Đôi mắt Mạt Lị mở to, tràn đầy hơi nước mênh mang, cô thập phần khó hiểu, đôi môi được hôn qua thật tươi đẹp, ướt át, khuôn mặt nhỏ cũng ửng đỏ, nói trắng ra mỗi phân da thịt trong bầu không khí tràn đầy tình dục đều nhiễm lên màu hồng nhạt.
Không thể lại tiếp tục đi xuống......
Đường Nhiễm Mặc nói cho chính mình, tay hắn với vào trong quần áo Mạt Lị lặng lẽ lui ra, nhưng xúc cảm mềm mại vừa rồi cứ quẩn quanh trong đầu óc hắn, có trời mới biết hắn tiêu phí bao nhiêu sức lực mới kiềm chế lại được. Nhưng cố tình Mạt Lị còn không rõ nguyên do nhìn lại hắn, ánh mắt như nai con vô tội, làm bụng hắn bất chợt không kềm chế được sinh ra lửa, cơn nóng kéo thẳng xuống phía dưới...
Thanh âm Mạt Lị mềm như bông, "Thúc thúc, chú xảy ra chuyện gì?"
Hai người đều động tình, đó là sự thật, cô còn đang hưởng thụ nụ hôn kịch liệt, nhưng hắn bất thần ngừng lại, ẩn ẩn, cô cảm thấy không thỏa mãn.
Đường Nhiễm Mặc căn bản không biết nên trả lời Mạt Lị như thế nào, chẳng lẽ lại nói, nếu tiếp tục nữa, chú sẽ làm hư cháu? Chú sẽ đè cháu xuống? Chú sẽ muốn đụng chạm vào thân thể cháu? Hắn rối rắm không biết nên tìm từ như thế nào để không dọa tới tiểu yêu tinh của hắn.
Nhưng Mạt Lị dường như căn bản không phát hiện ra rối rắm của hắn, ngược lại chớp chớp mắt, thanh âm mềm mại, ngọt ngào, "Thúc thúc, chúng ta không tiếp tục sao?"
Yêu tinh!
Hắn hung hăng đem ấn đầu cô vào ngực mình, khóa cô vào trong lòng ngực, như vậy sẽ không nhìn thấy khuôn mặt dụ hoặc và đôi mắt ướt át làm người lạc lối.
"Chúng ta không tiếp tục." Hắn thật hận thấu rằng mình vẫn còn lý trí!
"Chính là......" Thanh âm thiếu nữ rầu rĩ từ trong lòng ngực truyền ra tới, "Thúc thúc, chú đỉnh đỉnh vào cháu..."
Oanh!
Trong đầu Đường Nhiễm Mặc dường như có pháo hoa nổ tung, trên mặt xẹt qua một tia khó có thể tưởng tượng sẽ xuất hiện trên một người cao ngạo lạnh nhạt như hắn.
Thực đáng tiếc, Mạt Lị nhìn không tới vẻ mặt của hắn, cô rất rõ ràng đang đỉnh ở bụng mình là cái gì, chính là cô làm ra vẻ không biết gì, cô thích hắn đối với mình thật mê muội, cũng thực thích bộ dáng hắn vì cô mà dục hỏa đốt người, bộ dáng mà không phải sẽ bình thường xuất hiện ở hắn... cho nên cô cầm lòng không được nghĩ, trò đùa dai này có phải thật lợi hại hay không?
Đáp án là khẳng định.
Cô ra vẻ như cảm thấy không thoải mái giật giật, không có gì bất ngờ xảy ra, "trong lúc lơ đãng" liền cọ xát tới chỗ "cấm địa" kia, nghe được hắn phát ra một tiếng khó nhịn hừ nhẹ, ngay sau đó tay ôm cô càng siết chặt, như không cho cô lộn xộn thêm.
Đường Nhiễm Mặc áp lực với ngọn lửa phát tiết, tiếng nói lãnh đạm thường ngày lại thành không kềm chế được khàn khàn, "Mạt Lị, đừng cử động......"
"Thúc thúc, thúc rất khó chịu?"
"Ừm......"
Một tiếng này của hắn bất đắc dĩ đến cực điểm, bỗng nhiên Mạt Lị mềm lòng, cô ngẩng đầu lên, "Kỳ thật... Rất nhiều chuyện cháu đều hiểu, nếu thúc muốn, cháu có thể..."
Đường Nhiễm Mặc như bị định thân, nhìn bộ dáng nhỏ xinh thật nghiêm túc, ngọn lửa thiêu đốt trong thân thể không tự giác mềm mại đi một phân, hắn cúi đầu, chớp mắt, "Mạt Lị, cháu còn nhỏ."
Đúng vậy, cô còn nhỏ, trong đầu hắn cảm giác tội ác dâng cao, nói ra cũng không sợ người chê cười, rằng Đường Nhiễm Mặc cư nhiên còn cảm giác tội ác hay sao? Nhưng hiện tại, hắn nói với chính mình, hắn còn phải chờ đợi.
Chờ một ngày kia cô lớn lên.
Mạt Lị hiểu ra được ý nghĩ truyền ra từ đôi mắt đen nhánh của hắn, cô không ngốc, không cần hỏi cô cũng chắc chắn đó là hắn thích mình.
Đã bắt đầu từ thật lâu, cô có thể cảm nhận được tầm mắt hắn gắt gao khóa trụ lên người mình, mỗi khi hắn cố tình cùng cô thân cận, cô sẽ bất an, nhưng càng nhiều hơn là theo bản năng cô thật hưởng thụ sự ôn nhu hắn đem lại.
Hắn yêu quý cô, sủng nịch cô...... Cô không phải ý chí sắt đá, ngược lại, cô lại là một người có tính độc chiếm rất mạnh, ngày đó Cao Châu Nhi xuất hiện trong phòng bọn họ, cô liền rõ ràng, người đàn ông này – cô không có khả năng buông tay.
Bọn họ hai người đều giăng một cái võng thật lớn chờ đợi đối phương nhảy vào bẫy rập nhu tình của mình, hắn là bá đạo muốn đoạn tuyệt cơ hội cô có thể hấp dẫn đàn ông khác, mà cô là động vật nhu thuận nhỏ bé không phát ra tiếng động, bình bình đạm đạm, như có như không càng nhiều ái muội.
Vô luận như thế nào, cuối cùng kết quả là bọn họ hai người đều nhảy vào cái võng giăng ra này.
Chính là, bây giờ nên làm sao? Mạt Lị hối hận, cô thích hắn vì mình mê muội, nhưng nhìn đến hắn "nghẹn" như vậy cô lại thực đau lòng.
"Thúc thúc, cháu tới giúp thúc, được không?" Tay cô theo bụng hắn trượt xuống, chậm rãi chạm vào đồ vật cấm kỵ cứng rắn cực nóng.
Hô hấp Đường Nhiễm Mặc tăngthêm, tiếng "không được", hắn thế nào cũng nói không nên lời, cô một lời "thúcthúc", loại cảm giác cấm kỵ này... thật cmn kích thích!