Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Quyển 3 - Chương 131: Giương đông kích tây (1) Chủ mẫu Diệp thị




Tòa nhà Hoàn Vũ.

Kiều Tịch Hoàn ngồi trong phòng làm việc trên tầng vườn hoa lớn như vậy của Hoàn Vũ, ngồi đối diện Tề Lăng Phong, đôi mắt như vô tình quan sát tất cả trang trí và thiết kế nơi này, nhìn từng màn quen thuộc như thế trước mắt, nhìn Tề Lăng Phong, chỗ đang ngồi, vị trí trước kia của cô…

Cô âm thầm cười lạnh.

Tề Lăng Phong trước kia, cô quấn lấy anh để cho anh ngồi vào vị trí của cô, anh lại từ chối, dùng đủ loại lý do dịu dàng.

Mà bây giờ.

Anh lại bằng phương thức tàn nhẫn, kiêu ngạo ngồi lên.

Cô mím môi, đảo mắt, nhìn Tề Lăng Phong đang mặt bình tĩnh nhìn mình, giọng nói phái nam dễ nghe nói từng câu, “Anh ngược lại cảm thấy, mỗi lần em tìm anh nhất định có mục đích của em.”

Kiều Tịch Hoàn khẽ mỉm cười, “Có thể có mục đích gì?”

“Anh không biết.” Tề Lăng Phong nhún vai, là hơi bất đắc dĩ nói, “Em cần gì, anh đều không rõ ràng lắm, ngược lại cảm thấy, từng cử động của anh, đều ở dưới mí mắt của em, trở nên không hề bí mật.”

Nụ cươi của Kiều Tịch Hoàn càng thêm vui vẻ, “Tôi vẫn cảm thấy anh nên là một người đàn ông rất tự tin, không ngờ, anh lại sẽ thấp thỏm lo âu.”

Tề Lăng Phong mím môi cười một tiếng, không nói nhiều.

Có lúc ngược lại cảm thấy mình nói càng nhiều càng dễ lộ mình.

Mình trước kia rất tự tin, cho dù chịu đựng bao nhiêu năm, nhưng cảm thấy tất cả đều là phát triển mình nắm trong tay, hoàn toàn có thể làm thành thạo được, cho nên anh có thể để cho tất cả dần dần thực hiện trong kế hoạch của mình, anh không nóng nảy, anh không chỉ vì cái trước mắt, cái anh muốn chính là một lưới bắt hết đuổi cùng giết tận, tuyệt đối không cho phép có bất kỳ lực lật người nào, cho dù là gia tộc Hoắc thị anh thấy có thù hận với anh, hay là người không hề có giá trị trợ giúp nào cho mình thậm chí là người sinh ra uy hiếp đối với anh, anh đều có thể làm đến máu lạnh, vả lại mức độ máu lạnh đến làm cho người ta tặc lưỡi hít hà, ví dụ như nhẫn tâm giết Sở Dĩ Huân.

Sở Dĩ Huân thật sự không làm gì sai, nhưng vì biết quá nhiều bí mật của anh, cho nên, phải xử lý.

Ví dụ như Lôi Lôi.

Lôi Lôi là một quân cờ có ích, anh phải mong đợi người phụ nữ Lôi Lôi kia giúp anh lôi kéo được Tiêu Dạ, Tiêu Dạ là đối tượng anh rất muốn leo lên, chuyện này có trợ giúp rất lớn cho anh về sau phát triển ở Thượng Hải, hơn nữa, nhìn như giữa Kiều Tịch Hoàn và Tiêu Dạ không có gì, nhưng cảm giác Tiêu Dạ luôn hướng về Kiều Tịch Hoàn, anh phải dựa vào Lôi Lôi đến giúp anh nhìn chằm chằm vào Tiêu Dạ.

Cho nên, anh vắt hết óc, dùng hết thủ đoạn, lấy phương thức tàn nhẫn để Lôi Lôi ở bên cạnh Tiêu Dạ.

Tất cả, anh đều tin anh đang nắm trong tay.

Trừ Kiều Tịch Hoàn.

Kiều Tịch Hoàn đánh bất ngờ khiến cho anh hơi kinh hoảng, thậm chí gọi là sợ hãi.

Lần đầu tiên anh nếm thử được một loại cảm giác không cách nào phát tiết cảm xúc bị đè nén, cho dù là việc Kiều Tịch Hoàn làm trên người anh, hay bản thân Kiều Tịch Hoàn mang đến cho anh cảm nhận, hình như đều khiến cho anh muốn dừng mà không được, và không cách nào chạm vào! Anh hận nghiến răng nghiến lợi, rồi lại không tìm được phương án có thể giải quyết triệt để. Giống như mỗi một lần, anh thiết kế đủ kiểu, đều bị Kiều Tịch Hoàn mềm mại đưa tay dễ dàng giải quyết, không hề lao lực chút nào.

Đôi mắt nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt, gọn gàng dứt khoát, “Mục đích em tìm anh là gì?”

“Không phải vẫn luôn muốn hợp tác với tôi sao?” Kiều Tịch Hoàn nói.

Tề Lăng Phong nhếch chân mày lên, “Không phải em vẫn rất ghét sao? Hợp tác với anh sao?”

“Đó là trước kia. Kể từ sau khi lấy được mười phần trăm cổ phần Hoàn Vũ, tôi cảm thấy hợp tác cũng rất tốt.” Kiều Tịch Hoàn nói không hề để ý.

Tề Lăng Phong lại nhíu mày.

Mười phần trăm cổ phần Hoàn Vũ, anh cảm thấy đây là nét bút hỏng lớn nhất trong cuộc đời của anh.

Lúc ấy mạo hiểm nguy hiểm không cho Cố Diệu Kỳ, đến bây giờ lại vẫn đôi tay dâng lên cho người phụ nữ này.

Ánh mắt sâu thẳm, “Anh không cảm thấy mỗi lần em đều có thể có vận may thế này.”

“Dĩ nhiên, tôi cũng biết rõ.” Kiều Tịch Hoàn nói, “Tôi cũng chưa từng nghĩ đến tôi có thể lấy được cổ phần từ trên tay anh. Nhưng mà ngược lại, Tề Lăng Phong, chúng ta có mục đích giống nhau.”

“Em nói.” Tề Lăng Phong có vẻ nghiêm túc chút.

“Không phải anh rất ghét người nhà họ Cố sao?” Kiều Tịch Hoàn gọn gàng dứt khoát.

“Sao thấy được.”

“Đủ loại biểu hiện của anh.” Kiều Tịch Hoàn nói, từng câu từng chữ, “Anh hết lần này đến lần khác chẳng phải định đối phó với Cố thị sao? Nhưng thực lực hiện giờ không đủ, không dám hành động thiếu suy nghĩ.”

“Anh chỉ nói, sao anh có thể tin tưởng em sẽ đứng cùng một chiến tuyến với anh đi đối phó với Cố thị, em cũng đừng quên, em từng đáp lại anh, em là người nhà họ Cố, em không có lý do giúp anh!” Tề Lăng Phong hơi buồn cười, hung hăng nói.

“Nói không chừng, anh dùng nhân cách sức quyến rũ của anh, cảm hóa tôi đây?!” Kiều Tịch Hoàn nhếch miệng lên, một khắc kia quyến rũ và xinh đẹp không nói được, giống như chính là vẻ mặt đơn giản như vậy, lại có thể động lòng người. Ngón tay thon dài của cô khẽ động, không để lại dấu vết đến gần tay Tề Lăng Phong đang tự nhiên đặt trên bàn làm việc.

Ngón tay của cô mới vừa chạm vào ngón tay Tề Lăng Phong, ngón tay Tề Lăng Phong đã phản xạ có điều kiện khẽ động, cử động hết sức rõ ràng, chợt co về sau, giống như đụng phải đồ gì không sạch sẽ, phản ứng như vậy, ở trên người Tề Lăng Phong nội liễm này, có vẻ càng đường đột, rõ ràng là chuyện xưa nay chưa từng có.

Một khắc kia, gian phòng đột nhiên yên tĩnh.

Chỉ có tiếng hít thở lẳng lặng của nhau, chảy xuôi.

Kiều Tịch Hoàn nhìn ngón tay thon dài của Tề Lăng Phong, đã từng quấn lấy đôi tay này, không ngừng nũng nịu, cô khẽ nâng mắt, lông mi thật dài chớp chớp, nhìn chằm chằm vàoTề Lăng Phong, nhìn anh ta giống như hơi bất ngờ, trong nháy mắt đó khuôn mặt vô cùng trắng bệch, đang cố kiềm chế, dần dần bình tĩnh, khôi phục sắc mặt ban đầu.

Kiều Tịch Hoàn nhếch miệng cười, nhìn như không hề để ý, “Mới vừa rồi không phải tôi cảm giác sai?”

Tề Lăng Phong nâng mắt, hung hăng nhìn Kiều Tịch Hoàn, không thốt một câu.

“Là tôi quá để ý bản thân rồi hả?” Kiều Tịch Hoàn vẫn cười, một khắc kia có vẻ không tim không phổi, trong miệng cũng không nghe ra được bất cứ thành phần khó chịu nào.

Tề Lăng Phong khẽ siết chặt ngón tay.

“Xin lỗi, tôi vẫn cảm thấy anh cho tôi cảm giác là, anh hận không thể lập tức… đủ loại giày xéo tôi.” Kiều Tịch Hoàn cười tao nhã, “Xem ra, là tôi suy nghĩ nhiều.”

Tề Lăng Phong siết ngón tay càng lúc càng chặt thêm, tròng mắt càng thêm âm trầm, hung hăng nhìn Kiều Tịch Hoàn, gương mặt tuấn tú lạnh lẽo phát rét, có vẻ thô bạo như thế.

“Đã như vậy, thế tôi không quấy rầy anh.” Kiều Tịch Hoàn đứng lên, rất tự nhiên chuẩn bị rời đi.

“Đợi chút.” Tề Lăng Phong nhìn Kiều Tịch Hoàn, giọng lạnh lùng nói, “Em muốn hợp tác với anh như thế nào?”

“Tôi muốn anh giúp tôi, ngồi lên vị trí quan trọng nhất của Cố thị.” Kiều Tịch Hoàn gọn gàng dứt khoát.

Tề Lăng Phong ngước mắt, “Đột nhiên đổi tính?! Kêu anh tin tưởng em như thế nào?! Đừng nói nhân cách sức quyến rũ của anh, anh cảm thấy ở trước mặt em, sức quyến rũ của anh không đáng một đồng!”

Kiều Tịch Hoàn cười một tiếng dữ dội.

Tề Lăng Phong đúng là một người cảnh giác.

Cô mím môi, mở miệng nói, “Tôi chịu đủ Cố Diệu Kỳ rồi, chịu đủ Cố Tử Hàn rồi, chịu đủ rắn chuột một nhà bọn họ rồi!”

“Thật sao?!” Tề Lăng Phong cười lạnh.

Một khắc kia trong đôi mắt lóe lên ánh lạnh, hình như rất tán thành mỗi một câu nói của Kiều Tịch Hoàn.

“Cố Tử Hàn làm nhiều chuyện xấu xa như vậy, Cố Diệu Kỳ có thể làm như không thấy, dung túng vô hạn! Tôi làm nhiều việc vì Cố thị như vậy, lấy được còn không bằng mảy may của người nhà họ Cố, đến bây giờ hình như tôi đã hiểu rõ ràng, cho dù tôi cố gắng bao nhiêu, tôi tuyệt đối không thể lấy được một chút xíu gì từ chỗ Cố Diệu Kỳ. Ngược lại, tôi làm được càng nhiều, càng sẽ bị lão già kia hiểu lầm, càng sẽ bị ông ta đề phòng! Chuyện như vậy, anh chịu được sao?”

Tề Lăng Phong chỉ cười lạnh.

“Quan trọng hơn là… Tề Lăng Phong, anh biết Ngôn Hân Đồng chết rồi chứ?! Một ngày kia, có lẽ tôi sẽ bị người nhà họ Cố bức tử như vậy! Cho nên tôi nghĩ, trước khi bọn họ bức tử tôi, tôi muốn đánh đòn phủ đầu!” Kiều Tịch Hoàn nói cắn răng nghiến lợi, giống như hận đến không thôi.

Tề Lăng Phong nhìn Kiều Tịch Hoàn, nhìn cô tức giận.

Anh rất rõ ràng nhà họ Cố là một nơi như thế nào, Kiều Tịch Hoàn nói đủ thứ đó tuyệt đối không phải bịa đặt, mà là sự thật.

Cố Diệu Kỳ là một người đa nghi bao nhiêu, sợ Cố thị rơi vào trên tay người ngoài như vậy, tuyệt đối sẽ không phớt lờ Kiều Tịch Hoàn. Mà với cá tính của Kiều Tịch Hoàn, cũng không thể để mình bị thua thiệt, cho nên dưới nhiều lần nỗ lực của Kiều Tịch Hoàn, khi cuối cùng không thể có một kết cục đẹp, khiến Kiều Tịch Hoàn đột nhiên nổi giận, triệt để tính toán mâu thuẫn giữa Kiều Tịch Hoàn và nhà họ Cố…

Chuyện như vậy, Tề Lăng Phong thậm chí cảm thấy sớm muộn gì sẽ xảy ra.

Nhưng mà tới quá nhanh chút.

Thật ra anh một mực hấp dẫn Kiều Tịch Hoàn, dùng bản thân, dùng đủ loại tới hấp dẫn cô, chính là vì đợi đến một ngày cô hoàn toàn giác ngộ, chủ động tới tìm mình.

Anh cảm thấy, chỉ cần là một người có cách nghĩ có năng lực, cũng không thể cam tâm tình nguyện khuất phục dưới Cố thị. Mà đây là chỗ Cố Diệu Kỳ làm thất bại nhất, ông ta không tin tưởng, sẽ không hiểu được, cho chút chỗ tốt thỏa đáng, sẽ ổn định lòng người hơn!

Tề Lăng Phong cười nhìn Kiều Tịch Hoàn, nhìn cô bởi vì tức giận mà đỏ lên, môi mỏng khẽ động, “Giác ngộ, còn chưa đủ muộn.”

Kiều Tịch Hoàn nhìn anh, nheo mắt lại.

“Cho nên, sau đó thì sao? Sự hợp tác giữa chúng ta, anh có thể được chỗ tốt gì?” Tề Lăng Phong nhìn, nhẹ nhàng như mây gió.

“Đến lúc đó tôi trả lại mười phần trăm cổ phần của Hoàn Vũ cho anh, được không?”

“Vậy không được.” Tề Lăng Phong nói từng chữ.

Kiều Tịch Hoàn cau mày.

“Anh giúp em lấy được cả Cố thị, trả lại cho anh lại là đồ của chính anh, em cảm thấy mua bán như thế, anh sẽ nhận sao?”

“Mười phần trăm cổ phần Hoàn Vũ bây giờ là của tôi đó.”

“Nhưng anh không thừa nhận đó là của em, sớm muộn gì anh sẽ lấy lại.”

Kiều Tịch Hoàn cười lạnh, “Anh nói điều kiện của anh.”

“Trả cổ phần Hoàn Vũ lại cho anh, cổ phần Cố thị, anh muốn mười phần trăm.”

Kiều Tịch Hoàn hung hăng nhìn Tề Lăng Phong, người đàn ông lòng tham không đáy này, “Tề Lăng Phong, anh cũng một mực căm hận Cố thị, nhưng bản thân anh rõ ràng, anh không có năng lực đối phó được Cố thị, ít nhất trong vòng ba năm năm anh không rung chuyển được, hiện giờ có tôi tới giúp đỡ anh đối phó Cố Diệu Kỳ, giải một mối băn khoăn lớn cho anh, đây không tính là thù lao của anh.”

“Dĩ nhiên không tính! Bởi vì đối phó với Cố Diệu Kỳ, đó là một trong những mục đích của em, chúng ta đều có mục đích, không gọi là lợi nhuận! Hơn nữa Kiều Tịch Hoàn, bây giờ em đang tìm anh giúp em, cho dù hiện giờ anh muốn Cố Diệu Kỳ thân bại danh liệt bao nhiêu, nhưng ít ra hiện tại, em đến tìm anh. Chúng ta đều là người thông minh, em biết rõ em chủ động sẽ khiến em mất đi quyền tự hcur, lại vẫn lựa chọn con đường này, đây chẳng phải đã nói lên, thật ra thì em đã chuẩn bị xong anh công phu sư tử ngoạm rồi sao?” Tề Lăng Phong nói, không nhanh không chậm.

Lại từng câu từng chữ, khiến Kiều Tịch Hoàn cắn răng nghiến lợi.