Hào Môn Nịch Sủng: Manh Thê Quá Đáng Yêu

Chương 20: Muốn làm học sinh hư hỏng




Editor: Phong Quang



Thu Bạch Bạch cõng Mạt Lị đi nhanh đến phòng y tế, tuy Mạt Lị không nặng, nhưng dù sao cô cũng là một nữ sinh lại có thể cõng một người trên lưng mà mặt không đỏ hơi thở không gấp, không thể không nói còn mạnh mẽ hơn nam sinh.



Bác sĩ phòng y tế là người phụ nữ trung niên hòa ái, gần gũi, bà nhìn chân Mạt Lị, sau khi bôi thuốc cho cô xong, không khỏi đồng tình nói: "Bị thương lợi hại như vậy? Còn tốt không bị thương đến gân cốt, trong vòng nửa tháng cháu tận lực không đi lại lung tung, có thể ngồi liền không cần đứng, đã biết chưa?"



"Vâng, cháu đã biết." Mạt Lị ngồi trên giường, ngoan ngoãn đáp.



"Rất đau còn nhịn không khóc không nháo, cháu gái nhỏ đúng là rất biết nhẫn, tôi đi lấy thuốc, cháu mang về bôi thuốc hằng ngày." Bác sĩ buồn cười lắc đầu, đi ra ngoài.



Thu Bạch Bạch nghe được cô không có gì trở ngại, mới nhịn không được hỏi: "Vừa rồi sao cậu cản tôi đánh cho bọn họ một trận?"



"Ở trường học đánh nhau sẽ bị ghi tội." Mạt Lị nghiêng đầu mỉm cười.



Thu Bạch Bạch không nghĩ tới lại bởi vì nguyên nhân này, cô trong chớp mắt không còn gì để nói, cô không phục kêu lên: "Cùng lắm thì bị ghi tội, đối với tôi mà nói không có chuyện gì, chẳng lẽ để cho bọn họ làm chuyện xấu còn tự do tự tại sao?"



"Người bị thương là tôi, cậu tức giận làm gì?"



"... Hừ, tôi ngứa tay!" Hồi lâu sau cô ôm đầu hò hét, "A! Cậu có thể không cần nhìn tôi như thế hay không nha!"



Mỗi lần Mạt Lị nhìn cô bằng ánh mắt mang cười này, cô liền cảm thấy bản thân từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều bị nhìn thấu, thật giống như ánh mắt nhìn cô không mặc quần áo vậy, làm hại cô không còn gì để che giấu.



Mạt Lị cười hì hì nói: Bạch Bạch thật đúng là người tốt mà."





Thẻ người tốt get√



“Không được gọi tôi là Bạch Bạch!”



"Bạch Bạch, có hứng thú làm học sinh hư hỏng hay không?"



"Có ý gì... Tôi vốn dĩ chính là học sinh hư hỏng mà!?"



Cô tức giận dậm chân.



Mạt Lị nở nụ cười thần bí cao thâm khó đoán.



Hôm nay sau giờ tan học, Ngô Phi và Trần Tiểu Vũ được phân công trực nhật, Ngô Phi đắc ý dào dạt thảo luận cùng Trần Tiểu Vũ bộ dạng lúc Mạt Lị té ngã, sau khi Trần Tiểu Vũ nói đi WC một lúc thật lâu còn chưa trở về, Ngô Phi bắt đầu có chút lo lắng.



Cô ta dừng lại động tác lau bảng đen, vừa đi ra khỏi phòng học vừa chuẩn bị đi đến WC tìm người, đầu cô ta bỗng nhiên bị một túi giấy to đùng trùm lên, tầm mắt ngay lập tức tối sầm, cô hoảng loạn kêu to: "Ai a!"



Cơ thể nhanh chóng bị dây thừng thô to trói chặt lại, lại bị người khiêng lên, không sai, là bị khiêng.



Ngô Phi khủng hoảng kinh sợ la to, nhưng người khiêng cô ta thật sự là sức lực quá mạnh, dù cô ta có giãy giụa thế nào cũng vô dụng, thời gian qua đi dài như một thế kỷ, chờ cô ta lại lần nữa rơi xuống đất, bị một lực đẩy mạnh vào một gian phòng, ngay sau đó vang lên âm thanh cửa bị khóa.



"Ngô Phi!"




"Ai!?"



Trần Tiểu Vũ lấy ra túi giấy trên đầu Ngô Phi, "Cậu không sao chứ?"



"Tôi... Tiểu Vũ, chuyện này rốt cuộc là như thế nào!?" Tới lúc này Ngô Phi mới phát hiện dây thừng trên người cô, lúc bị đẩy mạnh vào đã được cởi ra, mà người bên cạnh là Trần Tiểu Vũ, hai người các cô hiện tại đang bị nhốt trong WC.



Trần Tiểu Vũ nói: "Tôi cũng không biết, tôi vừa tiến vào WC thì phát hiện cửa đã bị khóa."



"Đây là trò đùa dai sao!?" Ngô Phi nhớ tới bản thân vừa bị trói trong lòng còn sợ hãi.



"A!!!" Ngô Phi và Trần Tiểu Vũ cùng nhau kêu to.



Toàn bộ nước lạnh như băng đổ thẳng trên người, trong nháy mắt lạnh lẽo đánh sâu vào cơ thể, hai người ướt sủng chật vật như gà rớt vào nồi canh.




Trần Tiểu Vũ đã ngốc lăng, Ngô Phi đập mạnh cửa kêu to: "Có bản lãnh thả chúng tôi ra ngoài! Lại dùng thủ đoạn đê tiện như vậy thì tính là gì!"



Mà người bị bọn họ chửi mắng đang chậm rãi rời đi, nghe âm thanh từ bên trong truyền ra, Mạt Lị ghé vào trên lưng Thu Bạch Bạch thở phào nhẹ nhõm.



Thu Bạch Bạch tưởng tượng đến bộ dạng của hai người bọn họ lúc này liền muốn cười, nhưng cười một lúc, cô lại hỏi Mạt Lị, "Bọn họ khẳng định sẽ đoán được là chúng ta làm, bọn họ đi tố giác với lão sư thì làm sao bây giờ?"



"Cậu sợ sao?"




"Tôi sợ cái gì chứ! Chỉ là cậu không phải học sinh tốt sao?"



Kế hoạch hôm nay để đối phó với Ngô Phi và Trần Tiểu Vũ, người ra chủ ý là Mạt Lị, nhưng người thực hiện là Thu Bạch Bạch, nếu điều tra ra hai người các cô cùng có tội.



Mạt Lị nói: "Yên tâm đi, bọn họ không có chứng cứ, huống chi chân ta lại bị thương, dựa vào sức lực một mình cậu không có khả năng khiêng một nữ sinh đi đâu?"



"Nhưng là tôi có thể." Người vừa rồi khiêng Ngô Phi đi chính là cô mà!



Mạt Lị vỗ vỗ đầu cô, "Nha đầu ngốc, chỉ cần những người khác không biết là tốt rồi."



Thu Bạch Bạch không vội vã phản bác ba chữ nha đầu ngốc Mạt Lị mắng, hiện giờ trong đầu cô lại nghĩ đến một sự việc khác, "Dù lão sư không tin bọn họ, nhưng sau này bọn họ vẫn luôn tìm cách gây sự với cậu thì làm sao bây giờ? Cậu dễ dàng bị thương, rất khó làm cho người ta yên tâm mà."



"Không cần lo lắng, chúng ta về phòng lấy đồ trước."



Đợi lát nữa dì quét dọn vệ sinh WC sẽ tới, Ngô Phi và Trần Tiểu Vũ sẽ nhanh chóng được thả ra, Thu Bạch Bạch không hiểu vì sao Mạt Lị lại thản nhiên ngồi ở đây mà không vội đi khỏi đây, tuy rằng cô không sợ bị bắt gặp, nhưng Mạt Lị dù sao cũng là một người "bị thương" lại bị va chạm liền không tốt.



Sau đó cô liền hiểu vì sao Mạt Lị lại bình tĩnh như thế, bởi vì cô nhìn thấy Mạt Lị móc ra di động.



Giọng nói ngọt ngào, giống như âm điệu của ác ma vang vọng bên tai, "Này, là chú sao, cháu ở trường học bị trật chân, chú có thể tới đón cháu không?"