Hào Môn Nịch Sủng: Manh Thê Quá Đáng Yêu

Chương 62




Mạt Lị đặt tay ở ngực hắn, bắt đầu cởi nút áo khoác hắn ra, động tác thật nhẹ, cũng rất chậm. Cô ghé vào ngực hắn, thanh âm thật vô tội, "Nhưng mà, cháu đã đồng ý đi thử rồi... Hơn nữa, cháu cũng đâu có tính toán tiến vào giới giải trí."

"Vậy cũng không được." Đường Nhiễm Mặc biết hắn khó có thể kiềm chế được trước sự khiêu khích như có như không của cô liền luyến tiếc đẩy thân mình mềm mại ra.

Mạt Lị nâng khuôn mặt nhỏ, đôi mắt long lanh thật mê ly, "Thật sự... không được sao?"

"......" Vẻ mặt của hắn đột nhiên đông cứng lại, đáng chết, tay cô đã thò vào trong áo sơ mi của hắn!

Bàn tay nhỏ mềm mại như không xương chậm rãi di chuyển qua lại, bàn tay có chút lạnh lẽo, giờ phút này lại cùng thân thể bốc cháy của hắn tạo thành sự đối lập thật lớn, hắn cơ hồ muốn nhịn cũng không được, phát ra tiếng hừ nhẹ thoải mái.

Cô thành thật hỏi: "Thúc thúc, thúc hiện tại rất khó chịu sao?"

"Ừm......" Hắn hầu kết lăn lộn một chút.

"Vậy...... cháu không làm cho thúc thúc khó chịu nữa." Mạt Lị muốn rút bàn tay không ngừng "châm ngòi thổi gió" ra, lại lập tức bị hắn đè lại.

Đường Nhiễm Mặc vẫn là trước sau như một, cao quý ưu nhã, chẳng qua hiện tại cả người hắn tràn ngập hương vị tình dục, thanh âm như bị mất đi, hồi lâu hắn tựa như vứt bỏ rụt rè, ".... Tiếp tục."

"Tiếp tục cái gì?"

"......"

Mạt Lị hơi hơi bò dậy, khóa ngồi ở trên eo hắn, thân mình trước hơi cúi, cúi đầu liếm khóe môi hắn, thực rõ ràng có tính dụ hoặc, "Thúc thúc, thúc không nói, cháu làm sao biết được?"

Đường Nhiễm Mặc cánh tay che lại đôi mắt, cố gắng kiềm hãm tính dục trong người, bất đắc dĩ nói: "Tôi chỉ đồng ý lần này."

"Cảm ơn thúc thúc......" Mục đích đạt được, Mạt Lị vui vẻ cười, cô là người rất có trách nhiệm, chính mình đốt lửa, đương nhiên cô cũng nên dập tắt, thế là Mạt Lị mỉm cười, thấp giọng bên tai hắn nói, "Để tạ lễ, Mạt Lị sẽ làm thúc thúc thoải mái."

Hắn không nói gì, tay cô quen cửa quen nẻo hướng tới nơi đó, người đàn ông luôn tự chủ bây giờ bên tai lại phiếm hồng, khụ khụ...

Hắn được hầu hạ một thân sảng khoái, nhưng cũng không có nghĩa hắn sẽ quên truy ra ai là người tới tìm Mạt Lị. Cô vốn dĩ cũng không tính toán giấu diếm, liền một năm một mười nói.

Đường Nhiễm Mặc lúc đó mới biết người tìm Mạt Lị chụp quảng cáo là Hứa Duy, trong lòng hắn bắt đầu thống hận chính mình như thế nào lại không nhịn được trước hương vị ngọt ngào cả giai nhân, còn bị Mạt Lị làm cho thất điên bát đảo mà đáp ứng. Năng lực Hứa Duy tạo ra ngôi sao làm hắn không thể không lo lắng, nhìn xem, chỉ một bộ "Giang hồ phong vân", ngay cả vai diễn nha hoàn chỉ cần một lần diễn là nổi tiếng, huống chi Mạt Lị hoàn mỹ như vậy, lại có khí chất, hoạt bát đáng yêu, ôn nhu nho nhã...

Hắn càng nghĩ càng cảm thấy vẫn là đừng nên cho Mạt Lị xuất hiện trước công chúng mới đúng, nhưng đường đường tổng tài Thịnh Thế sẽ không đổi ý. Cho nên, hắn đứng trong thư phòng, sát cửa sổ mà gọi điện thoại cho Hứa Duy.

Hứa Duy nhận được điện thoại của ông chủ mình mà giật mình, "Đường tiên sinh, có việc gì sao?"

"Ông gần đây tiếp nhận quay một quảng cáo?"

"Là chụp hình cho một trò chơi, tôi nhìn ý tưởng cảm thấy thật không tồi nên nhận." Hứa Duy rối rắm một chút, sau đó quyết định không nói cho Đường Nhiễm Mặc là ai tìm tới ông ta, "Đường tiên sinh, xảy ra chuyện gì sao?"


Hắn lời ít mà ý nhiều, "Đổi diễn viên đi."

Hứa Duy đối với yêu cầu này hơi sửng sốt một chút, "Làm sao được! Đường tiên sinh, cậu cũng biết tôi mà tìm diễn viên là sẽ tìm được người thích hợp với nhân vật nhất, tôi đã quyết định..."

"Bất luận là Tống Lan hay là Dung Huyên, minh tinh hạng nhất nào tôi đều có thể cung cấp cho ông, chỉ cần ông..." Một đôi tay từ phía sau choàng qua eo, lời hắn đột nhiên im bặt.

Mạt Lị lười biếng dựa vào phía sau hắn, tựa hồ cười khẽ một chút, "Chỉ cần cái gì, thúc thúc?"

Cô vừa mới tắm rửa xong, thân thể còn tản ra mùi hương sữa tắm, trên người cô mặc là một cái áo ngủ màu trắng hai dây. Hai thân thể kề sát, hắn cảm nhận được đường cong hoàn mỹ của cô, máu trong người hắn dần dần sôi trào.

Bên kia Hứa Duy vội vàng nói, "A lô? Đường tiên sinh, cậu còn ở đó không?"

"Thúc thúc, thúc không nói lời nào sao?" Mạt Lị thập phần lười biếng, nhắm hai mắt lại.

Sau một hồi lâu, thanh âm lạnh lẽo mới phát ra: "Chỉ cần ông chụp quảng cáo thành công là tốt rồi."

Đường Nhiễm Mặc kết thúc cuộc điện thoại, di động tùy tay hắn ném lên bàn, ngay sau đó kéo người đang dán sau lưng ra phía trước mặt, một tay nhéo cằm cô, nhanh chóng chặn lên cái miệng nhỏ vừa làm phiền lòng hắn.

Hành động tàn nhẫn gặm cổ cô, Mạt Lị liền ưm, "Nhẹ thôi..."

Khuôn mặt cô đỏ bừng, đôi môi đỏ ướt át như mời người âu yếm, làm sao hắn nhẹ nhàng được?

Đường Nhiễm Mặc đem cô áp vào cửa kính cửa sổ, khẽ cắn, liếm láp... Chờ buồn bực trong lòng phát tiết đủ rồi mới buông tha đôi môi đã sưng đỏ, đau lòng dùng ngón trỏ nhẹ nhàng mơn trớn, "Nha đầu giảo hoạt."

Mạt Lị ngã vào lòng ngực hắn thở hồng hộc, trong lòng yên lặng nói cho chính mình, lần sau vẫn nên chọc hắn ít đi một chút......