Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Quyển 3 - Chương 126: Cố Tử Hàn, thử động vào Kiều Tịch Hoàn xem?!




Tròng mắt đảo tròn, đang chuẩn bị xử lý chút công việc thì cửa phòng đột nhiên bị người gõ vang.

“Đi vào.”

Kiều Tịch Hoàn cho là Milk, vừa ngước mắt lên, nhìn thấy Diệp Mị bưng một tách café, khóe miệng cười, thân thể diêm dúa lòe loẹt từng bước một đi về phía cô, cung kính đặt café ở trước mặt cô, sau đó ngồi đối diện cô, cười nói, “Không ngờ hôm nay cô sẽ đi làm, xem ra Ngôn Hân Đồng chết đi không hề có chút tác dụng phụ nào đối với cô cả.”

“Không phải không có tác dụng phụ, mà biết cân nhắc, bên nặng bên nhẹ mà thôi.” Kiều Tịch Hoàn nói, nhìn chằm chằm vào Diệp Mị, “Có phải Cố Tử Hàn định xem tôi vẫn không ngừng xử ly cục diện rối rắm của anh ta như thế nào không.”

“Dĩ nhiên không phải, Cố Tử Hàn định tự mình tới xử lý.” Diệp Mị nói thẳng.

Kiều Tịch Hoàn cười lạnh.

“Đối với cái chết của Ngôn Hân Đồng, cô thông minh như vậy, sao không hỏi tôi cái gì?” Diệp Mị nhướng mày hỏi cô.

Kiều Tịch Hoàn không thay đổi sắc mặt, nhàn nhạt uống một ngụm café, “Lấy cá tính của cô, cô muốn nói, tôi cũng không cần hỏi, cô không muốn nói, tôi hỏi cũng vô dụng.”

“Thật ra thì không phải cô không cần hỏi, mà cô đã biết tôi giở trò quỷ trong đó thôi.”

Kiều Tịch Hoàn không lên tiếng, hình như cam chịu.

Diệp Mị nhìn dáng vẻ Kiều Tịch Hoàn, cười xinh tươi.

Hôm nay Diệp Mị mặc một chân váy ôm màu đỏ chót, phía trên là áo sơ mi trắng bó sát, đôi xăng đan siêu cao, trên mặt trang điểm diễm lệ hơn ngày thường, son môi màu đỏ, càng khiến cho người gặp rồi không quên được.

Trái ngược với dáng vẻ của Ngôn Hân Đồng đang nằm trong quan tài giờ phút này, Diệp Mị chính là cực kỳ rực rỡ.

“Cô tới tìm sẽ không phải vì muốn khoe khoang, cô giết chết Ngôn Hân Đồng như thế nào đó chứ?!” Kiều Tịch Hoàn đảo tròng mắt, lạnh lùng nói.

“Đã biết không có chuyện gì gạt được cô.” Diệp Mị nhìn Kiều Tịch Hoàn, nói, “Quan hệ vừa là địch vừa là bạn giữa chúng ta kéo dài một khoảng thời gian, thật ra thì tôi rất cảm ơn cô, thật đó, không nhờ cô bày mưu tính kế, tôi sẽ không dễ dàng đi tới mức độ như bây giờ, cho nên, tôi nghĩ trước khi tôi chơi cô, sẽmthông báo sớm cho cô một tiếng.”

Kiều Tịch Hoàn nheo mắt.

“Về Trương Kiều Ân trợ thủ đắc lực cô vô cùng thưởng thức thời gian này.” Diệp Mị nhìn như không hề để ý, son môi tươi đẹp rất hấp dẫn tầm mắt, “Những chuyện bẩn thỉu trong quá khứ của cô ta, tôi đã cho người đăng lên mạng nội bộ công ty, không tới mười phút, sẽ hoàn toàn lan ra.”

“Diệp Mị, cô đừng quá hèn hạ!” Kiều Tịch Hoàn đột nhiên nổi giận!

Diệp Mị cười nhạt, “Không phải là tôi, là Cố Tử Hàn, anh ấy muốn tôi làm như vậy đó!”

Kiều Tịch Hoàn cắn răng nghiến lợi, “Cố Tử Hàn thật sự bị dạy dỗ chưa đủ sao?!”

“Anh ấy thật sự bị dạy dỗ chưa đủ.” Diệp Mị lặp lại, “Nhưng bắt đầu từ hôm nay, tôi hoàn toàn là người của anh ấy, Kiều Tịch Hoàn, về sau nói không chừng chúng ta sẽ triệt để biến thành kẻ địch!”

Kiều Tịch Hoàn lạnh lùng nhìn Diệp Mị.

“Cố Tử Hàn sẽ không để cô tiêu dao.” Diệp Mị đứng lên, giống như hơi tiếc hận, “Thật ra thì Kiều Tịch Hoàn à, tôi rất thưởng thức cô, nếu như không phải thân bất do kỷ, tôi thật sự không muốn làm kẻ địch với cô, so với kẻ địch, làm bạn với cô, lợi ích sẽ nhiều hơn, việc gì, phải đi ngược lại!”

Diệp Mị uốn éo eo thon của mình, từng bước một rời đi.

Để tay lên nắm cửa phòng làm việc, đột nhiên giống như nghĩ tới điều gì, quay đầu nói, “Đúng rồi, Ngôn Hân Đồng chết đi, không phải chỉ có công lao của một mình tôi.”

Kiều Tịch Hoàn nheo mắt.

“Không phải Cố Tử Hàn.”

Kiều Tịch Hoàn nhìn Diệp Mị, nhìn cô ta cười đến lòe loẹt, “Cô đoán được đấy!”

Nói xong rồi rời đi.

Kiều Tịch Hoàn hung hăng nhìn Diệp Mị, trong một khắc kia lửa giận cả người dường như không cách nào che giấu được!

Cô siết chặt tay lại.

Cô chưa bao giờ là người nuốt lời, cam kết với Trương Kiều Ân, nhưng bây giờ một lần nữa lại bị Cố Tử Hàn cắn ngược!

Cô mặt lạnh, cầm điện thoại lên, “Milk, gọi Trương Kiều Ân vào.”

“Dạ, nhưng mà quản lý Kiều…”

Kiều Tịch Hoàn đã cúp điện thoại.

Cô điều chỉnh hô hấp.

Trương Kiều Ân đẩy cửa vào, sắc mặt đã không được tốt lắm, hiển nhiên mới thấy được tn tức mới nhất về mình trên mạng nội bộ.

“Đây là số liệu tập đoàn Hoàn Vũ chị cần, Milk nói để chị xem trước…”

“Xin lỗi, Kiều Ân.” Kiều Tịch Hoàn nói thẳng.

Trương Kiều Ân mím môi, hốc mắt hơi đỏ lên.

“Chị không ngờ đến lúc này Cố Tử Hàn lại náo ra như vậy.” Kiều Tịch Hoàn gằn từng tiếng.

Cô vẫn cho rằng Cố Tử Hàn sẽ không hẹp hòi đến mức độ này, sau khi mình thảm bại, thậm chí chút chuyện như vậy đều không bỏ qua tới đả kích cô?! Cô thật sự cảm thấy Cố Tử Hàn quá mức hèn hạ, dùng thủ đoạn, mặc dù không tàn nhẫn như Tề Lăng Phong, nhưng thật sự khiến người ta xì mũi coi thường!

Nước mắt của Trương Kiều Ân đã bắt đầu rơi xuống, không nói câu nào.

Kiều Tịch Hoàn nhìn cô, “Em chuẩn bị làm sao?”

“Từ chức thôi, bị nhiều người dùng ánh mắt thành kiến nhìn như vậy, em thật sự không làm nổi.” Trương Kiều Ân nói, không biết làm thế nào.

Kiều Tịch Hoàn mím môi, cũng biết đối với một người phụ nữ, bị người đào ra nhiều chuyện khó chịu như vậy, thật sự không ai có thể tiếp nhận được.

“Đợi lát nữa em sẽ đưa đơn từ chức cho chị.” Nói xong, Trương Kiều Ân chuẩn bị rời đi.

“Đợi chút.” Kiều Tịch Hoàn nhìn cô, “Em cho chị thời gian hai ngày, nhẫn nhịn đi, chị nghĩ cách giúp em giải quyết chuyện này.”

“Không cần đâu quản lý Kiều, em biết chị tốt với em, nhưng chuyện này chị không cần đau lòng, có thể giúp chị làm việc em thật sự vô cùng vinh hạnh, thật đó. Em chỉ không tìm thấy lối ra trong bóng ma từ đáy lòng em mà thôi, đó là vấn đề của chính em không liên quan gì đến chị, chị không cần làm gì vì em nữa, làm việc dưới quyền của chị, đánh thắng một trận như vậy, em thật sự cảm thấy thỏa mãn.” Trương Kiều Ân cắn môi, hơi nghẹn ngào.

Kiều Tịch Hoàn nhìn dáng vẻ Trương Kiều Ân, “Kiều Ân, thật ra thì em là một nhân tài, cho nên chị coi trọng em như vậy, hoàn toàn bởi vì năng lực hơn người của em, hơn nữa người không phải là thánh hiền sao không có quá khứ chứ?”

“Chúng ta đều nghe rất nhiều đạo lý lớn, nhưng xã hội này chính là thực tế như vậy, mình đã từng làm những chuyện xấu xa kia, luôn sẽ có người lấy ra nói chuyện say sưa, sửa lại đã không được.” Trương Kiều Ân nói với Kiều Tịch Hoàn, “Xin lỗi, quản lý Kiều, khiến chị thất vọng, em thật sự rất mềm yếu, trong chuyện này, em không chịu nổi giày vò.”

Nói xong, đi thẳng ra ngoài.

Kiều Tịch Hoàn nhìn bóng lưng Trương Kiều Ân, cả người thật sự tức gần chết!

Cô hung hăng xoay ghế ngồi, nghĩ tới Cố Tử Hàn người đàn ông kia, một ngụm căm ghét làm sao cũng không phun ra được!

Nhưng giờ phút này, cô quả thật không nghĩ ra được phương pháp nào hay để có thể giải quyết chuyện này, quan trọng nhất, người trong cuộc của sự kiện này lại tránh đến kiên quyết như thế!

Sắc mặt cô không được tốt, ngồi trong phòng làm việc.

Milk đẩy cửa đi vào, nhìn dáng vẻ Kiều Tịch Hoàn như vậy, trong lòng hơi sợ hãi, nhưng vẫn đi vào, “Quản lý Kiều, đây là đơn từ chức của Trương Kiều Ân, chị ấy nói chị ấy đi trước.”

Kiều Tịch Hoàn nhìn Milk, không nói gì.

Milk cũng bất lực thở dài, “Gặp phải chuyện như vậy, Trương Kiều Ân thật sự đau lòng, cũng không biết ai tuồn ra?!”

“Còn có thể là ai?!” Kiều Tịch Hoàn vô cùng châm chọc.

“Cố Tử Hàn?!” Milk lập tức hiểu ra, kinh hô, “Không phải bà xã anh ta mới chết sao, nhanh như vậy đã bắt đầu giày vò rồi?!”

Kiều Tịch Hoàn không nói gì.

Milk cũng không dám nói thêm nữa, chỉ sợ không cẩn thận trêu chọc quản lý Kiều.

“Quản lý Kiều, em nghĩ Trương Kiều Ân không phải người Thượng Hải, nhân dịp chị ấy còn chưa đi, buổi tối chúng ta làm tiệc chia tay chị ấy đi.” Milk nói.

Kiều Tịch Hoàn mím môi gật đầu, “Ừ, em đi gọi điện thoại cho Trương Kiều Ân, buổi tối chúng ta đi Đỉnh Hạo Hãn ăn cơm. Coi như tiệc chia tay!”

Kiều Tịch Hoàn thỏa hiệp!

Cô không nỡ để Trương Kiều Ân rời đi, nhưng đây là vấn đề liên quan đến tôn nghiêm của Trương Kiều Ân, nếu cô ấy lựa chọn cách thức trốn tránh, cô cũng không thể làm gì!

“Vâng.” Milk vội vàng gật đầu, đột nhiên nghĩ đến cái gì nói, “Đúng rồi, giám đốc Doãn đã bắt đầu làm việc lại, anh ấy nói, để cho em cố ý báo với chị một tiếng.”

“Kêu cậu ta báo lại nhân sự đi, báo chị làm gì?!” Kiều Tịch Hoàn trợn trắng mắt.

“Em cũng ngạc nhiên.” Milk nhún vai, chuẩn bị rời đi.

“Đợi chút, em gọi Doãn Tường vào đây.” Kiều Tịch Hoàn đột nhiên đổi lời.

“Nha.” Milk gật đầu.

Quản lý Kiều trở mặt quả thật còn nhanh hơn lật sách.

Cô đi ra ngoài.

Không bao lâu, Doãn Tường đi vào, “Quản lý Kiều, chị tìm em.”

“Hiện giờ Vũ Đại như thế nào?”

“Cô ấy là thân con gián đánh không chết, chị không cần lo lắng.” Doãn Tường nói, “Bây giờ đã xuất viện, nằm ở nhà mấy ngày là khỏe. Sao vậy, thằng nhãi Diêu Bối Khôn kia khiến chị rất phiền não?”

“Thằng nhóc Diêu Bối Khôn kia khiến tôi rất phiền não, nhưng quan hệ giữa cậu và Vũ Đại bây giờ càng khiến tôi phiền não hơn.” Kiều Tịch Hoàn hỏi, tròng mắt vẫn nhìn sắc mặt của Doãn Tường.

Doãn Tường mím môi, nói, “Chỉ vừa gặp đã thân thôi.”

“Cho tới bây giờ tôi cũng không biết, thì ra bản lĩnh của cậu tốt như vậy.”

“Cho nên mới vừa gặp Vũ Đại đã thân đó.” Doãn Tường nói như chuyện đương nhiên.

“Sao tôi cứ cảm thấy, cậu và Vũ Đại giấu giếm bí mật gì, không thể nói cho tôi.” Kiều Tịch Hoàn hung hăng nói, tròng mắt vẫn nhìn Doãn Tường, chớp đều không chớp.

“Có thể có bí mật gì?” Doãn Tường cười nhún vai.

“Cho nên mới hỏi cậu.” Kiều Tịch Hoàn nói.

Doãn Tường vẫn cười, nhìn giống như không có gì khác thường, “Thật ra thì em không có bí mật gì, chỉ là… quản lý Kiều, em nói vậy có lẽ chị có thể hiểu được một chút, thật ra em là một người không quan trọng, quan hệ với chị, nhiều lắm sẽ là nhân viên cấp dưới của chị thôi, em có thể làm gì đều không phải em nói là được, cho nên đối với em loại người này, có thể cho chị tin tức cũng không nhiều lắm, hơn nữa cho dù là bí mật nào, cũng không tới lượt em đây người nhỏ bé này nói với chị.”

Kiều Tịch Hoàn cau mày.

Doãn Tường vẫn mặt bình tĩnh.

Kiều Tịch Hoàn mím môi.

Có phải Doãn Tường đang vòng vo nói cho cô biết, bí mật bọn họ che giấu, không phải bọn họ có thể nói, mà là…

Ai đó?!

Cô siết tay.

Theo như ý Doãn Tường, là một người có quan hệ rất quan trọng với cô?!

Doãn Tường nhìn Kiều Tịch Hoàn, cung kính nói, “Quản lý Kiều, chị thông minh như vậy, thật ra thì không cần cố ý điều ra hay suy nghĩ sâu xa gì, tự nhiên đã biết tất cả chân tướng rồi, hơn nữa em cảm thấy, những chuyện này không hề có hại gì cho chị, cho nên chị đại khái không cần để trong lòng, yên tâm làm chuyện chị muốn làm là được.”

“Đây là ai kêu cậu nói cho tôi biết?”