Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó!

Quyển 2 - Chương 138: Tôi sẽ khiến lông xanh hoàn toàn biến mất! 2




Kiều Tịch Hoàn nhếch miệng cười, nhìn Cố Diệu Kỳ, Cố Diệu Kỳ gật đầu rất nhẹ, Kiều Tịch Hoàn mới rời đi.

Từ đầu đến cuối, cô đều biểu hiện ra giác ngộ mà con dâu nên có.

Cô nắm tay khỉ con, sau đó lên lầu.

Hai người rời khỏi phòng ăn xa một chút, Kiều Tịch Hoàn mới nhỏ giọng hỏi, “Mới vừa rồi Minh Nguyệt có đẩy đau con không?”

“Không có.” Khỉ con một mực chắc chắn.

“Đứa bé không thể nói dối.” Kiều Tịch Hoàn trầm mắt xuống.

“Chỉ có một chút.” Khỉ con cúi đầu, giọng rất nhỏ.

Kiều Tịch Hoàn sờ đầu khỉ con, thở dài nói, “Suốt ngày suy nghĩ vì người khác, điểm này sao con lại không giống cha con chứ.”

Khỉ con không hiểu nhìn mẹ.

Kiều Tịch Hoàn chỉ cười.

Cha con chỉ biết tức chết người không đền mạng!

Hai người tay nắm tay, khi Kiều Tịch Hoàn chuẩn bị đưa khỉ con vào phòng thằng bé thì khỉ con ngửa đầu hỏi, “Không phải nói đi nhìn Minh Nguyệt sao?”

“Mẹ đi nhìn xem là được, con ngoan ngoãn chơi trong phòng, tránh cho Cố Minh Nguyệt lại bá đạo lấy con trút giận như vậy.” Kiều Tịch Hoàn sờ mũi khỉ con, cười nói.

Cố Minh Lộ há miệng, định nói gì nhưng lại giống như nỗ lực nhịn được.

Kiều Tịch Hoàn cũng không nghĩ nhiều, để Cố Minh Lộ tự về phòng, xoay người đi phòng Cố Minh Nguyệt.

Thím Ngô đứng ngoài cửa phòng, thím Ngô hơi bất đắc dĩ nói, “Đại thiếu nãi nãi, Minh Nguyệt về phòng đã đóng luôn cửa khóc, tôi gõ cũng gõ không ra, lại không dám lớn tiếng quấy rầy đến lão gia phu nhân dùng cơm. Tiểu tiểu thư mới năm tuổi, thật sự lo lắng một mình ở trong…”

“Trong nhà có chìa khóa dự phòng không?”

“Có.”

“Thím đi lấy tới cho tôi.”

“Vâng, tôi lập tức lấy.” Thím Ngô vội vàng nói.

Không bao lâu, thím Ngô đã đưa chìa khóa cho Kiều Tịch Hoàn, Kiều Tịch Hoàn mở ra, bên trong truyền đến tiếng khóc tê tâm liệt phế, hắng giọng khóc rất dùng sức.

Hình như cảm thấy cửa phòng bị người mở ra, Cố Minh Nguyệt nước mắt lã chã quay đầu nhìn Kiều Tịch Hoàn, “Mấy người đều là người xấu, đi ra ngoài, đi ra ngoài!”

Kiều Tịch Hoàn đóng cửa phòng, không đi ra ngoài mà đi vào, đi tới bên cạnh Cố Minh Nguyệt đang nằm lì trên giường khóc rất hung, “Khóc đủ rồi thì chúng ta nói chuyện chút.”

“Cháu không có gì nói với bác. Bác chính là người xấu! Mẹ cháu nói rồi, bác chính là người xấu, nếu như mẹ rời khỏi nhà chúng cháu, chính là bị bác đuổi ra ngoài đấy! Cháu hận bác!” Cố Minh Nguyệt hung hăng nói, giọng càng ngày càng lớn.

Kiều Tịch Hoàn giật giật tròng mắt.

Đến một khắc chết đi rồi Ngôn Hân Đồng vẫn không rõ ràng, tại sao mình sẽ biến thành trình độ như bây giờ sao?!

Cô vẫn nhìn Cố Minh Nguyệt, nhìn khuôn mặt khóc đến lem nhem của con bé, “Cháu muốn khóc cứ khóc đủ. Nhưng mà Cố Minh Nguyệt, đừng cho rằng nước mắt có thể đổi được cái gì, cháu khóc lợi hại nữa, mẹ cháu cũng không về được!”

“Ai nói mẹ cháu không về được! Cháu nhất định đuổi người phụ nữ kia ra ngoài!”

“Sao cháu lại đuổi cô ta đi chứ?!” Kiều Tịch Hoàn hỏi ngược lại.

Cố Minh Nguyệt ngẩn ra, hơi mờ mịt nhìn Kiều Tịch Hoàn, hình như không nghĩ ra cách nào, lại tê tâm liệt phế khóc.

Kiều Tịch Hoàn day lỗ tai mình, Cố Minh Nguyệt không đi ca hát thật phí phạm.

“Đủ rồi.” Giọng Kiều Tịch Hoàn hơi lớn chút, “Suốt ngày khóc, lúc mẹ cháu đi, nói với cháu như vậy sao?”

Cố Minh Nguyệt dừng khóc, hơi nức nở nhìn Kiều Tịch Hoàn, “Không phải, nhưng mà…”

Bé thật sự muốn khóc.

“Lúc mẹ cháu đi, nói gì với cháu?” Kiều Tịch Hoàn hỏi con bé.

Cố Minh Nguyệt vẫn đơn thuần, không thể giấu được lời, cho nên mặc dù lúc Ngôn Hân Đồng đi khẳng định nói xấu Kiều Tịch Hoàn rất nhiều với Cố Minh Nguyệt, nhưng Cố Minh Nguyệt vẫn không hề đề phòng Kiều Tịch Hoàn, bé nức nở, hơi nghẹn ngào nói, “Mẹ nói phải ngoan ngoãn, không thể chọc ông bà nội giận, bằng không trong nhà sẽ không được tốt.”

“Còn gì nữa không?”

“Còn nói, nếu cha cưới người khác, kêu cháu ngoài mặt nghe cô ta, nhưng không thể tiếp tục tùy hứng, nếu không sẽ bị cô ta đánh.” Cố Minh Nguyệt nói tiếp.

Kiều Tịch Hoàn nhíu mày lại.

Xem ra Ngôn Hân Đồng biết, mình rời đi chính là thành toàn cho Diệp Mị đi vào.

Bây giờ cô thật sự càng hoài nghi, Ngôn Hân Đồng chết đi không chỉ bị bức đến mức nóng nảy thôi, phần lớn là thành toàn, đổi một góc độ khác, là không thể tiếp nhận, trơ mắt nhìn Cố Tử Hàn cưới người phụ nữ khác.

Ngôn Hân Đồng yêu Cố Tử Hàn đã đến mức không còn là chính mình.

Cô thoáng điều chỉnh cảm xúc, nhìn Cố Minh Nguyệt, “Vậy sao hôm nay cháu lại làm như vậy, chọc ông bà nội tức giận? Chọc người phụ nữ cha cháu mới lấy tức giận?!”

Cố Minh Nguyệt không thừa nhận sai lầm, cắn môi.

“Cháu có thể không nghe lời của bác, nhưng lời mẹ cháu nói, cháu không nên không nghe, bằng không mẹ cháu biết được, cháu cảm thấy mẹ cháu có đau lòng không?” Kiều Tịch Hoàn hỏi cô bé.

Cố Minh Nguyệt chu mỏ, bé cũng không muốn.

Nhưng bé không thích người phụ nữ kia, mẹ chính là không thích, bé chính là muốn mẹ bé!

“Cố Minh Nguyệt, phải nghe lời mẹ cháu, toàn thế giới đều có thể hại cháu, riêng mẹ cháu sẽ không hại cháu.” Kiều Tịch Hoàn nói, nói hơi thâm ảo, Cố Minh Nguyệt không nhất định nghe hiểu được, nhưng theo tuổi tác dần tăng, một ngày nào đó bé sẽ hiểu được.

Cô đứng dậy.

Cũng không thể một mực ở trên lầu như vậy, cô đi xuống báo lại tình hình, hơn nữa làm chủ nhân, không đợi khách đi đã về phòng, sẽ có vẻ càng không có lễ phép, cô vẫn chưa muốn để Cố Diệu Kỳ và Tề Tuệ Phân bất mãn về cô.

“Tự cháu nghĩ xem, bác muốn xuống lầu ăn cơm.”

“Bác cả.” Cố Minh Nguyệt đột nhiên kéo áo cô, dáng dấp vốn đáng yêu, tỏ vẻ uất ức như vậy rõ ràng càng khiến người ta thương tiếc không thôi, bé non nớt nói, “Nếu như cháu nghe lời mẹ, mẹ cháu có thể trở về sớm chút không?”

Kiều Tịch Hoàn mím môi, trong lòng khẽ động.

Mẹ cháu sẽ không trở về nữa rồi!

Sẽ không bao giờ nữa!

Cô nhếch miệng khẽ cười, “Có lẽ, cũng nói không chừng.”

Cho con bé một đáp án lập lờ nước đôi.

Bởi vì cô thật sự không tàn nhẫn đến mức làm như vậy với một đứa bé.

Cố Minh Nguyệt nhìn Kiều Tịch Hoàn, giương mắt nhìn cô.

“Nhớ lời mẹ cháu nói là được.” Kiều Tịch Hoàn đẩy tay nhỏ bé của Cố Minh Nguyệt ra, rời khỏi phòng cô bé.

Không biết Diệp Mị sẽ đối xử với Cố Minh Nguyệt như thế nào, nhưng Cố Diệu Kỳ và Tề Tuệ Phân vẫn cưng chiều Cố Minh Nguyệt, hy vọng sẽ không bởi vì Diệp Mị mà có thay đổi.

Bằng không Ngôn Hân Đồng thành toàn thật sự trở thành buồn cười mà mỉa mai.

Cô vừa mím môi nhấc chân rời đi, khỉ con đã len lén chạy ra khỏi phòng, sau đó đi vào phòng Cố Minh Nguyệt, Cố Minh Nguyệt vẫn ngồi chồm hổm trên giường, nức nở, nhưng không khóc nữa, bé quay đầu nhìn Cố Minh Lộ, bĩu môi không nói lời nào.

Cố Minh Lộ đi qua, giọng rất nhỏ an ủi, “Minh Nguyệt, em đừng khóc, cho dù mẹ em không có ở đây, nhưng có anh ở đây, anh là anh của em, anh sẽ bảo vệ em, hơn nữa anh có mẹ, anh cũng sẽ bảo mẹ anh bảo vệ em, em đừng đau lòng được không?”

“Nhưng em vẫn rất nhớ mẹ em. Em cũng nhớ anh trai em.” Cố Minh Nguyệt méo miệng, dáng vẻ định khóc.

“Mẹ của anh sẽ là mẹ của em, anh chính là anh trai em. Anh sẽ bảo vệ em lớn lên, em đừng khóc.” Khỉ con vội vàng an ủi.

Luôn cảm thấy em gái khóc, mình cũng rất khó chịu.

Có Minh Nguyệt bĩu môi, hít mũi, nhìn Cố Minh Lộ.

“Anh nhất định sẽ bảo vệ em, có được không?” Cố Minh Lộ hung hăng nói, có gánh vác của tiểu nam tử hán.

Cố Minh Nguyệt gật đầu.

Cố Minh Lộ nở nụ cười xán lạn, vội vàng leo lên giường Cố Minh Nguyệt, tay nhỏ bé vụng về lau nước mắt cho Cố Minh Nguyệt, “Sau này không nên khóc, em vừa khóc anh cũng sẽ khó chịu.”

“Vâng.” Cố Minh Nguyệt gật mạnh đầu.

Khi đó, Cố Minh Lộ cam kết với Cố Minh Nguyệt.

Nhưng thế giới người lớn, trẻ con sẽ không hiểu.

Cho nên cam kết đầu tiên trong đời Cố Minh Lộ, nhất định sẽ biến thành bọt nước!



Kiều Tịch Hoàn xuống lầu.

Tất cả mọi người đã cơm nước xong, trong phòng khách tâm sự.

Kiều Tịch Hoàn đi tới, tự nhiên ngồi bên cạnh Tề Tuệ Phân.

“Đứa bé thế nào?” Diệp phu nhân ngược lại hỏi, ngay trước mặt mọi người hỏi Kiều Tịch Hoàn.

Kiều Tịch Hoàn cười cười, “Con bé chỉ cáu gắt, cháu đi lên khuyên một lát, đã lập tức vui vẻ ra mặt. Minh Nguyệt là một cô bé ngoan, rất đơn thuần, chung đụng lâu rồi, nhất định sẽ tiếp nhận Diệp Mị. Dì cứ yên tâm ạ.”

“Như vậy cũng tốt. Dù có thế nào, trong nhà hòa thuận mới quan trọng.” Diệp phu nhân gật đầu, lại hỏi, “Không phải Tử Hàn còn có một đứa bé sao? Nói là sinh đôi, là bé mới vừa rồi?”

“Đó là con của cháu. Cháu và Tử Thần.” Kiều Tịch Hoàn vội vàng giải thích.

Đưa mắt liếc nhìn Diệp Mị.

Qua một tối lắng đọng, Diệp Mị có vẻ trầm tĩnh bình ổn, không có vẻ mặt đặc biệt.

“Một đứa bé khác của Tử Hàn, chúng tôi cân nhắc đến vấn đề giáo dục, nên đưa đi nước Mỹ học tập, một năm về hai lần. Bé trai ấy mà, nên đưa ra ngoài rèn luyện một chút.” Tề Tuệ Phân vội vàng giải thích.

“Như vậy cũng rất tốt, đột nhiên có hai đứa bé tới tôi cũng sợ Diệp Mị không tiếp nhận nổi.” Diệp phu nhân nói.

“Đúng, từng bước một dần dần như vậy tốt nhất.” Tề Tuệ Phân phụ họa.

Mọi người lại nói vài lời khách sáo.

Bình thường Diệp phu nhân không thích ở bên ngoài quá lâu, đây là chuyện mọi người đều biết, tối hôm đó ăn cơm cũng rời đi trước.

Cho nên Diệp phu nhân đột nhiên nói phải về, Cố Diệu Kỳ không cố giữ lại, vội vàng nói, “Tôi tiễn bà.”

Diệp phu nhân khoát tay, “Không cần tiễn, có vẻ quá khách khí. Dù thế nào hai chúng ta là thông gia, khách khí như vậy ngược lại lạnh nhạt.”

Cố Diệu Kỳ nghe Diệp phu nhân nói như thế, cũng không tiện nhiều lời, chỉ gật gật đầu, “Nếu như vậy, bà đi thong thả.”

“Ừ.” Diệp phu nhân quay đầu nhìn Diệp Mị, “Tiểu Mị con ở lại đây, trong khoảng thời gian này mẹ đã nói khá nhiều với con, đừng để người quan tâm, ở đây hiếu thuận bậc bề trên nhiều, biết chưa?”

“Con biết rồi.” Diệp Mị vội vàng gật đầu.

“Vậy tôi đi trước. Mọi người nghỉ ngơi sớm chút.”

“Diệp phu nhân đi thong thả.” Tất cả mọi người đứng lên, cung kính tiễn.

Diệp phu nhân vẫn đoan trang mà tao nhã, giống như đã quen với trường hợp tôn kính như thế, đi ra khỏi phòng khách nhà họ Cố.

Sau khi Diệp phu nhân đi, hình như mọi người đều âm thầm thả lỏng một hơi.

Thật ra thì Diệp phu nhân cũng không tỏ ra khí thế bức người bao nhiêu, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy không thở nổi, giống như làm bất cứ chuyện gì đều phải cẩn thận, quá mức cẩn thận.

Diệp phu nhân rời khỏi phòng khách.

Cho dù ở trước mặt người hay sau lưng người, đều bảo trì cao quý và tao nhã tuyệt đối của bà.

Hình như do khí chất từ bên trong mà thành, hoàn toàn không hề có chút vẻ làm bộ nào.