Hào Môn Quyền Quý

Hào Môn Quyền Quý - Chương 133: Một cô gái rất đanh đá




Tại sao mình lại không tự chủ được mà chạy đến nơi bị bắt cóc với anh ta chứ, chạy đến nơi mà anh ta đã hứa hẹn lần đầu tiên với mình.



Nguyễn Hạo Thiên, anh cũng đã biết Tô Thiên Kiều đã từng chuẩn bị chấp nhận anh trong hai lần hứa hẹn của anh, nhưng mà anh lại đơn giản mà phá hủy hết tất cả, làm cho cô càng ngày càng căm hận anh hơn, chắc có lẽ đây là oan nghiệt kiếp trước của hai người?



Người cướp đi lần đầu tiên của cô cũng chính là anh, không chỉ là thân thể, mà còn có... trái tim.



Tô Thiên Kiều ngồi xổm ở trên mặt đất chôn đầu vào giữa hai gối của mình khóc thút thít, khóc thương tâm và tuyệt vọng như vậy, vô cùng bi thương.



Không biết qua bao lâu, Tô Thiên Kiều cảm giác có người vỗ vỗ ở sau lưng của cô, một giọng nói lịch sự truyền đến: “Này cô, tôi có thể giúp gì được cho cô không?”



Tô Thiên Kiều nâng đôi mắt đẫm lệ lên quay đầu nhìn lại, một chiếc xe bentley màu đen dừng ở phía sau, người vỗ vào bả vai của cô là một người đàn ông trung niên ăn mặc chỉnh tề, bộ dạng sáng sủa, trên mặt mang theo nụ cười, là loại đàn ông để cho người ta vừa nhìn thấy đã cảm thấy người đó rất có phép lịch sự.



Tô Thiên Kiều giật mình nói: “Không cần, cảm ơn ông.”



Ông ta cũng không đi ngay, ngược lại là kiên nhẫn ngồi xuống: “Cô trông rất sa sút, có phải là... gặp chuyện gì không? Có lẽ là tôi có thể giúp cho cô.”



Tô Thiên Kiều lắc đầu: “Ai cũng không thể giúp được tôi đâu, ai cũng không giúp được tôi...”



“Ồ? Cô có muốn tìm người nói một chút hay không, đúng lúc tôi cũng có thời gian.”



Lông mày của Tô Thiên Kiều nhẹ nhàng nhíu lại, người này cũng quá nhiệt tình rồi đó, không có chuyện gì mà lại ân cần, không phải là lừa đảo thì tức là đạo chích.



Tô Thiên Kiều cảnh giác xê dịch ra phía sau, cố ý nói: “Không cần đâu, một lát nữa sẽ có người đến đón tôi.”



Người kia lại không hề có ý muốn đi: “Ồ, cô nói... người cô nói có phải là cháu trai của tôi không?”



“Cháu trai của ông? Tôi không biết ông, cũng không biết cháu trai của ông!” Tô Thiên Kiều nói, nhìn nụ cười tao nhã trong đôi mắt của người đó dần dần trở nên hơi khác thường, trong lòng dâng lên một cảm giác e ngại.



“Cô biết đó, cô mới vừa đi ra từ trong nhà của nó, sao lại không biết được chứ?” Nụ cười của ông ta lại càng sâu hơn.



Tô Thiên Kiều nhanh chóng nhận ra, đứng lên lui ra phía sau mấy bước, lại chật vật ngã nhào ở trên mặt đất: “Ông, ông là là chú của anh ta?”



Người đàn ông trung niên mỉm cười gật đầu, nói: “Cô thật là thông minh, khó trách nó lại quan tâm tới cô như vậy.”



Bây giờ Tô Thiên Kiều mới hiểu được tại sao vẻ lạnh lùng trong đôi mắt của ông ta lại quen thuộc như vậy, mặc dù vóc dáng của ông ta so với Nguyễn Hạo Thiên khác một trời một vực, nhưng mà thần sắc trong đôi mắt lại giống nhau như đúc.



Cô vội vàng nhớ lại cũng đã không kịp nữa rồi.





Người đàn ông một phát bắt được cánh tay của cô, kéo mạnh cô dậy: “Cô đã bị thương rồi, không bằng lên xe của tôi nghỉ ngơi một lát đi.”



“Buông tôi ra, cái tên khốn nạn nhà ông, buông tôi ra...” Tô Thiên Kiều không biết lấy sức lực ra từ đâu, cô bỗng nhiên đạp mạnh một đạp lên trên đôi giày da của ông ta, nhanh chóng chạy về phía trước. Có lẽ là ngày hôm nay cô đã nhận kích thích quá nhiều, thế mà cô đã tránh thoát được.



Nhưng mà mới vừa đi được có hai bước, tóc lại bị người ta nắm thật chặt lại, tiếp theo đó gáy đau đớn một hồi liền mất đi tri giác, chỉ nghe thấy có người thấp giọng nói: “Đúng là một cô gái đanh đá.”



Dường như là cô nghe thấy âm thanh của Kỷ Vân Huy, dường như cô còn nghe thấy anh ta đang gọi “bé con bé con”, nhưng mà tất cả đều mơ hồ như vậy, dần dần hoàn toàn mất đi ý thức.



Nguyễn Hạo Thiên ở trong nhà đang theo dõi xe cộ và ánh đèn nê-ông ở bên ngoài đến ngẩn người, bỗng nhiên anh nhận được một cuộc gọi lạ.



Số điện thoại của anh có rất ít người biết, càng không có khả năng có người lạ biết, cho nên lúc nhận cuộc gọi của số điện thoại này anh có chút bất ngờ, anh vẫn không muốn nhận, nhưng mà tối ngày hôm nay có chút khác thường, ma xui quỷ khiến anh lại nghe điện thoại.




“A lô.” Đợi một hồi lâu mà đối phương cũng không lên tiếng, anh liền mở miệng trước, thốt lên một tiếng.



“A lô, cháu trai của tôi, đã lâu không gặp.” Trong giọng nói của đối phương tràn đầy ý cười.



“... ông đã trở về?” Sau khi khiếp sợ qua đi, Nguyễn Hạo Thiên lập tức tỉnh táo lại, biết người này gọi điện thoại đến chắc chắn là không chuyện gì tốt, thuận miệng nói: “Lại muốn như thế nào nữa đây? Chú!”



“Cậu nhìn xem, chú cháu chúng ta lâu như vậy không gặp nhau, tôi tìm cậu ôn lại chuyện cũ còn không được nữa?” Âm thanh ở đầu dây bên kia cực kỳ thân mật.



Nguyễn Hạo Thiên lại cười lạnh một tiếng, nói: “Ở trước mặt của tôi, ông không cần phải như thế đâu, có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra là được.”



Đối mặt với sự lạnh nhạt của Nguyễn Hạo Thiên, ông ta cũng không hề tức giận chút nào, ngược lại còn nở nụ cười vui vẻ nói: “Cậu nhìn xem, cậu vẫn luôn hiểu tôi như vậy, vấn đề quả thật là có một chuyện.”



Nguyễn Hạo Thiên không nói gì, chỉ nghiêm túc nghe ông ta nói chuyện, kỳ lạ là trong lòng lại phát ra một loại dự cảm bất thường, cứ luôn cảm thấy cuộc gọi lần này không phải đơn giản như vậy.



“Là như vậy... tôi nhặt được một cô gái xinh đẹp nhưng mà đang đau lòng ở trên đường, hình như là... là người quen của cậu đó, tôi chỉ muốn biết là rốt cuộc người phụ nữ đó là ai mà thôi.”



Ông ta vừa mới nói xong, thân thể của Nguyễn Hạo Thiên lập tức kéo căng, lạnh lùng nói: “Tốt nhất là ông đừng có làm loạn.”



“Chậc chậc... tôi cũng đã nói rồi, tôi cũng chỉ là muốn biết rốt cuộc cô ta là ai mà thôi, cậu làm gì phải kích động như vậy?”



“Nếu như ông đã “nhặt” được cô ta, chỉ sợ là cũng đoán được đó chính là người phụ nữ vào năm đó, cần gì phải vẽ vời thêm truyện?” Trong giọng nói của Nguyễn Hạo Thiên tràn đầy châm chọc.



“Xem ra là cậu không chịu nói thật.” Ông ta cười, dừng lại một chút rồi nói: “Tôi cho cậu suy nghĩ lại, chắc là cậu phải biết cái mà tôi hỏi không chỉ là cái này.”




Dứt lời, đối phương liền cúp điện thoại.



Nguyễn Hạo Thiên a lô hai tiếng vẫn thấy không có phản ứng, đấm một quyền thật mạnh lên trên cửa kính, nhanh chóng bấm dãy số của trợ lý Doãn rồi dặn dò một phen, lập tức đi ra ngoài.



Tô Thiên Kiều tỉnh dậy lúc nữa là do bị lạnh cứng mới tỉnh dậy.



Cũng giống như là không khí lạnh ở trong căn nhà của Nguyễn Hạo Thiên, lúc đó cô đang gặp ác mộng, cô cũng bị cái lạnh làm cho tỉnh dậy, hít thở mấy hơi lạnh mới có thể tỉnh lại.



“Tỉnh rồi à?” Vẫn là giọng nói của người đàn ông đó, nho nhã giống như là một người đàn ông có lịch sự, nhưng mà trái tim của Tô Thiên Kiều lại đang không ngừng chìm xuống dưới...



Tô Thiên Kiều biết là cô lại bị người đàn ông này bắt cóc một lần nữa.



Tô Thiên Kiều vùng vẫy một hồi, cô lại phát hiện tay chân của mình đều đang bị trói ở trên giường.



Biết người đàn ông này cũng rất cẩn thận giống như Nguyễn Hạo Thiên, mình có vùng vậy cũng vô dụng thôi, liền thở dài một tiếng rồi nói: “Tỉnh rồi, ông... đã thông báo cho anh ấy chưa?”



“Thông báo rồi.” Đầu tiên ông ta uống một hớp nước, gật đầu nói: “Nhưng mà... chắc có lẽ nào cô còn phải đợi thêm một hồi nữa đó, bởi vì nó còn phải suy nghĩ một chút nữa.”



Tô Thiên Kiều không biết ý tứ trong lời nói của ông ta, cũng không biết cuối cùng Nguyễn Hạo Thiên có đến hay là không, hoặc là... lúc nào thì đến, càng không biết ông ta đã giao dịch cái gì với Nguyễn Hạo Thiên.



Tô Thiên Kiều cảm giác được đãi ngộ lần này rõ ràng tốt hơn so với lần trước một chút, mặc dù là không biết mình đang ở đâu, nhưng mà Tô Thiên Kiều đang nằm trên một cái giường cũng được tính là mềm mại, nếu như không để ý đến thân thể không thể cử động được, đối với cô đang mệt mỏi vào giờ phút này mà nói cũng không tính là một hoàn cảnh và sự đãi ngộ không kém.



Tô Thiên Kiều hít sâu một hơi quay đầu nhìn sang, lần này người đàn ông cũng không tắt đèn, ánh đèn mờ ở trên đầu giường chiếu xuống. Tô Thiên Kiều đảo mắt đánh giá bốn phía một lần, phát hiện đây chính là một căn nhà bình dân vô cùng đơn giản.




Trong lòng cũng đoán ra được, nhìn thoáng qua người đàn ông, hơi do dự một chút rồi nói: “Mặc dù là lần thứ hai gặp mặt, nhưng mà tôi vẫn không biết ông tên là gì.”



Trên gương mặt đẹp đẽ của ông ta mang theo một nụ cười đúng mực, không thèm e dè mà đón ánh mắt của Tô Thiên Kiều, nói: “Tôi tên là Nguyễn Đông Hoa.”



“Nguyễn Đông Hoa...” Tô Thiên Kiều cẩn thận nghiền ngẫm cái tên đó, là một cái tên rất bình thường, cũng không có chỗ nào đặc biệt, nhưng mà khí chất trên người của người đàn ông này lại không như bình thường, quả thật là có tư cách đối đầu với Nguyễn Hạo Thiên.



“Tôi tên là Tô Thiên Kiều.” Tô Thiên Kiều gật đầu với ông ta, cũng rất là lễ phép.



Dường như là ông ta không hề kinh ngạc với sự bình tĩnh của Tô Thiên Kiều, gật đầu cười nói: “Tôi biết rồi.”



Tô Thiên Kiều cũng không bất ngờ, ông ta đã có thể bắt mình một lần nữa, tất nhiên là đã điều tra đầy đủ mình rồi. Suy nghĩ một chút, cô lại hỏi: “Không biết... lần này ông muốn làm cái gì thì mới bằng lòng bỏ qua cho tôi?”




Ông ta đặt ly trà ở trong tay lên trên cái bàn trà ở bên cạnh, giống như là người lớn trong nhà đang ân cần thăm hỏi Tô Thiên Kiều bị bệnh, nói: “Đây là chuyện giữa đàn ông với nhau, cô chỉ cần ngoan ngoãn ở trong này chờ đợi là được rồi, tôi đảm bảo chỉ cần nó làm được thì tôi tuyệt đối sẽ không làm tổn thương cô.”



Mặc dù là biết không thể tin ông ta được, nhưng Tô Thiên Kiều cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lựa chọn tin tưởng, do dự một chút, muốn lừa ông ta một chút, hai mắt đảo một vòng, thở dài một hơi.



Vốn dĩ Nguyễn Đông Hoa không muốn để ý đến Tô Thiên Kiều, nhìn thấy bộ dạng thất vọng và tiếc hận của cô, cuối cùng cũng nhìn không được mà hỏi: “Sao vậy?”



Tô Thiên Kiều lại thở dài một tiếng nữa, lắc đầu nói: “Tôi nghĩ là... lần này chỉ sợ là anh ta sẽ không đồng ý với ông đâu.”



“Ồ? Sao cô biết được?” Hiếm lắm ông ta mới có chút kinh ngạc, có lẽ không hiểu Tô Thiên Kiều cớ gì lại nói ra như vậy.



Tô Thiên Kiều nói: “Mặc dù là tôi không biết các người có giao dịch gì, nhưng mà... chắc là ông cũng đã biết tôi vừa mới bị anh ta vạch trần thân phận. Anh ta... có hận thù với lại ba của tôi, chỉ sợ là anh ta sẽ không cứu tôi đâu, bởi vì anh ta căn bản cũng không quan tâm tới tôi.”



“Không đâu...” Sau khi ông ta nghe xong thì cười rất tươi, bộ dạng khẳng định lắc đầu nói: “Đối với mình, cô quá không có tự tin rồi, nhưng mà... tôi lại có lòng tin đối với cô, tôi tin tưởng là nó chắc chắn sẽ không bỏ mặc không quan tâm cô.”



Nghe lời nói của ông ta, không biết tại sao nhịp tim của Tô Thiên Kiều lại tăng nhanh một trận, suy nghĩ rồi nói: “Tại sao ông lại chắc chắn như vậy?”



“Tôi nhìn người vẫn luôn rất chuẩn.” Nguyễn Đông Hoa cúi đầu xuống vuốt ve chiếc nhẫn ở trên tay, thấp giọng nói: “Huống hồ gì... tôi cũng chỉ là hỏi nói mấy câu hỏi mà thôi, chắc là nó sẽ không thấy khó xử đâu.”



“Hỏi anh ta mấy câu hỏi?” Tô Thiên Kiều nhíu mày, thầm nghĩ đây rốt cuộc là câu hỏi gì mà lại đáng giá để cho người đàn ông này phải tốn công tốn sức bắt mình tới đây như vậy chứ?



Do dự một chút, Tô Thiên Kiều nhịn không được mà hỏi: “Là vấn đề gì vậy?”



Nguyễn Đông Hoa nhìn Tô Thiên Kiều thật lâu, cũng không có ý tứ trả lời lại.



Tô Thiên Kiều liếm đôi môi khô khốc nhìn ông ta, cười nói: “Thời gian quen biết của tôi với anh ta rất dài, nói không chừng... tôi có thể trả lời cho ông. Nếu như tôi thật sự có thể trả lời cho ông, vậy thì ông có thể thả tôi ra, chẳng lẽ là tôi không nên tự cứu mình à, cũng không cần phải ngồi đây chờ chết.”



Nguyễn Đông Hoa nghiêm túc đánh giá ánh mắt của Tô Thiên Kiều, phát hiện cô không có một tia bối rối và sợ hãi, phân tích vấn đề, nói chuyện đạo lý rõ ràng, cho dù là giọng điệu hay là thần thái đều không có chút lung túng, bình tĩnh đến lạ thường.



Phản ứng của người phụ nữ này và những người phụ nữ bình thường không giống nhau lắm, là phụ nữ, nếu như là lúc này thì phải sợ hãi cầu xin tha thứ mới đúng, duy nhất chỉ có mình cô lại bình tĩnh trò chuyện với mình, nói chuyện, còn đưa ra yêu cầu như vậy.



Ông ta bỗng nhiên chậm rãi cười một tiếng, mặc dù là đã đến độ tuổi trung niên, nhưng mà mỗi lần cười vẫn đẹp như thế, nói: “Trách không được cô lại là người phụ nữ của nó, quả nhiên là không đơn giản.”



Tô Thiên Kiều sửng sờ một chút, kịp phản ứng được ý tứ trong lời nói của ông ta, mỉm cười lắc đầu nói: “Quá khen. Tôi chỉ là có lòng tin với bản thân mình giống như ông mà thôi, cũng nên nghĩ cách cho mình an toàn mới đúng.”