhịn không được mà hỏi.



Nguyễn Hạo Thiên nói: “Bởi vì tôi không muốn nhớ tới cô ấy, tôi không muốn thừa nhận mình đã nợ cô ấy!” Anh thở dài một tiếng rồi tiếp tục nói: “Trước giờ tôi luôn nghĩ mình là người làm chủ vận mệnh, từ trước đến giờ luôn cảm thấy…một người sa sút chán nản sở dĩ bị người khác làm liên luỵ, đó là do người đó không đủ mạnh, cho nên cho dù làm tổn thương đến bất kỳ ai, tôi từ trước đến giờ cũng sẽ không áy náy, chỉ duy nhất đối với cô ấy…”





Thanh âm của Nguyễn Hạo Thiên nhẹ nhàng tựa như một cơn gió, chỉ cần không chú ý một chút thôi thì sẽ không thể nghe rõ được lời nói của anh.



Nói đến cuối cùng, thanh âm của anh thấp xuống, không có tiếp tục nữa.



Ánh mắt Tô Thiên Kiều chợt trở nên lạnh lẽo, cảm giác kỳ lạ ở trong tim càng lúc càng trở nên nồng đậm.



Từ trong lời nói của Nguyễn Hạo Thiên, càng có thể phán đoán ra sự ích kỷ của người này. Anh chỉ đợi đến cuối cùng, đợi đến khi tính mạng cuối cùng của Tô Thiên Kiều cũng đã mất đi, thì mới cảm thấy mình nợ cô ấy, mới cảm thấy áy náy…



“Bởi vì tôi giống cô ấy, cho nên mới không bài xích việc tôi tiếp cận anh, cho nên mới đưa tôi đến gặp cô ấy sao?” Tô Thiên Kiều cố gắng bình tĩnh mà hỏi.



Nguyễn Hạo Thiên lúc này đang trầm lặng trong dòng suy nghĩ, dường như cũng không có tâm trạng để đi cảm nhận sự dị thường trong lời nói của Tô Thiên Kiều, anh chỉ gật gật đầu, thở dài một tiếng nói: “Nói đúng một nửa. Bởi vì cô giống với cô ấy, nên tôi mới đưa cô đến gặp cô ấy, quả thực là đúng, nhưng…bởi vì cô giống cô ấy, nên tôi vốn không phải là không bài xích việc cô tiếp cận, mà ngược lại là càng thêm phản cảm hơn nữa!”



Anh thở dài một tiếng, tiếp tục nói: “Nhưng điều kỳ lạ là, trong lòng của tôi lại luôn khao khát được gặp cô, hay là nói…khao khát được gặp cô ấy!”



Ánh mắt của Tô Thiên Kiều lại lạnh hơn hai phần.



Không biết người khác có nghe qua Nguyễn Hạo Thiên nói nhiều lời như vậy chưa, tóm lại là trong ấn tượng của cô, chỉ biết Nguyễn Hạo Thiên là một người nói chuyện vô cùng ít, là một người không thích nói chuyện, hôm nay lại nói nhiều với mình như vậy, có thể là đã thật sự hạ lớp phòng bị trong lòng đối với mình rồi.



Ngừng lại một lúc, thấy Tô Thiên Kiều không nói chuyện, Nguyễn Hạo Thiên lại tiếp tục nói: “Từ trước đến giờ tôi chưa từng nghĩ đến…trên thế giới lại có hai người giống nhau như vậy, cho nên, kể từ sự bài xích lúc ban đầu, đến sự tiếp xúc bây giờ với cô…”



Lời nói của anh đột nhiên thay đổi, không muốn quấn lấy vấn đề này quá nhiều nữa, nói: “Vào tối hôm qua, trong lúc ở cùng với cô tôi mới phát hiện, thực ra từ lúc bắt đầu, trái tim của tôi luôn được đóng chặt, nếu như là rất lâu trước đây, nếu như tôi mở rộng trái tim mình với cô ấy, nếu như không phải, nếu như không phải để ý đến xuất thân của cô ấy, thì có lẽ sẽ không xảy ra bi kịch như vậy, tôi, cũng sẽ không nuối tiếc nữa!”



“Để ý đến xuất thân của cô ấy?” Tô Thiên Kiều nắm bắt trọng điểm trong lời nói của anh, vội vàng hỏi.



Nguyễn Hạo Thiên để ý xuất thân của mình sao? Xuất thân của cô có vấn đề gì?



Hay là nói…năm đó cô thật sự đã đoán đúng rồi, Nguyễn Hạo Thiên và bậc cha chú của mình, không lẽ có thâm thù đại hận gì? Hay là nói, bậc cha chú của Nguyễn Hạo Thiên có mối thù xưa cũ gì với Tô Kình Hiên sao?



“Đó đều là chuyện của thế hệ trước, nói ra dài dòng!” Nguyễn Hạo Thiên không muốn nói nhiều, một tiếng thở dài rồi nói: “Tóm lại…bi kịch đã xảy ra rồi, tối hôm qua, tôi đột nhiên nghĩ thông suốt rồi.”



“Ồ?” Trong lòng rất hiếu kỳ với lời vừa nãy của anh, nhưng lại không dám hỏi nhiều để tránh khơi dậy lên lòng hoài nghi của người đàn ông vốn đã đa nghi này, trong lòng cô ngứa ngáy, có chút mất đi hứng thú với những lời tiếp theo của anh.




Chỉ nghe Nguyễn Hạo Thiên tiếp tục nói: “Tôi không nên phòng bị đối với người khác như vậy, không những bài xích người khác, càng là bài xích bản thân mình ra khỏi sự quan tâm của người khác, nếu như không phải như vậy…có lẽ năm đó cô ấy cũng sẽ không rời khỏi, có lẽ…con người như tôi, cũng sẽ có một gia đình hoàn mỹ vào bây giờ!”



“Vậy sao…” Tô Thiên Kiều đứng ở sau lưng anh, bất giác nhếch lên một nụ cười lạnh, ánh mắt trừng dữ dội vào cái tên của mình trên tấm bia, trong lòng càng thêm tàn nhẫn.



Nguyễn Hạo Thiên, rốt cuộc là thứ gì đã chống đỡ cho anh, để cho anh yên tâm mà nghĩ rằng, chỉ cần anh không tước đoạt đi tính mạng của Tô Thiên Kiều, Tô Thiên Kiều sẽ ở bên cạnh anh, tạo thành một gia đình hoàn mỹ chứ…



Rốt cuộc là thứ gì đã khiến anh tự tin, Tô Thiên Kiều nhất định sẽ yêu anh?



“Cho nên…tối hôm qua tôi đột nhiên nghĩ thông rồi, sự bài xích của tôi đối với người khác, trên thực tế là đang trừng phạt bản thân mình. Nếu sự việc đã qua đi lâu như vậy rồi, hình như tôi…cũng nên mở rộng trái tim mình ra, chấp nhận sự quan tâm của người khác đối với tôi, không nên hoài nghi người khác như vậy nữa.”



Bàn tay của anh đột nhiên vô cùng dịu dàng mà vuốt ve ba chữ ‘Tô Thiên Kiều’ trên tấm bia, trong thanh âm nhuốm lên một ý cười: “Cô ấy lương thiện như vậy, nhất định sẽ hy vọng tôi sống tốt…” Tô Thiên Kiều hung hăng siết chặt nắm đấm, đối với lời nói của Nguyễn Hạo Thiên, cô thật sự là có chút khóc không được mà cười cũng không xong, đồng thời lại cảm thấy uất hận.



Nguyễn Hạo Thiên, nên nói anh quá mặt dày vô sỉ, hay là cái khác đây?



Anh dựa vào đâu mà cho rằng Tô Thiên Kiều sẽ lương thiện mà tha thứ cho kẻ đã tước đoạt đi tính mạng của mình chứ, ngược lại còn hy vọng anh sẽ sống tốt nữa?



Buồn cười…thật là quá buồn cười…



Tô Thiên Kiều thật sự không nhịn nổi mà muốn phát hoả tại chỗ rồi, cô nhắm chặt mắt không ngừng hít thở thật sâu, che đậy đi hoả khí nồng đậm trong mắt mình, Nguyễn Hạo Thiên, anh thật sự…thật sự khiến người ta cảm thấy quá buồn cười rồi!



Cô nghiêng đầu qua một bên, không ngừng mà siết chặt bàn tay của mình, nhìn tấm bia của ba mẹ, tự nói với mình, phải bình tĩnh, phải bình tĩnh…




Cho dù mày đã thua rồi thì ở trước mặt kẻ địch, nhất định không được dễ dàng để lộ ra cảm xúc của mình, nhất định phải bình tĩnh, không để Nguyễn Hạo Thiên nắm bắt được cảm xúc của mình, không để anh hoài nghi, để anh không hiểu dụng ý của mình, nếu không Tô Thiên Kiều chỉ càng thất bại hơn mà thôi….



“Cho nên, cảm ơn cô…” Nguyễn Hạo Thiên đột nhiên quay đầu lại, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tô Thiên Kiều nói.



Tô Thiên Kiều liên tiếp hít thở sâu vài hơi, mở mắt ra, chớp chớp mắt, chớp rớt đi sự căm hận nồng đậm của mình, cô nói với vẻ mặt hồn nhiên: “Tôi vốn không làm gì cả!”



“Có lẽ là cô không làm gì hết, nhưng…là cô đã khiến tôi hiểu được những thứ này!” Thần sắc và ngữ khí của Nguyễn Hạo Thiên đều có chút xa cách, đại khái là từ trước đến giờ chưa hề nói ra mấy lời này với ai cho nên có chút mất tự nhiên.



Trong lúc Tô Thiên Kiều còn đang âm thầm kinh ngạc thì người này lại đột nhiên thay đổi lời nói, thần sắc vốn đang dịu dàng chợt trở nên lạnh nhạt, băng lãnh mà cảnh cáo: “Nhưng… cô đừng làm tôi thất vọng, đừng khiến tôi cảm thấy…cô giống như những người phụ nữ khác, còn nữa, ngàn vạn lần cũng đừng gạt tôi, nếu không…”




Nghe thấy lời cảnh cáo của anh xong, cô vừa cảm thán sự thất thường của người này, vừa bất giác co quắp lại một cái, cả người rùng mình, người này thật sự quá đáng sợ rồi.



Trong thời khắc ôn tình thế này mà còn không quên cảnh cáo người khác không được làm tổn thương đến mình, nhưng từ trước đến giờ anh chưa hề nghĩ đến những đau khổ mà anh đã cho người khác.



Nên nói là người này bẩm sinh ích kỷ, hay là ý thức tự bảo vệ mình quá mạnh rồi đây?



Tô Thiên Kiều hít thở sâu một hơi, sắc mặt vô thường mà quay đầu qua nói: “Cảm ơn hậu ái của tổng giám đốc Nguyễn, chỉ sợ tôi chịu không nổi.”



“Tôi…”



“Bạch Như…” Ánh mắt của Tô Thiên Kiều đột nhiên khoá chặt vào một tấm ảnh ở bên cạnh, đôi đồng tử dần dần mở to ra, không dám tin mà nhìn vào một khuôn mặt quen thuộc ở cách ‘mộ phần của mình’ không xa.



“Bạch Như? Cô quen biết Bạch Như?” Sắc mặt Nguyễn Hạo Thiên chợt biến đổi, tất cả những ảo cảnh và ôn tình lúc nãy toàn bộ đã biến mất.



“Không, tôi…chỉ cảm thấy cái tên này rất đặc biệt, vẻ ngoài của người phụ nữ đó cũng không tệ!” Tô Thiên Kiều nhìn cái tên được khắc dưới tấm ảnh trên bia mộ, khẽ thả lỏng ngữ khí, hơi có chút căng thẳng mà đáp.



Nguyễn Hạo Thiên buông lỏng một chút phòng bị, mi tâm đang cau chặt khẽ thả lỏng ra một chút, nói: “Cô ấy cũng là một người phụ nữ rất xinh đẹp, là một thuộc hạ của tôi, rất trung thành với tôi!” Nói xong, Nguyễn Hạo Thiên thở dài một tiếng.



Trong lòng Tô Thiên Kiều suy nghĩ, Bạch Như đương nhiên là trung thành rồi, nếu không thì sao lại có thể sát hại Tô Thiên Kiều thay cho anh chứ, làm sao có thể thay anh làm chuyện tán tận thiên lương như thế chứ?



“Sáu năm trước, cô ấy và người phụ nữ của tôi…cùng chết trong một vụ tai nạn.” Nguyễn Hạo Thiên giải thích.



“Thật đáng tiếc..” Ánh mắt Tô Thiên Kiều trở nên lạnh lẽo, cố gắng đè nén cảm xúc của mình, từ từ nghiến răng, thốt ra từng chữ.



Người phụ nữ của anh, Tô Thiên Kiều từ khi nào là người phụ nữ của anh vậy? Đây chẳng qua chỉ là suy nghĩ của một mình anh mà thôi, Nguyễn Hạo Thiên ơi Nguyễn Hạo Thiên…lòng dạ anh quá thâm, cuộc đời như vậy, tuy luôn là anh làm chủ vận mệnh của người khác, nhưng…anh có mệt không?



“Nhìn kìa, mặt trời ra rồi!” Nguyễn Hạo Thiên không biết đã đứng dậy từ lúc nào, anh nhìn mặt trời ở không xa kia, đưa tay lên chỉ về nó và nói với Tô Thiên Kiều.



Tô Thiên Kiều thu tầm mắt lại từ tấm ảnh của Bạch Như, men theo ánh mắt của Nguyễn Hạo Thiên mà nhìn về hướng mặt trời đang dần dần nhô lên dưới chân núi ở phía xa.



Mặt trời dần dần lộ ra một góc, màu đỏ thẫm nhuộm đỏ cả bầu trời, như ngọn lửa ngày ấy...