Hào Môn Nịch Sủng: Manh Thê Quá Đáng Yêu

Chương 7: Chú là người tốt, anh cũng không phải người xấu




Editor: Phong Quang



"Chú, chúng ta về nhà thôi."



Bên trong một mảnh tĩnh mịch, thanh âm Mạt Lị thanh thúy giống như một trận gió xuân thổi qua giếng trời, làm không khí trầm mặc trong chớp mắt khôi phục, vạn vật sống lại.



Đường Nhiễm Mặc cúi đầu, ánh vào đáy mắt vẫn là tươi cười không pha bất kì tạp chất của cô, anh im lặng, chậm rãi tan đi lạnh lẽo trong mắt.



"Này, cô nghe không hiểu tôi nói gì sao?" Phương Dữ không cam lòng cô còn bình tĩnh như thế, hắn ta cảm thấy cô có phải còn nhỏ quá, đầu óc không phát triển đầy đủ, chỉ số thông minh cũng theo không kịp, nếu không nghe hắn ta nói nhiều âm mưu của Đường Nhiễm Mặc như thế không ngờ còn có thể ngọt ngào gọi người đàn ông kia là "Chú".



Mạt Lị ngượng ngùng yên lặng một chút mới nói: "Anh vừa nói nhiều như vậy, tôi cũng không chú ý nghe."



"Cô!"



"Bất quá tôi đại khái hiểu ý tứ trong lời nói của anh."



Phương Dữ tức giận hùng hổ lúc này mới dịu xuống một chút "Hừ, còn không đến mức quá ngốc, biết hắn có bao nhiêu xấu xa rồi đi, chỉ cần cô cầu tôi, nể tình trên quan hệ huyết thống, nói không chừng tôi có thể nhận nuôi cô... "



"Không cần." Cô không chút do dự đánh gãy lời nói của hắn ta "Tôi cảm thấy nghe người khác nói không bằng dựa vào chính bản thân cảm nhận."



Phương Dữ cảm thấy đầu óc của hắn ta có chút không đủ dùng "... Có ý tứ gì?"



"Anh không cần lo lắng cho tôi, bởi vì tôi khẳng định chú là một người tốt." Cô mỉm cười nói.



Mạt Lị mặt mày thanh tú dịu dàng giãn ra, ý cười doanh doanh, sạch sẽ trong suốt lại có một tia nghịch ngợm thuộc về thiếu nữ, phá lệ đáng yêu, cảm xúc của cô luôn dễ dàng lan truyền đến người khác.



Đường Nhiễm Mặc khóe mắt hơi liễm, đợi cho khóe miệng không tự giác dật ra tiếng cười khẽ, anh bừng tỉnh nắm lòng bàn tay cô, cũng không có ý muốn buông ra.



Phương Dữ há miệng thở dốc, hơn nửa ngày mới phát ra âm thanh "Cô có phải ngốc hay không, hắn... hắn sao là người tốt!?"




"Đúng nha, chú là người tốt, anh cũng không phải người xấu."



Đường Nhiễm Mặc, người ở trên đế quốc thương nghiệp không từ thủ đoạn thâu tóm địa bàn của đối thủ, được xưng là "Bạo quân" sẽ là một người tốt. Còn Phương Dữ cả ngày phong lưu phóng túng sa đọa, không học vấn khống nghề nghiệp, bị gọi là "Hỗn Thế Ma Vương" - Phương Dữ không phải là người xấu.



Cái đánh giá này...



Có người nhìn xem tam quan của vị thiếu nữ này, dao nĩa trong tay đều rớt trên mặt đất.



Đừng nhìn ở đây không ai dám bàn luận chuyện tranh chấp phát sinh bên cửa sổ, trên thực tế mỗi một đôi mắt đều gắt gao nhìn chằm chằm nơi này, suy nghĩ đến thân phận hai người đàn ông này xem, đi ra đường tùy tiện nói một chút cũng có thể nói một ngày!



Phương Dữ cứng họng một lúc lâu mới lấy lại thanh âm, cuối cùng rút rút khóe miệng nói: "Cô là ngốc tử."



Hắn ta sẽ không thừa nhận hắn ta có có một cháu gái ngốc tử, mặt của hắn ta quá quý, ném không nổi.




Mạt Lị cười cười không nói chuyện, trong mắt để lộ ra thông minh cơ trí, cô đã nhìn ra hai người đàn ông này đều là loại người khẩu thị tâm phi, nhưng cô không thể nói.



Đường Nhiễm Mặc nói: "Chúng ta trở về."



"Được... "



"Từ từ!" Phương Dữ gọi lại bọn họ, hắn ta rõ ràng lộ ra thần sắc không cam lòng, hung tợn trừng mắt nhìn Đường Nhiễm Mặc liếc mắt một cái, lại nhìn về phía Mạt Lị, dừng một chút mới không được tự nhiên nói: "Tiêu Mạt Lị, tôi cho cô cơ hội cuối cùng, đi theo tôi, tôi có thể cam đoan sẽ bảo vệ... Ít nhất sẽ không ngược đãi cô! Cô không biết hắn giết người phòng quả chuyện gì đều làm qua!"



Đường Nhiễm Mặc vô ngữ nhìn hắn ta, Phương Dữ còn nói anh bịa đặt, hiện tại nhìn hắn ta không cần chuẩn bị kịch bản cũng thuận buồm xuôi gió nói xong, anh có thể xác định bản thân không giết người phóng quả, nếu có nhất định không phải anh làm, nhiều nhất anh chỉ hạ lệnh mà thôi.



Phương Dữ đã nhận ra ánh mắt của anh, ánh mắt anh nhìn hắn ta như trẻ con trong vườn trẻ, hắn ta nổi giận đùng đùng quát: "Nhìn cái gì mà nhìn! Anh dám nói anh không phải u ác tính trong nhân loại, cặn bã trong xã hội?"



"Cũng thế cũng thế."




Anh bình tĩnh cùng hắn ta buồn bực hình thành sự tương phản thật lớn.



Phương Dữ bị tức nói không ra lời, đạo hạnh không đủ, đấu không lại nha...



Mạt Lị nhìn xem bọn họ, rõ ràng Đường Nhiễm Mặc chiếm thế thượng phong, cô mang theo ánh mắt an ủi nói với Phương Dữ "Tôi bây giờ ở trong nhà chú rất tốt, không muốn chuyển đi, hơn nữa... Nếu tôi và anh ở cùng nhau, lúc anh hẹn họ thật không tiện."



Cô nhìn người phụ nữ Phương Dữ mang đến, xoa xoa cái mũi, cô không thích mùi nước hoa quá nồng như thế.



Phương Dữ sắc mặt thập phần khó coi, cuối cùng hắn ta cũng biết cái gì gọi là vác đá nện vào chân mình.



"Mạt Lị đã cho đáp án, như vậy, Phương thiếu gia, gặp lại." Đường Nhiễm Mặc rất có lễ pháp cáo từ, lễ phép đến không giống anh trước kia.



Anh nắm tay Mạt Lị, hai bóng dáng một cao một thấp cầm tay nhau đi, thật có loại hương vị hài hòa thoải mái.



"Phương thiếu..." Cô gái săn sóc dựa qua, còn đem sóng gió mãnh liệt cọ cọ trên người hắn ta, muốn mượn chuyện này an ủi tâm tình buồn bực của hắn ta.



Bất quá cô nghĩ sai rồi.



"Tránh ra, đừng phiền gia!"



Phương Dữ đầy cô ta ra, cô ta không kịp phản ứng thiếu chút nữa ngã trên mặt đất, muốn tức giận, ngẩng đầu nhìn chi phiếu bị ném tới, cô ta lập tức tươi cười còn sáng lạn hơn hoa.



"Sau này không cần xuất hiện trước mặt tôi." Phương Dữ lạnh mặt, đây là cảnh cáo.



Cô ta vội vàng run run gật đâu "Vâng, vâng."