Hào Môn Quyền Quý

Hào Môn Quyền Quý - Chương 125: Ldquo CỦA THẨM THỊ, THẢM TRẠNG &Ldquo




Đám cổ đông ai nấy đều nhìn người đang vỗ tay, trước tiên là tiếng ồn ào giảm đi, sau đó liền dần dần yên tĩnh, đều nhìn người vỗ tay, vẻ mặt không hiểu.



Tô Thiên Kiều cũng nhìn, vỗ tay theo.



Ngoài trợ lý Doãn và Thẩm Minh Dương, đám người bên dưới đều quay mặt nhìn nhau, hoàn toàn không biết có chuyện gì.



“Thật sự là ý hay, quả nhiên không hổ danh là người thừa kế của gia tộc lớn nhất, có phong thái của cha anh, sự quyết đoán không hề kém hơn ngài Thẩm…” Nguyễn Hạo Thiên dừng không vỗ tay nữa, nhìn Thẩm Minh Dương, trong mắt tràn đầy vẻ khen ngợi.



“Tổng giám đốc Nguyễn, sao đến anh cũng…” Đám cổ đông không hiểu chuyện bên dưới gần như sụp đổ, dường như đã thấy dáng vẻ thảm hại của Thẩm thị trong tương lai.



Nguyễn Hạo Thiên cười, nhìn Tô Thiên Kiều, không hề đáp lời người kia, chỉ hỏi Tô Thiên Kiều: “Sao thế? Cô cũng không hiểu sao?”



Ánh mắt Tô Thiên Kiều mang theo vẻ trốn tránh, vốn không định lộ ra tài năng, vì thế tối qua khi Nguyễn Hạo Thiên hỏi cô, cô không nói ra, mà lại về bàn bạc với Thẩm Minh Dương.



Lúc nãy bản thân quá hưng phấn, mới vỗ tay theo. Lúc này nghe Nguyễn Hạo Thiên hỏi như vậy, biết là không tránh được, đầu óc linh hoạt, cười nói: “Tối qua Minh Dương đã nói với tôi, bằng không nào có thể nghe hiểu chứ?”



Nguyễn Hạo Thiên gật đầu, nói: “Nếu đã như vậy, cô giải thích với mọi người đi.”



Mắt anh mang ý cười nhìn trợ lý Doãn, nói: “Để một cô gái xinh đẹp nói, sẽ khiến người khác dễ nhớ hơn!”



Trợ lý Doãn vội vàng gật đầu, ánh mắt của Nguyễn Hạo Thiên bỗng lạnh đi, liếc nhìn đám cổ đông không hiểu ra sao ở bên dưới, lạnh lùng nói: “Lẽ nào các người không thấy là cô Thẩm đang giữ thể diện cho các người sao? Một cô gái không biết gì mà còn hiểu được, các người lại không hiểu ý của Thẩm Minh Dương, khó trách Thẩm thị phải đối mặt với nguy cơ như này!”



Cả đám người không biết nói gì, bao gồm cả Tô Thiên Kiều.



Cô liếc nhìn Nguyễn Hạo Thiên, không hiểu nổi suy nghĩ của anh.



Không biết anh thật sự nghĩ như vậy, hay là cố ý nói thế để gây chút áp lực cho đám cổ đông bên dưới.



Đám cổ đông nghe thấy Nguyễn Hạo Thiên nói vậy, ai nấy đều sắc mặt khó coi, nhưng lại không dám nói thêm gì, có một người mặt cười ngại ngùng nhìn Tô Thiên Kiều: “Mong cô ba giải thích một chút.”



Tô Thiên Kiều gật đầu, đứng lên, nói: “Nếu đã là mùa vắng khách của khu nghỉ dưỡng, không bằng trực tiếp đóng cửa, như vậy… báo chí và tạp chí truyền thông cả nước nhất định sẽ đưa tin, lại thêm tin đồn của cô Âm Uyển Uyển, sẽ chỉ khiến người khác phỏng đoán có phải Thẩm thị phá sản rồi không giống như mọi người, như vậy… những cổ đông nhỏ kia, đương nhiên sẽ vội vàng bán ra cổ phần trong tay, nhân lúc này, Thẩm thị liền thu mua về, như vậy, mặc dù hơi xấu tính, nhưng dù sao chúng ta cũng có thể kiếm được một khoản lớn, đồng thời có thể thỏa mãn quyền sở hữu 40% cổ phần của tổng giám đốc Nguyễn.”



“Chờ đến lúc thời cơ chín muồi, tin tức về chồng sắp cưới của cô Âm Uyển Uyển được tung ra, phim điện ảnh sẽ lên sóng. Mà lúc đó… khu nghỉ dưỡng của Thẩm thị sẽ mở cửa với một diện mạo hoàn toàn mới, vừa khéo vào kỳ nghỉ hè, chúng ta… có thể thay đổi một chút phương hướng kinh doanh, chào đón những khách hàng nhỏ đáng yêu, tiêu dùng của họ, còn đáng ngạc nhiên hơn so với người lớn.”



“Thế nhưng…Trước giờ cách kinh doanh của chúng ta phù hợp với người thành đạt hơn.”



“Hơn nữa, nếu như vậy, há chẳng phải tổng giám đốc Nguyễn chỉ giữ cổ phần trên danh nghĩa? Nào có cần anh ta đầu tư?”



Tô Thiên Kiều cười, giải thích: “Không giấu các vị, Thẩm thị mua lại cổ phần của đám cổ đông lẻ kia đã rất trầy trật rồi, khoản đầu tư của tổng giám đốc Nguyễn, đương nhiên là rót vào khu nghỉ dưỡng!”



Đám người đưa mắt nhìn nhau, không hiểu có ý gì.



Tô Thiên Kiều mang theo ý cười, nói: “Nếu đã chào đón khách hàng nhỏ, sao có thể không xây sửa lại chứ? Cả nước nhiều khu nghỉ dưỡng như thế, bỗng chốc cần rực rỡ hẳn lên, không những phải phù hợp với trẻ em, còn phải nghĩ đến sau kỳ nghỉ hè người lớn nghỉ dưỡng như nào, xin hỏi… ai trong chúng ta có thể bỏ tiền ra mời được nhà thiết kế giỏi, hoàn thành hạng mục này?”



Đám người bên dưới im bặt, cả phòng họp bỗng trở nên yên tĩnh.



Tô Thiên Kiều nhìn từng người một, nói: “Rất tốt, tổng giám đốc Nguyễn, tôi nói xong rồi.”



Nguyễn Hạo Thiên dùng ánh mắt khen ngợi nhìn Tô Thiên Kiều, nói: “Tôi quyết định… chỉ cần 30% cổ phần!”



Nguyễn Hạo Thiên vừa nói xong, bên dưới liền ầm ĩ một trận, đến Tô Thiên Kiều và Thẩm Minh Dương cũng không ngờ được, ngạc nhiên nhìn Nguyễn Hạo Thiên, không biết anh đang giở trò gì, cho rằng anh lại có yêu cầu khác.



Khi đang định hỏi, Nguyễn Hạo Thiên thấy hiệu quả kinh ngạc mà mình tạo ra đã khá ổn, mang theo ý cười, nói: “Vì 10% còn lại… tôi sẽ làm quà tặng cho cô, cô Thẩm Nghiêng Thành!”



Nói xong, chờ đám người phản ứng lại, liền đứng lên, nói: “Nếu đã có kế hoạch, hôm nay liền bắt đầu thực hiện, có chuyện gì thì lại liên lạc sau, tôi đi trước đây.”



14 ngày sau.



Trong hai tuần này, mỗi ngày Tô Thiên Kiều đều bận rộn chạy đi chạy lại giữa bệnh viện và phòng làm việc ở Nguyễn thị.



Giang Thư Lan còn chưa tỉnh lại, vẫn cứ ở trong bệnh viện.



Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày Tô Thiên Kiều và Nguyễn Hạo Thiên đều đối mặt nhau mà làm việc, anh không giao thêm cho cô việc gì khác.



Không biết là vì Tô Thiên Kiều thuận buồm xuôi gió làm công việc này, hay là vì anh không còn bất kỳ phòng bị nào với cô nữa, vì thế… anh không hề phân cho Tô Thiên Kiều thêm việc nào nữa.



Mà từ sau khi thống nhất với nhau trong buổi họp lần trước, anh cũng không tiếp xúc riêng với Tô Thiên Kiều nữa.



Cuộc tình ngắn ngủi đêm đó, giống như sương gió lướt qua, Tô Thiên Kiều và Nguyễn Hạo Thiên đều như đã hẹn trước, không ai nhắc tới.



Từ đầu Tô Thiên Kiều đã lo lắng bị Nguyễn Hạo Thiên nhận ra, về sau liền thản nhiên như không!




Mặt khác, quan hệ của Tô Thiên Kiều và bà cụ Nguyễn phát triển nhanh chóng, càng ngày càng thân.



Y hệt như một đôi bà cháu thật sự, cứ luôn hẹn nhau cùng đi mua sắm, đi làm đẹp, bà cụ Nguyễn khen Tô Thiên Kiều không ngớt lời, chỉ hai tuần ngắn ngủi, cô ba nhà họ Thẩm dường như đã trở thành mợ chủ tương lai chưa được công khai của nhà họ Nguyễn.



Lúc đầu bà Nguyễn phản đối, bây giờ thì thờ ơ lãnh đạm, chỉ hỏi chuyện của công ty, còn về hôn sự của Nguyễn Hạo Thiên, liền giống như tảng đá lặng im dưới đáy biển, không ai đào lên được.



Bên ngoài có tin đồn, Thẩm thị sắp phá sản, cô Thẩm lại qua lại thân thiết với Nguyễn Hạo Thiên, là có mục đích khác.



Đối với hôn sự của bọn họ và việc có phải Thẩm thị phá sản hay không, Thẩm thị và Nguyễn thị không hé răng nửa lời.



Nếu có người hỏi, bọn họ chỉ nói, khu nghỉ dưỡng của Thẩm thị đang xây sửa, bộ phim điện ảnh của Thẩm thị cũng đang chuẩn bị lên sóng.



Mặc dù đây là sự thật, nhưng người bên ngoài lại không tin, các đơn vị truyền thông lớn cũng không yếu thế, tranh nhau đưa tin về “tình trạng thảm hại” của Thẩm thị, ví dụ như tin đồn Thẩm Minh Dương không có tâm tư lo chuyện chọn vợ sắp cưới, Giang Thư Lan ngã bệnh, Thẩm Thanh Thu trốn ra nước ngoài…



Về những lời đồn này, bất kì một ai trong Thẩm thị đều không muốn để ý đến, những người quen của họ trước giờ cũng đều không bàn luận.



Thần bí như này, càng khiến người bên ngoài thêm tò mò, tin bát nháo cũng từ đó mà ra, trong những ngày này, Thẩm thị và Âm Uyển Uyển hừng hực khí thế, đúng như hiệu quả tốt nhất mà họ dự tính.



Mà nhân vật chính của chuyện này – Tô Thiên kiều và Âm Uyển Uyển lại giống như đột nhiên biến mất, chưa từng bị chụp lại, mỗi ngày Tô Thiên Kiều đều đi làm, đến bệnh viện, còn Âm Uyển Uyển, từ sau tin đồn lần đó cũng giống như bốc hơi khỏi thế gian, ai cũng không tìm thấy.



Có lời đồn, cô ta ra nước ngoài lánh mặt, cũng có lời đồn, cô ta vẫn luôn ở thành phố A, trốn đám phóng viên, không dám xuất hiện trước ống kính.



Cho dù như nào, đêm nay chính là ngày cuối cùng trong kỳ hạn nửa tháng, bốn gia tộc lớn vẫn cùng nhau tổ chức một buổi tiệc rượu – tiệc rượu chọn vợ sắp cưới cho người thừa kế của bọn họ.




Buổi trưa, Tô Thiên Kiều nhận được lời mời dùng bữa của bà cụ Nguyễn, địa điểm là nơi lần đầu gặp nhau, quán ăn chay kia.



Tô Thiên Kiều và Nguyễn Hạo Thiên đến đúng như hẹn, bà cụ Nguyễn mặc váy liền màu đỏ sẫm, lộ ra vẻ hăng hái, sắc mặt cực kỳ tốt, giống như có chuyện gì vui vậy.



Tô Thiên Kiều không hiểu, liếc nhìn Nguyễn Hạo Thiên, cùng nhau đi vào một phòng bao lịch sự tao nhã ở bên phải.



Gọi đồ ăn xong, Tô Thiên Kiều thấy ánh mắt của hai người hơi kỳ lại, không hiểu, hỏi: “Có phải hôm nay có chuyện vui gì không?”



Bà cụ Nguyễn vừa uống trà, vừa cười hihi nói: “Đương nhiên là có chuyện vui rồi, tối nay… chuyện vui của cháu và Hạo Thiên, sẽ được công khai, thành phố A nhất định sẽ vì thế mà ầm ĩ một trận.”



“Cháu… Chuyện vui của cháu và Hạo Thiên?” Tô Thiên Kiều trợn mắt há mồm nhìn bà cụ Nguyễn, cô và Nguyễn Hạo Thiên có chuyện vui gì chứ? Vì sao cô lại không biết?



Bà cụ Nguyễn thấy Tô Thiên Kiều ngạc nhiên, bản thân bà lại không thấy có chút gì ngoài ý muốn, mang theo ý cười, nói với Nguyễn Hạo Thiên: “Chuyện này đối với con bé, quả nhiên là ngạc nhiên vui mừng, đúng chứ?”



Biểu cảm trên mặt Tô Thiên Kiều cứng lại, nhất thời không biết nói gì.



Bà cụ Nguyễn cười híp mắt, nói: “Nửa tháng này, chúng ta chung sống hòa hợp, ngày mai lại là ngày quan trọng của Thẩm thị, tin tức vừa tung ra, cũng càng có lợi cho Thẩm thị hơn, vì thế bà mới chọn lúc này, cháu sẽ không trách bà già này quá vội vàng chứ?”



“Cái đó, cháu…” Tô Thiên Kiều liếm đôi môi khô khốc, cô nói hơi lắp bắp, hoàn toàn không biết nói gì mới phải.



Bà cụ Nguyễn cười mỉm, nhìn Tô Thiên Kiều, nói: “Cũng coi như là đỡ đi một nỗi lo trong lòng bà, miễn cho đám phụ nữ không biết tốt xấu kia, cứ muốn mượn cơ hội bám lấy bên cạnh Hạo Thiên, khiến bà ăn không ngon ngủ không yên.”



Dường như tâm trạng của bà cực kỳ tốt, lại nói thêm một câu: “Tối nay, hôn sự của con nhóc Uyển Uyển kia cũng sẽ công khai, các cháu cũng coi như có đôi. Thế nào? Có phải vui mừng lắm không? Nhất định đừng trách bà già này vội vàng nha, bà cũng sốt ruột mong các cháu kết hôn, ôi… Bà già rồi…”



“Bà cụ Nguyễn, cháu…”



“Cháu làm sao?” Bà cụ Nguyễn thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của Tô Thiên Kiều, vội vàng hỏi.



Nguyễn Hạo Thiên vội vàng duỗi tay ra, nắm lấy tay Tô Thiên Kiều ở dưới gầm bàn, ý bảo cô yên lặng, cười nói: “Bà nội, cô ấy chỉ là quá vui mừng, vui mừng đến mức không biết làm sao mới tốt.”



Tô Thiên Kiều càng thêm ngạc nhiên nhìn Nguyễn Hạo Thiên, anh đã sớm biết bà cụ Nguyễn sẽ công khai chuyện này? Sao anh không ngạc nhiên, cũng không tức giận chút nào thế?



Lẽ nào… Chuyện này là do anh sắp xếp sao?



“Vậy thì được!” Bà cụ Nguyễn đứng dậy, nói: “Các cháu ngồi đi, bà vào nhà vệ sinh một lát!”



Nói xong, đứng dậy đi ra ngoài.



Vốn Tô Thiên Kiều muốn đi cùng bà cụ Nguyễn để hỏi cho rõ, nhưng Nguyễn Hạo Thiên lại nắm chặt tay của cô, dường như có gì muốn nói.



Tô Thiên Kiều không kiên trì, biết là anh muốn nói rõ với mình, liền chờ bà cụ Nguyễn đi xa, mới vội vàng hỏi: “Đây là có ý gì? Tôi… Tôi và anh có chuyện vui gì chứ?”



Khóe môi cô giật giật, nhìn Nguyễn Hạo Thiên đang rất thản nhiên: “Đừng nói với tôi là, tôi may mắn trở thành vợ sắp cưới của anh!”



Nguyễn Hạo Thiên gật đầu: “Cô đoán đúng rồi.”