Phương Dự hoài nghi chính mình nghe lầm, biểu tình sững lại, thanh âm lạnh lẽo, "Tiêu Mạt Lị, cháu nói cái gì!"
"Có cậu ở đây, chúng ta như thế nào cũng chụp không được tốt, vậy không bằng thử để cậu đi ra ngoài, nói không chừng lúc cậu không còn ở đây, chúng ta có thể chụp được thật nhanh." Mạt Lị lắc lắc cánh tay Đường Nhiễm Mặc, ý cười trong vắt.
Đường Nhiễm Mặc bắt lấy tay cô, vui vẻ tiếp thu ý kiến cô, "Nói không tồi."
Phương Dự từ trên ghế nhảy dựng lên, "Này, Đường Nhiễm Mặc!"
"Hứa đạo diễn, dẫn người đi."
"Ách...... Cái này......" Hứa Duy có điểm lúng túng, ông hẳn là nên nghe lệnh Đường Nhiễm Mặc, nhưng là Phương Dự cũng không phải người hiền lành a!
Đường Nhiễm Mặc đứng lên, trong chớp mắt tràn ra khí thế như đấng vương, trong không khí cảm giác áp bách thổi đến, lời nói không dung tha người, "Không nghe được tôi nói gì sao?"
"Hứa Duy, ông cmn dám!"
Mạt Lị ngón tay điểm lên môi đỏ, "Hứa đạo diễn là người công ty Thịnh Thế, việc cậu uy hiếp người như thế thật là không được nha. Chính là, là người Thịnh Thế nếu không nghe lời thúc thúc nói... Thúc thúc, thúc sẽ không đem Hứa đạo diễn đóng băng lại chứ?"
Câu nói cuối cùng, cô hỏi như thật ngây thơ.
"Đừng quên Thịnh Thế là thuộc về Tiêu gia." Đường Nhiễm Mặc xoa xoa gương mặt cô, tuy rằng hiện tại hắn rất muốn ôm cô vào trong ngực, nhưng ở đây người quá nhiều, tiểu cô nương sẽ thẹn thùng, "Cháu có gì yêu cầu, đều có thể nói ra đây."
Hứa Duy run run, bị Đường Nhiễm Mặc cùng Mạt Lị kẻ xướng người hoạ, ông cảm thấy trái tim nhỏ của mình thừa nhận không nổi.
Thịnh Thế là thuộc về Tiêu gia......
Phương Dự nghe câu nói đó thì trầm mặc xuống, hắn tế nhị nhìn Đường Nhiễm Mặc, muốn từ trên mặt Đường Nhiễm Mặc nhìn ra cái gì, chính là ngoại trừ sự sủng nịch với Mạt Lị, hắn không tìm ra chút dối trá cùng lường gạt nào. Đường Nhiễm Mặc hắn nói những lời này là nghiêm túc sao? Mục đích của hắn không phải là thâu tóm sản nghiệp Tiêu gia, sao lại có khả năng này? Hay là hắn nói những lời này là cố ý để mê hoặc người, phía sau còn có mục đích lớn hơn?
Phương Dự đang còn chìm trong ngàn câu tự hỏi của bản thân, trong lúc đó hai ba nhân viên công tác bắt đầu lôi kéo "thỉnh" hắn đi ra ngoài, hắn mới bừng tỉnh phản ứng lại, "Hứa Duy! Tôi là bỏ tiền ra tìm ông chụp quảng cáo!"
Có loại đối đãi với kim chủ như vậy sao? Huống chi bọn họ đã quen biết nhau bao nhiêu năm!
"Phương thiếu, tôi cũng là người của Thịnh Thế." Hứa Duy bất đắc dĩ vỗ vỗ vai Phương Dự, "Cậu yên tâm, quảng cáo tôi nhất định sẽ chụp thật tốt, hiện tại... cậu vẫn là nên rời đi trước đi."
"Hứa Duy!"
Hứa Duy đối với nhân viên công tác nói: "Thỉnh Phương thiếu đi ra ngoài."
Mạt Lị vẫy vẫy tay, "Tạm biệt cậu."
Thu Bạch Bạch hì hì cười nói: "Người xấu đi cho nhanh."
Sắc mặt Phương Dự đen như đáy nồi, đại khái đây là lần đầu tiên từ lúc chào đời đến nay hắn bị người khác ghét bỏ nhất, lại là bị người ta quăng ra ngoài! Thật là quá mất mặt!
Hắn tức muốn hộc máu nhìn Thu Bạch Bạch, "Nha đầu thúi, cô đừng quá đắc ý, hãy chờ đó!"
"Chờ thì chờ, tôi sợ anh à!"
Hai tay khó địch bốn tay, sau khi Phương Dự bị "thỉnh" đi ra ngoài, phim trường liền an tĩnh lại. Đừng nhìn Hứa Duy không tình nguyện gọi người đuổi Phương Dự ra như vậy, trên thực tế chờ Phương Dự đi rồi, trong lòng ông cũng nhẹ nhàng thở ra, có Phương Dự ở đó, diễn xuất của Mạt Lị cùng Thu Bạch Bạch cũng sẽ bị hắn đảo loạn. Làm đạo diễn, chức trách của ông vẫn là phải đem chụp hình cho tốt.
Sau khi quay chụp một hồi, Hứa Duy cảm thấy mỹ mãn hô kết thúc công việc. Mạt Lị cùng Thu Bạch Bạch chạy tới xe bảo mẫu đổi lại quần áo. Lúc nhìn Phương Dự bị đuổi đi, Thu Bạch Bạch cảm thấy rất sảng khoái, nhưng hiện tại qua lâu như vậy rồi, cô lại có điểm thấp thỏm.
Cô hỏi Mạt Lị, "Cậu của cậu chán ghét tớ như vậy, tớ chụp tốt cũng vô dụng, nếu anh ta vẫn không hài lòng tớ chụp thì làm sao bây giờ?"
"Chúng ta chụp hình, cậu ấy có vừa lòng không, có dùng không đó là chuyện của cậu ấy, dù sao chúng ta cũng đã nỗ lực chụp, không phải sao?" Mạt Lị tươi cười ôn hòa, "Bạch Bạch cậu là cảm thấy đóng phim chụp hình thú vị mới đến thử xem, hay là muốn nương theo quảng cáo phát ra mà trở thành đại minh tinh?"
"Tớ không nghĩ tới chuyện đó đâu! Tớ chỉ cảm thấy chưa từng làm nên mới đến thể nghiệm. Đúng là đóng phim rất thú vị, nhưng mỗi ngày kêu ta chụp thì sẽ rất phiền." Thu Bạch Bạch bật cười, "Mạt Lị cậu nói đúng, dù sao chúng ta đã làm thật tốt, muốn dùng hay không liền tùy tiện cậu của cậu."
Nói đến cùng, biểu hiện các cô trong mắt Hứa Duy như là thấy được ngôi sao tương lai, nhưng trong mắt hai cô, bất quá chỉ là nhàm chán chơi mà thôi.
Trên đường trở về, Mạt Lị ngồi ở trong xe ca nho nhỏ, thoạt nhìn tâm tình không tồi, Đường Nhiễm Mặc nhàn nhạt hỏi: "Thích đóng phim?"
"Cảm giác cũng không tệ lắm." Trên thực tế, cô cảm thấy treo dây thép thật vui, nhưng chơi lâu lắm thì khá mệt mỏi.
Đường Nhiễm Mặc không nói gì, hắn sợ nhất chính là kinh nghiệm lần này sẽ làm Mạt Lị sinh ra hứng thú với việc đóng phim, sau đó sẽ nghĩ tiến vào giới giải trí. Hắn thừa nhận mình là người ích kỷ, chỉ muốn đem Mạt Lị khóa ở bên người mình, chỉ mong không ai phát hiện ra Mạt Lị thật đẹp, thật tốt, nhưng mà mộng tưởng bị người khác không cam lòng chấp thuận, hắn đã từng thể nghiệm qua...
Đột nhiên hắn dừng xe ở ven đường, Mạt Lị quay đầu qua nhìn, "Xảy ra chuyện gì sao?"
"Mạt Lị......" Thanh âm hắn khó xác định, ánh mắt yên lặng, u ám như vực sâu không đáy, "Nếu cháu thích diễn kịch thì nói, tôi có thể lót đường cho cháu."
Mạt Lị ngẩng đầu nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng cầm tay hắn đang nắm chặt tay lái, "Thúc thúc sao lại nói vậy? Cháu không muốn diễn kịch, cháu mà diễn, khẳng định có thể trở thành đại minh tinh, đến lúc đó ra khỏi nhà đều bị rất nhiều người làm phiền, cháu không thích và không cần đâu."
Cô nói nửa là vui đùa nửa là nghiêm túc, nhưng Đường Nhiễm Mặc không cảm thấy nhẹ nhàng.
"Đối với việc mình thích không thể cố kỵ quá nhiều, nếu không..."
"Ai nói cháu thích diễn kịch, nếu thích, cháu luôn rõ ràng mình muốn làm như thế nào." Cô nhìn đôi mắt hắn, có một tia sáng xoẹt qua, "Cháu không thích diễn kịch, cũng không thích làm đại minh tinh, bởi vì việc này sẽ làm mất rất nhiều thời gian tự do của cháu, cháu chỉ muốn ở bên cạnh thúc, cháu muốn... vĩnh viễn ở bên người Đường Nhiễm Mặc."
Đường Nhiễm Mặc đôi mắt lóe lóe, thân thể cứng đờ, thực mau, hắn để tay sau đầu cô, cúi đầu chuẩn xác hôn lên đôi môi nhỏ, Mạt Lị mở miệng ra, phối hợp với sự tiến công của hắn. Nụ hôn này không có kịch liệt như trước đây mà triền miên tâm loạn.
Răng môi hai người quấn quýt, cô thở dốc, hắn than thở, "Tôi yêu em, tiểu công chúa......"
Đáp lại hắn, là cô càng nhiệt liệt truy đuổi.
Lúc này Mạt Lị chỉ nghĩ đến "tiểu công chúa" trong miệng Đường Nhiễm Mặc mà thôi.