Hào Môn Nịch Sủng: Manh Thê Quá Đáng Yêu

Chương 30




Mấy ngày nay bắt đầu có mưa nhỏ, đem đến một tia mát mẻ cho mùa hè cực nóng, 《 Giang Hồ Phong Vân 》được mọi người chờ mong đã đi đến đại kết cục, không ngoài ý muốn thu được chú ý nhiều nhất từ công chúng. Tạm thời không có phim truyền hình hấp dẫn mới, Mạt Lị có chút nhàm chán.

Mấy hôm nay cô ở nhà cả ngày, mà Đường Nhiễm Mặc vẫn luôn đi tới công ty, cho nên ngoại trừ lúc dì Vương tới nấu cơm, Mạt Lị không có người nói chuyện. Thu Bạch Bạch? Đừng nói tới, một cuộc điện thoại gọi tới thì đều là cô ấy quá nhiều việc, mà cũng không biết là vội cái gì.

Mạt Lị nhìn ra ngoài cửa sổ, vẫn là mưa dầm kéo dài, trong lòng cô như là có mây đen, nghĩ tới việc ăn kem cho điều hòa tâm tình một chút. Cô từ sô pha bò dậy, mang dép lê vào, chưa đi được mấy bước thì phát hiện trên bàn trà một phần hồ sơ, cô nhớ rõ... tối hôm qua lúc cô đang ăn hai hộp kem thì thấy Đường Nhiễm Mặc từ thư phòng đi ra, lúc ấy hắn giống như tùy tay đem hồ sơ ném lên bàn.

Cô cầm lấy hồ sơ nhìn nhìn, phát hiện mình căn bản xem không hiểu cái gì, bất quá hồ sơ của hắn nhất định là rất quan trọng, Mạt Lị bỗng nhiên nhận ra mình sẽ làm gì để giết thời gian. Trước cô gọi điện cho dì Vương để bà không cần tới, rồi dùng di động tìm kiếm đường đi đến công ty Thịnh Thế, sau đó thay quần áo, không quên mang theo hồ sơ, thu thập mọi thứ đi ra cửa.

Bên ngoài còn mưa nhỏ, cô căng dù ra đi tới hướng nhà ga, trong mưa người qua đường đều có vẻ vội vàng. Đi ngang qua một ngõ nhỏ, đột nhiên từ bên trong vọt ra một thiếu niên đụng trúng phải cô, vì quán tính cô liên tiếp lui vài bước, nhưng còn may chưa té ngã, nếu không trên mặt đất còn ướt chắc hẳn cô sẽ bị dính bẩn.

"Lão đại, anh không sao chứ?"

Thiếu niên mười sáu, mười bảy tuổi đẩy tay người bạn ra, "Tôi là ai cơ chứ, bất quá đụng vào người mà thôi, có thể có chuyện gì?"

Một người khác xuất hiện sau đó, "Bị một người con gái đụng phải mà thôi, cậu lại ồn ào cái gì?"

"À à à..." Cậu ta vội vàng đem dù lại che đầu cho lão đại.

Mạt Lị tinh thần trấn tĩnh lại nhìn nhóm người trước mặt, là ba nam sinh, rõ ràng có thể thấy được, cầm đầu chính là nam sinh đứng đằng trước, có thể dùng từ mỹ mạo để hình dung hắn.

Khuôn mặt cậu ta tinh xảo, ánh mắt lại nhàn tản không kềm chế được, ngũ quan lập thể giống như điêu khắc, thật tuấn mỹ, hai bên trái phải có đeo khuyên tai màu bạc, càng làm cho cậu thêm phần kiệt ngạo khó thuần, cậu rất cao, Mạt Lị chỉ có thể ngửa đầu nhìn.

Tuy rằng đụng vào cô là cậu, nhưng bọn họ lại chặn đường, không cho cô tiếp tục đi.

"Này, cô đụng vào lão đại của chúng tôi, như thế nào lại không xin lỗi?" Đây là cậu nhỏ bung dù hỏi.

Nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện, "...... Xin lỗi, là tôi không thấy rõ."

"Hừ, lớn lên cũng không tệ lắm." Thiếu niên từ trên xuống dưới, rồi lại từ dưới lên trên nhìn Mạt Lị, sờ lên cằm, "Bất quá muốn làm cho tôi chú ý, thủ đoạn này thật không khỏi quá ngây thơ."

"......"

"Xem cô em còn có chút xinh đẹp, tuy rằng trình độ tạo ra tình huống hơi kém, tuy nhiên tôi vẫn sẽ cho cô em một cơ hội." Cậu vỗ vỗ bả vai thiếu niên số hai, "Được rồi, ghi tên cô ấy vào danh sách xếp hàng đi."

"Vâng, lão đại!" Thiếu niên số hai thực mau móc ra một quyển sổ và cây bút, nhìn về phía Mạt Lị, "Này, cô em tên gì?"

Tuy rằng không biết xếp hàng là ý tứ gì, nhưng cảm thấy bọn họ có bộ dáng lợi hại, thế là Mạt Lị cười, "Tôi họ Nghê, tên Sa Bích, Sa là sa mạc, Bích trong thủy bích."

"Lão đại, nhớ kỹ, cô ta xếp hạng thứ 27"

"Hai mươi bảy? Không cần phải gấp gáp." Thiếu niên treo khóe môi có ý cười, có lòng tốt trấn an Mạt Lị: "Mỗi người phụ nữ cũng chỉ có thể đi theo bên người anh đây ba ngày mà thôi, thực mau sẽ đến phiên cô em, cứ chờ đi."

Nói xong, cậu mang theo hai gã tiểu đệ nghênh ngang mà đi, bóng dáng kiêu ngạo mà không ai bì nổi.

Mạt Lị đáy lòng yên lặng niệm một câu, bệnh tâm thần.

Cô một lần nữa cầm ô cất bước, rồi ngừng lại, quay trở lại ngõ nhỏ, thấy một người ngồi dưới đất.

Bên trong là một nam sinh mặc áo sơ mi trắng, có vết bẩn, có vết máu, trên người tựa hồ có không ít vết thương, cậu ngồi dưới đất, dựa vào tường, cả người đều ướt dầm dề không nói tiếng nào.

Vừa rồi ba người kia là từ ngõ nhỏ đi ra... Mạt Lị do dự trong chốc lát, cô đi vào, ngồi xổm xuống trước mặt, đem dù che lên trên đầu cậu, nhỏ giọng hỏi một câu, "Cậu có ổn không?"

Cậu trai chậm rãi ngẩng đầu, đầu tóc đen còn nhỏ nước, khuôn mặt tái nhợt mà lạnh lùng, có vài vết thương và vết dơ, ánh mắt lạnh băng phòng bị, nhìn đến cô thì trong nháy mắt như lặng đi.

Cậu thoạt nhìn cũng khoảng cỡ tuổi của cô, dáng bộ như là ân oán giữa các thiếu niên với nhau... Mạt Lị trong lòng minh bạch, thoạt nhìn cậu ta là người bị yếu thế, cô thấy có chút đồng tình.

Cô lấy khăn giấy ra, khi đưa đến gần mắt cậu thì thân thể cậu trong nháy mắt căng chặt lại, như thể nhất thời có thể hung hăng đẩy Mạt Lị ra, sau khi cảm nhận được cô lau mắt cho cậu thật cẩn thận thì chậm rãi thả lỏng lại, tầm mắt hơi cúi xuống không biết suy nghĩ chuyện gì.