Hào Môn Nịch Sủng: Manh Thê Quá Đáng Yêu

Chương 11: Tổng giám đốc tự sa ngã




Editor: Phong Quang



Thẩm Thiên Thu chưa từng nghĩ tới có một ngày, Tổng giám đốc sẽ gọi điện thoại cho anh ta mà không phải vì công việc, cho nên ngay khi nghe được Tổng giám đốc đại nhân hỏi tuổi nào tốt nhất nên kết hôn, điện thoại di động đang cầm trong tay thiếu chút nữa bị anh ta ném xuống đất, may mắn tiếp được mới đi đến mở ra cửa sổ, anh ta muốn nhìn một chút mặt trời hôm nay có phải mọc từ hướng tây hay không, không đúng, hiện giờ là buổi tối.



Cũng không có UFO xuất hiện, thực kì quái.



Anh ta nâng mắt kính bị dọa sắp rớt xuống, tận lực điều chỉnh cảm xúc mới bình tĩnh trả lời: "Chuyện này... Theo lẽ thường là 25 tuổi đến 30 tuổi đi."



Loại vấn đề có vẻ "hàm súc" này, cho dù là thư kí Thẩm có năng lực hành động cường đại cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.



Đầu dây bên kia điện thoại tựa hồ trầm ngâm một chút "Thư kí Thẩm, an bài đối tượng thân cận (xem mắt) cho tôi."



Rõ ràng là sét đánh giữa trời quang!



"Vì, vì cái gì?" Thẩm Thiên Thu kinh hãi lắp bắp nói, không thể trách anh ta không giữ được bình tĩnh, anh ta đi theo bên người Đường Nhiễm Mặc đã nhiều năm, chưa từng nhìn thấy anh đi cùng người phụ nữ nào, càng đừng nói đến loại yêu cầu kì quái này!



"Tôi cảm thấy, tuổi tác của tôi cũng tới lúc cần có một người phụ nữ." Cho dù Đường Nhiễm Mặc nói ra loại câu nói ngả ngớn không đứng đắn, nhưng lời từ trong miệng anh phát ra lại hiên ngang lẫm liệt, chính trực đường hoàng, phảng phất đúng như anh nói đã đến lúc cần có phụ nữ.



Tổng giám đốc đại nhân năm nay hai mươi tám, đúng là tuổi trẻ tinh lực dồi dào, tựa như gốc vạn tuế sắp nở hoa, nhưng hai muơi tám tuổi mới thức tỉnh có phải quá muộn rồi hay không.



"... Trước hết ngài cũng có thể tìm một vị tiểu thư danh môn kết giao, không cần thiết gấp gáp thân cận." Thẩm Thiên Thu miên man suy nghĩ chợt bừng tỉnh, anh ta rất ít khi nghi ngờ lời Tổng giám đốc đại nhân nói, nhưng hôm nay anh ta quả thật chịu kích thích không nhỏ, không nhịn được hỏi ra miệng.



Kết giao trong lời nói của anh ta đương nhiên không đơn thuần chỉ là kết giao, anh ta suy đoán Đường Nhiễm Mặc có nhu cầu sinh lý cần cấp bách tìm một người phụ nữ tới giải quyết, tùy tiện tìm một bạn gái hiểu chuyện là được, nhưng đối tượng thân cận... Đó chính là mối quan hệ nghiêm túc!



"Bên người tôi không có phụ nữ."



Cho nên anh tìm không thấy bạn gái.



"..." Thẩm Thiên Thu trầm mặc.



Có đôi khi anh ta rất muốn biết trong đầu Tổng giám đốc nghĩ cái gì, anh có thể ở trên thương trường tàn khốc đặt bẫy đối thủ đến tiền vốn ban đầu đều không còn, như thế nào chỉ cần liên quan đến phương diện nam nữ liền thuần khiết như thế chứ!?



Đúng vậy, chỉ có thể dùng từ thuần khiết tới hình dung Tổng giám đốc đại nhân.



Đường đường là Tổng giám đốc Thịnh Thế sẽ thiếu phụ nữ sao? Quá nực cười! Nếu không phải mỗi lần có phụ nữ muốn đến gần trên người anh liền không tự giác phóng thích ra khí lạnh, trực tiếp đóng băng bọn họ, cho nên không ai có lá gan dám đến gần. Dĩ nhiên, chỉ cần anh ngoắc ngoắc ngón tay, những người phụ nữ đó đều chủ động dán lên, nơi nào còn cần anh đi thân cận!




Tổng giám đốc muốn thân cận hồi lâu lại làm Thẩm Thiên Thu kinh ngạc rớt mất kính, anh ta dứt khoát tháo mắt kính xuống, lần đầu tiên sử dụng giọng điệu hờ hững nói chuyện với Đường Nhiễm Mặc "Tổng giám đốc, ngài rốt cục xảy ra chuyện gì?"



Đường Nhiễm Mặc xảy ra chuyện gì?



Anh cùng lắm chỉ là một người đàn ông, bị một thiếu nữ chưa trưởng thành quyến rũ sinh ra phản ứng sinh lý đặc biệt mà thôi.



Đối với phương diện nào đó có phản ứng, anh nên cảm thấy cao hứng, chứng minh anh không phải tính tình quá lạnh nhạt không có cảm giác với phụ nữ.



Anh bước vào thư phòng, lại không giống như trước vùi đầu xử lý văn kiện, mà đứng ở phía sau cánh cửa khép hờ, đủ để anh nhìn thấy cô gái nhỏ mặc áo ngủ, chân dẫm lên dép lê chạy từ phòng bếp ra phòng khách, cô vừa mới rửa chén xong, tay còn ẩm ướt, tiện tay cầm khăn giấy lau qua loa vài cái rồi mở TV, sau đó nằm trên sô pha, thân thể nho nhỏ rúc thành một quả cầu.



Trên người cô mặc áo ngủ cùng quần ngủ hôm đó anh đưa cho cô, bổng nhiên anh bi ai phát hiện có chút hoài niệm bộ dạng cô mặc váy ngủ màu trắng, mơ hồ lộ ra xương quai xanh tinh xảo, bên dưới cổ áo trắng nõn, thân thể xinh đẹp khiến người mơ màng...




Đường Nhiễm Mặc không tiếng động đóng cửa lại, anh dựa trên vách tường lạnh như băng, cánh tay đặt trên trán, buồn bực nhắm chặt hai mắt.



Không thể tưởng tượng được có một ngày anh sẽ rình coi người khác.



Anh nói với Thẩm Thiên Thu ở đầu dây bên kia, lời nói chân thật đáng tin không cho phép cự tuyệt "Ngày mai tôi muốn thấy danh sách đối tượng thân cận."



Ngay lập tức ngắt điện thoại.



Bạn tốt bên cạnh Đường Nhiễm Mặc không thiếu nhất chính là phụ nữ, một tháng đổi một bạn gái cũng không nói quá, chỉ có anh khác biệt quanh năm trừ bỏ công việc chính là công việc, khó tránh khỏi có người ở sau lưng nghị luận qua lại nói anh có phải thích đàn ông hay không, anh cũng không quá để ý, bởi vì anh đối với những người phụ nữ đó không nhấc lên nổi hứng thú.



Nhưng hiện giờ anh cảm thấy đã đến lúc cần kết giao với một phụ nữ thành thục, mà không phải ở chỗ này rình coi một thiếu nữ vị thành niên, hơn nữa còn là "Cháu gái" trên danh nghĩa của anh.



Đường Nhiễm Mặc xác định anh không phải là chính nhân quân tử, nhưng tuyệt đối không phải cầm thú làm ra chuyện xuống tay với trẻ vị thành niên, anh cho rằng nguyên nhân này đến từ nhu cầu sinh lý cơ khát đã quá lâu.



Bên ngoài vang lên thanh âm dép lê của cô truyền đến, anh vẫn không nhúc nhích dựa trên tường, sau một lúc lâu anh mới xoay người mở cửa ra một khe hở, anh nói cho bản thân chỉ là sợ cô vô ý té ngã, từng có một lần cô không chút để ý đâm đầu vào cửa.



Mạt Lị từ bên trong tủ lạnh lấy ra một hộp kem, cô trở lại ngồi trên sô pha, không biết đang xem phim truyền hình gì xem đến nghiêm túc, mắt chớp cũng không chớp, cô vô ý thức liếm cái muỗng, lại duỗi lưỡi hồng nhạt ra liếm liếm khóe môi.



Gợi cảm đáng chết!



Đường Nhiễm Mặc thật mạnh đóng sầm cửa, làm Mạt Lị sợ tới mức quay đầu qua nhìn, nhưng mà cô chỉ có thể nhìn đến một góc cửa, hồn nhiên không nhìn tới người đàn ông đỡ góc tường tự sa ngã...