Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele

Quyển 8 - Chương 18-2: Lặc bảo hiện tại (2)




Ra khỏi nhà hàng, màn đêm như nước, gió thu thổi qua mang đi chút oi bức còn sót lại của ban ngày, có hơi lành lạnh. Giang Mạc Viễn xuống tầng hầm lấy xe, cô đi ra ngoài đứng đợi trước, bên ngoài nhà hàng có một cây dương hai người ôm không hết, gió đêm thổi qua, vài chiếc lá khô vàng rơi xuống.

Có vài chiếc lá rơi xuống chân Trang Noãn Thần.

Cụp mắt, khom người nhặt lên hai chiếc, khe khẽ thở dài.

Bên đường có tiếng còi xe, là Giang Mạc Viễn. Cô đi đến, lên xe.

Ánh đèn đường của đêm thu, rực rỡ uốn lượn quanh con phố dài, sắp đến Trung Thu, cửa hàng lớn nhỏ lại bắt đầu trang hoàng để thu hút sự chú ý của người qua đường.

Giang Mạc Viễn lái xe về thẳng biệt thự, đến khi xe chui xuống bãi đỗ tầng hầm mới phát hiện cô vẫn luôn ngơ ngác nhìn hai chiếc lá dương trong tay, bèn hỏi: “Đang nghĩ gì vậy?”

Trang Noãn Thần giương mắt nhìn anh, có một thoáng ánh mắt cô mê mẩn, ánh sáng yếu ớt dưới tầng hầm rọi vào sâu trong mắt cô, như là ánh sao lấp lánh chui vào đó, dần dần trở nên rõ ràng, trong sáng, bên trong là vẻ mặt của Giang Mạc Viễn.

“À… Em đang suy nghĩ, một cái gân lá nhỏ thế này lại có thể kéo theo rất nhiều niềm vui thời thơ ấu, thật sự rất thần kỳ.”

Lời cô khiến Giang Mạc Viễn khó hiểu, nhìn chiếc lá trong tay cô lại dời mắt lên gương mặt cô. Thấy bộ dạng không hiểu của anh, lúc này Trang Noãn Thần mới ý thức được có lẽ anh không rõ cô đang nói gì, vả lại, từ nhỏ anh đã sống ở nước ngoài, trò chơi này sao mà biết được?

“Cho anh một chiếc.” Cô đưa một cái cho anh.

Giang Mạc Viễn nhận lấy, hứng thú nhìn cô: “Cái này xem như là lễ vật em tặng anh?”

“Lễ vật gì chứ, là dạy anh một trò chơi.” Tiếng nói Trang Noãn Thần nhỏ nhẹ, từ từ dạy anh quy tắc của trò chơi, cuối cùng hỏi, “Anh nghe hiểu không?”

Chân mày Giang Mạc Viễn nghe từ đầu đến cuối gần như nhíu lại thành bánh quai chèo, đến khi cô hỏi, mới nói, “Em nói anh nghe cũng hiểu, nhưng chỉ là không hiểu, cho dù cái gân lá trong tay anh là tướng quân bách chiến bách thắng, vậy sau đó thì sao?”

Trang Noãn Thần ngớ người, chớp mắt mấy cái, cô không ngờ anh lại hỏi vấn đề này, cũng chưa từng nghĩ đến vấn đề này, mím môi, nghĩ nghĩ rồi nói, “Không có sau đó.”

“Anh còn tưởng sẽ giống như đấu bò, chiến thắng sẽ được thưởng chút gì đó hoặc là con bò chiến thắng sẽ được cử hành an táng long trọng chứ.” Giang Mạc Viễn mỉm cười nói.

Tư tưởng của người này đúng là kỳ lạ, cô bật cười, tháo dây an toàn ra, “Đồng chí Giang Mạc Viễn, không lẽ từ nhỏ đến lớn đồng chí làm việc gì cũng nhất định phải có mục đích à?” Tư tưởng của dân đầu tư điển hình.

“Có mục đích thì tốt mà, tối thiểu không cần lãng phí thời gian.” Anh trả lời cặn kẽ, từ nhỏ đến lớn anh chính là trưởng thành trong môi trường như vậy đó.

Giang Mạc Viễn nhíu mày nhún vai, “Hồi nhỏ em không có cụ non như anh, trò lặc bảo này là ba em dạy em, khi còn nhỏ, luôn cảm thấy có thể thu thập được mấy cái gân lá dũng mãnh bách chiến bách thắng cũng rất là tự hào, có lẽ, chút thỏa mãn nho nhỏ đó chính là mục đích của em.”

Giang Mạc Viễn có hơi đăm chiêu nhìn cô, thật lâu sau cũng cười.

“Sao vậy?” Thấy anh nhìn mình không dời mắt, cô lại hơi mất tự nhiên, “Đừng cười em, con người của em từ nhỏ đến lớn chẳng có chí hướng cao xa gì hết.”

“Không phải, em giỏi lắm.” Giang Mạc Viễn đưa tay lên, thở nhẹ, “Đúng là người phụ nữ như em mới có thể rút cạn tinh thần và thể xác của anh, anh rất biết ơn em, đã mang đến cho anh thoải mái và hạnh phúc.”

“Thật sao?”

Giang Mạc Viễn cúi đầu, đặt lên trán cô một nụ hôn, ôn tồn nói, “Thật.”

Hơi thở anh làm cô vô thức nhắm hai mắt lại, làn mi dài run nhẹ, ấm áp thẩm thấu vào tận tim.

“Nào, thử một chút, là gân lá của em hay gân lá của anh là tướng quân nào.” Sau khi buông cô ra, Giang Mạc Viễn cười, nụ cười xuất phát từ nội tâm để lộ sự thoải mái chưa từng có qua.

Cô cười, “Được thôi, không phải em khoe khoang, em chơi trò này chưa từng bị thua.”

“Lợi hại vậy sao?”

“Đương nhiên.” Vẻ mặt Trang Noãn Thần kiêu ngạo.

“Vậy chơi thử xem.” Giang Mạc Viễn rất có dũng khí bất chấp tất cả.

Hai cái gân lá móc vào nhau, hai người hơi dùng sức, chỉ kéo một cái đã đứt lìa…

Trang Noãn Thần ngẩn ngơ nhìn cái gân lá bị đứt làm hai trong tay mình.

Giang Mạc Viễn quơ quơ gân lá trong tay, cố ý tò mò hỏi, “Như vậy cái của anh là tướng quân đúng không?”

Cô nhìn anh, không nói được lời nào.

Thấy thế, anh lại không ngừng công kích, “Xem ra câu nói vừa rồi của em thật đúng là khoe khoang.”

“Trước kia anh từng chơi rồi đúng không?”

Giang Mạc Viễn lắc đầu.

“Vậy anh có mánh khóe gì? Có phải chơi ăn gian hay không?”

“Thật không có.” Anh ra vẻ vô tội.

Tính cố chấp của Trang Noãn Thần lại tái phát, đưa tay lấy cái gân lá từ trong tay anh qua, kéo kéo, “Không thể nào, gân lá của anh cứng như vậy, rất dễ đứt mà.” Cái của cô đã được vò mềm rất lâu, xưa nay đều là ‘lấy nhu thắng cương’, không hề có đạo lý ‘lấy cương thắng nhu’ mà?

Giang Mạc Viễn thấy vẻ mặt cô nghiêm túc, bèn áp sát mặt lại gần, đợi đến khi môi dính hương mới thỏa mãn cười, “Không liên quan đến gân lá, chỉ có liên quan đến tỷ lệ vàng của nó, tìm đúng điểm rồi, tự nhiên sẽ không đứt.”

Cô đúng là thiếu kiến thức, mở to mắt, “Chỉ là gân lá thôi mà, như thế nào tìm ra được tỷ lệ vàng?”

“Gân lá đương nhiên cũng có tỷ lệ vàng, dĩ nhiên, dùng tỷ lệ vàng để hình dung thì có chút khoa trương, chỉ là một gân lá luôn có chỗ dày chỗ mỏng, anh lấy vị trí dày nhất của nó đến đấu với chỗ mỏng nhất của em tất nhiên phải bách chiến bách thắng rồi, cái này tương tự như đua ngựa, đạo lý dùng ngựa thượng đẳng đấu với ngựa trung đẳng sẽ thắng là giống nhau.”

“Anh có cần phải mưu tính như vậy không? Chỉ là trò chơi cỏn con thôi, mà cần phải tính toán kỹ lưỡng như vậy?” Trang Noãn Thần vừa nghe đã mếu, ông trời ơi, anh không hổ xuất thân ngành khoa học tự nhiên, nếu hồi nhỏ mà chơi trò này với anh, vậy ký ức tuổi thơ của cô sẽ u ám biết bao nhiêu?

Giang Mạc Viễn bị cô chọc cười, đưa tay ôm cô vào lòng, vỗ lưng cô, “Được rồi được rồi, là anh không đúng, phá vỡ danh hiệu tướng quân bách thắng của em, như vậy đi, đại tướng quân trong tay anh liền cho em, vậy tính là anh thua được chưa?”

“Anh thật đáng ghét!” Cô đưa tay đấm anh một cái.

Giang Mạc Viễn cười ha ha.

***

Khi Trình Thiếu Tiên từ tổng công ty họp xong về nhà, xe mới vừa chạy đến cổng lớn liền nhìn thấy Cát Na đang chống nạnh cãi nhau với Nam Ưu Tuyền trong đình nghỉ chân, hai cô bày ra tư thế mắng chửi đối phương đến đỏ mặt tía tai.

Thấy cảnh này, đầu anh chợt đau nhức, vội vàng dừng xe bước xuống, tiếng cãi nhau của hai cô ấy càng rõ ràng.

“Nam Ưu Tuyền, đừng làm ra vẻ như anh trai tôi mắc nợ cô! Sa Lâm chưa chết, lời đồn anh tôi là hung thủ tự nhiên sụp đổ, còn nữa, cho dù Sa Lâm có chết cũng chẳng can hệ gì đến anh tôi, cô ta tự sát mà, cũng không phải là bị anh tôi mưu sát.”

“Hiện giờ tôi nói đụng đến anh cô sao? Tôi chỉ hỏi tại sao cô lại ở đây!”

“Cô quản tôi chắc? Có thời gian thì cô đi quản Sa Lâm đi, suốt ngày đeo bám lấy anh tôi thật chẳng biết xấu hổ, chẳng lẽ cô ta không có mắt nhìn à? Anh tôi đã kết hôn rồi còn bám riết lấy, có ý tứ quá nhỉ?”

“Cô cũng ý tứ quá nhỉ? Chẳng phải cô cũng suốt này quấn lấy anh trai tôi à? Anh tôi nhìn thấy cô liền đau đầu, còn cả gan nói với người của họ Nam, cô là cô chủ của họ, cô có biết xấu hổ hay không vậy?”

“Này!” Cát Na nổi nóng, tiến đến đưa tay đẩy Nam Ưu Tuyền một cái, “Cô nghe rõ ràng cho tôi, là tài xế của họ Nam các người gọi tôi là cô chủ trước, ai biết chú ấy lại căn dặn trên dưới nhà họ Nam đều gọi như vậy, đâu liên quan gì đến tôi? Muốn nói thì tôi phải nói cô nên quản lý người làm của nhà mình tốt một chút, tôi với anh cô ở Bắc Kinh đã sống chung, anh ấy phải chịu trách nhiệm với tôi là đương nhiên.”

“Cô…”

“Ầm ĩ đủ chưa?” Trình Thiếu Tiên lớn giọng quát.

Hai người hoảng hồn, lo cãi nhau không thấy annh đã về, Nam Ưu Tuyền lập tức ngậm miệng, Cát Na thì hai mắt sáng rỡ, nhiệt tình dào dạt bổ nhào vào lòng anh, hai cánh tay quàng qua gáy anh, người ngoài nhìn vào rất dịu dàng tình cảm, thực tế thì sức lực lớn đến nỗi suýt nữa khiến Trình Thiếu Tiên ngạt thở, “Anh yêu đã về rồi? Hôm nay người ta rất nhớ anh đó.”

Nam Ưu Tuyền ở bên cạnh nhất thời nổi hết da gà.

Trình Thiếu Tiên gỡ cánh tay Cát Na ra, đầu tiên là nhìn Nam Ưu Tuyền, “Sao em lại đến đây?”

“Ba bảo em mang thêm vài người làm đến giúp anh dọn dẹp nhà cửa, ai ngờ lại gặp phải cô ta.” Nam Ưu Tuyền lấy lại dáng vẻ tao nhã xưa nay của mình, vẻ mặt lộ rõ chán ghét với Cát Na.

“Chỗ của anh cũng thu dọn sắp xong rồi, người làm thì em mang về đi, anh không có thói quen bị nhiều người quấy rầy.” Trình Thiếu Tiên nhẹ nhàng nói.

“Vậy còn cô ta?” Nam Ưu Tuyền trừng mắt với Cát Na, “Cô ta ở đây anh còn có thể yên tĩnh được à?”

“Nam Ưu Tuyền, tôi và Trình Thiếu Tiên không phải ngày đầu sống chung, anh ấy đã sớm quen với sự tồn tại của tôi rồi, vả lại, nếu không phải tôi quét dọn nơi này sạch sẽ như vậy, anh ấy sao có thể thoải mái ở đây? Đợi cô mang người đến làm à? Thức ăn đều đã nguội lạnh cả rồi.”

Nam Ưu Tuyền tức giận trừng mắt nhìn cô.

“Ai da, cô nhìn vậy tôi rất sợ đó.” Cát Na đưa tay vỗ ngực ra chiều sợ hãi, “Tôi biết tại sao cô lại ghét tôi như vậy rồi, giận cá chém thớt thôi.”

“Cô nói bậy gì đó? Giận cá chém thớt gì?”

“Đừng cho là tôi không biết cô thích anh tôi, đáng tiếc là, trong mắt anh trai tôi lúc trước chỉ có Sa Lâm, hiện tại lại có mỗi mình chị dâu tôi là Trang Noãn Thần, cô đương nhiên tức giận rồi, yêu không được nên thù hằn chứ gì, người nào liên quan đến anh tôi cô cũng xem không vừa mắt.”

Nam Ưu Tuyền lập tức đỏ mặt, giọng nói chuyển thành căm giận, “Cô nói bừa cái gì?”

“Đủ rồi đủ rồi, hai cô làm đầu tôi nhức quá.” Trình Thiếu Tiên thật sự không nhịn nổi, lên tiếng khuyên bảo, “Ưu Tuyền em về trước đi.”

Nam Ưu Tuyền hừ lạnh với Cát Na rồi rời khỏi.