Ngày kỷ niệm thành lập trường đã đến, ngày hôm nay toàn bộ học sinh vui vẻ đùa giỡn như điên.
Ngày kỷ niệm thành lập trường ba năm mới tổ chức một lần, là học sinh Bạch Tuân chỉ có thể tham gia, thể nghiệm được một lần mà thôi. Ban ngày học sinh náo nhiệt, buổi tối là biểu diễn, đáng nhắc tới nhất chính là mỗi lần Bạch Tuân kỷ niệm ngày thành lập trường đều gây chú ý rất nhiều, có thể hấp dẫn đến không chỉ là người ở Bạch Tuân, mà do những năm gần đây Bạch Tuân cùng Anh Lý có trao đổi học sinh với nhau. Thế là năm nay kỷ niệm cũng có mời học sinh và giáo viên Anh Lý, quan trọng nhất đương nhiên là bởi vì lễ đường Bạch Tuân đủ lớn.
Mạt Lị mặc bộ trang phục hải tặc, bên hông còn đeo một thanh trường kiếm, dáng người cô thon thả, nhìn xa thật có điểm giống như cướp biển vùng Caribê.
Vừa dừng xe tới công trường, Phương Dự nhìn thấy tiểu cô nương, hắn sửng sốt một chút rồi mới đi qua vỗ vỗ đầu cô, "Cháu ăn mặc như vầy làm gì?"
Mạt Lị ôm đỉnh đầu, nhướng đầu nhìn đến Phương Dự, có chút ủy khuất nhíu mày, "Hôm nay ban tụi cháu có diễn xuất nha, cháu diễn hải tặc vương."
" Là《 Nhật ký mạo hiểm của Công chúa cùng vương tử》?"
Cô kinh ngạc, "A? Làm sao cậu biết? Hơn nữa hôm nay tại sao cậu đến trường của cháu?"
"Hừ, trước kia tôi tốt nghiệp hạng nhì toàn trường Bạch Tuân, sao lại không biết?" Vì để khoe chính mình, hắn thậm chí đã quên phản bác việc cô gọi hắn là cậu.
"A... Lợi hại thật, vậy ai được hạng nhất?"
Phương Dự nghẹn, hơn nửa ngày nói không ra lời, hắn xoa xoa đỉnh đầu cô, "Không có việc gì thì hỏi nhiều làm gì, cháu không phải diễn hải tặc vương sao? Hiện tại đứng ở cửa này làm gì?"
"Cháu đang đợi thúc thúc, thúc ấy bận công việc một chút nhưng tối nay sẽ đến... Ai, đầu tóc cháu muốn loại lên rồi..."
"Tiểu tử thúi Đường Nhiễm Mặc kia! Hiện tại cháu quan hệ thật tốt với hắn!?"
Vì cứu lại kiểu tóc, cô lùi lại một bước, nhấp miệng, hơi hơi bất mãn, "Quan hệ của cháu với thúc thúc không phải vẫn luôn thật tốt hay sao?"
Rõ ràng hắn mới là cậu của cô! Nhưng hiện tại người thân cận bên cô chính là Đường Nhiễm Mặc, cảm giác thật giống như vị trí của mình bị đoạt đi mất! Tuy rằng hắn xác định là cự tuyệt vị trí này, nhưng hắn cũng không nghĩ tới sẽ đưa tiện nghi này cho Đường Nhiễm Mặc!
Phương Dự đi về phía trước một bước, kéo tay Mạt Lị, chân thật nói: "Đừng diễn nữa, tôi đưa cháu trở về, từ hôm nay trở đi cháu ở chỗ của tôi, không được ở cùng Đường Nhiễm Mặc thông đồng làm bậy nữa!"
"Từ thông đồng làm bậy không phải dùng như thế..." Cô bị hắn làm đau tay, không từ bỏ phun tào một câu, tiếp theo cô nhíu mày nói: "Thúc thúc đối với cháu thật tốt, hiện tại cháu không muốn rời đi..."
"Tôi thấy cháu thật sự bị Đường Nhiễm Mặc tẩy não mất rồi! Không đi cũng phải đi!" Nói xong, Phương Dự định tính toán trực tiếp khiêng người đi.
Lúc này đột nhiên một bàn chân bay đến, tốc độc cực nhanh, tới thật đột nhiên làm người phản ứng không kịp. Người tới mặc váy, Phương Dự chỉ kịp cảm thán một câu đùi thật trắng, Hello Kitty thật hồng, đã bị cước chân kia đá vào mặt.
Hắn thất tha thất thểu lui vài bước, ngẩng đầu lên chưa kịp nhìn rõ cái gì đã bị thêm một cước đá vào nửa người dưới, trong nháy mắt một trận đau không thể miêu tả được tràn ngập cả người.
"Dâm đãng! Dám trước mặt bà đây mà đoạt người, làm cho anh đoạn tử tuyệt tôn vẫn còn tiện nghi cho anh!"
Thu Bạch Bạch che trước người Mạt Lị, lúc này cô đã thay ra váy công chúa màu trắng thật dày nặng, thậm chí còn mang trên đầu vương miện công chúa có những hạt thủy tinh, nhưng động tác cô thật liền mạch lưu loát, tóc nửa điểm cũng không loạn.
Mạt Lị sùng bái nhìn Thu Bạch Bạch, lúc cô ấy muốn tiến lên tẩn cho Phương Dự thêm vài cước thì cô vội vàng kéo tay, "Bạch Bạch, đó không phải người xấu!"
Thu Bạch Bạch đầy căm phẫn, "Hắn dùng sức mạnh đem cậu mang đi! Cậu đừng nhìn thấy hắn có vẻ còn nhân tính mà bị lừa! Nhiều tên biến thái thoạt nhìn đều giống người bình thường!"
Có nhân tính? Biến thái?
Phương Dự đau đến sắc mặt xanh lè, hắn muốn nỗ lực bảo trì hình tượng công tử quý phái, nhưng giờ phút này, nửa mặt bị sưng lên, còn thân dưới thì từng trận từng trận thống khổ tràn lên, hắn không thể nào giữ được bộ dáng vân đạm phong khinh.
Hắn hung tợn nhìn chằm chằm Thu Bạch Bạch, nhả ra mấy chữ, "Đồ điên!"
"Hừ, anh còn có tư cách nói tôi là đồ điên, anh ở cửa trường học trêu chọc con gái nhà lành mới là đồ biến thái!"
"Cô!"
"Cô cái gì mà cô? Có tin tôi không chỉ có thể làm anh đoạn tử tuyệt tôn, còn có thể hủy đi "dụng cụ" của anh?"
"Bạch Bạch, đừng xúc động! Kỳ thật đó là..." Mạt Lị nhỏ giọng nghẹn ra một câu, "Đó là cậu của tớ..."
"Cậu thì sao? Cậu thì có thể ra tay với thiếu nữ thành niên hay sao..." Thu Bạch Bạch một trận, "Cái, cái gì? Hắn là cậu của cậu???"
Mạt Lị chậm rãi gật đầu, "Ừ..."
Thu Bạch Bạch vẫn không thể tin tưởng, "Thế thì hắn như thế nào mà lại lôi lôi kéo kéo cậu như vậy?"
"Cậu ấy muốn đem tớ ra khỏi nhà thúc thúc, cậu ấy không có ác ý, cậu hiểu lầm rồi... Cậu ấy không phải người xấu."
"......" Thu Bạch Bạch nhìn Mạt Lị, rồi lại nhìn về phía Phương Dự, trầm mặc.
Phương Dự thật vất vả nén cái đau xuống, tay phải sờ lên mặt bị sưng, khóe miệng đờ ra, phát ra âm thanh đau đớn. Chung quanh tụ tập không ít người xem náo nhiệt, đơn giản còn chưa nhận ra thân phận hắn, nhưng hắn làm sao mà lại rơi vào thế chật vật như vậy?
Ánh mắt hắn như có dung nham, hận nhìn Thu Bạch Bạch như muốn giết cô, "Đồ điên này, chẳng phân biệt được trắng đen gì đã ra tay đánh người, để xem tiểu gia đây sẽ giáo huấn cô thật tốt!"'
Phương Dự vừa mới bước ra một bước, Thu Bạch Bạch lập tức chạy đi, "A, tớ nhớ ra rồi, tớ còn chưa hóa trang xong! Tớ đi trước nha! Mạt Lị, lớp trưởng nói người đi giúp đỡ hóa trang!"
Thanh âm thanh thúy củacô trong bóng đêm truyền đến, chỉ vài giây bóng dáng cô đã biến mất, rõ ràng bộquần áo làm chậm cử động, nhưng tốc độ cô chạy đi thật không thể ngờ.