Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 4 - Chương 224




Vẻ đẹp của người phụ nữ chia ra làm ba cấp độ, cao nhất khi tâm hồn thanh tịnh, thứ hai khi có những hành vi cử chỉ đúng mực và vẻ đẹp diện mạo bề ngoài chỉ được xếp thứ ba. Công việc của Tố Diệp chẳng qua là giúp mọi người điều chỉnh lại hành vi của mình và để tâm hồn được thực sự thoải mái. Nhưng sau bao năm lăn lộn, tốn rất nhiều tinh thần và sức lực, cô mới phát hiện ra, mình cùng lắm cũng chỉ chạm tới vẻ đẹp ngoại hình mà thôi. Cô những tưởng bao năm sống tự do tự tại của mình đã đủ để đạt tới cảnh giới cao nhất của người phụ nữ rồi. Nhưng quay đầu nhìn lại, thói quen mấy năm trời đã bị thay đổi chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi.

Khi chuông cửa vang lên, cô đứng dậy. Đi ngang qua chiếc gương sát sàn, cô đã phải hết hồn vì gương mặt mình, nhợt nhạt đến thảm thương. Mái tóc dài lòa xòa, bộ mái ngố đã dài ra rất nhiều, che đi phần lớn gương mặt, thoạt nhìn đích thực còn đáng sợ hơn quỷ. Thế nên, mức độ cơ bản của nét đẹp còn chưa chạm tới.

Cô lại lắc đầu cười chua xót.

Thế giới này rộng lớn là thế, khoảng cách từ thành phố này tới thành phố kia xa xôi lắm. Không có Niên Bách Ngạn ở bên cạnh, cô còn trang điểm cho ai ngắm cơ chứ?

Tiếng chuông vẫn vang lên vô cùng nhẫn nại.

Tố Diệp buộc lại mớ tóc bù xù, bình ổn lại tâm trạng, đi tới trước cửa. Vừa giơ tay ra định mở, không hiểu sao tim cô bỗng đập rất nhanh, những tiếng thình thịch va chạm rất mãnh liệt. Có một dự cảm như một chú bướm phá kén chui ra ngoài, nhẹ nhàng bay vào lòng cô.

Những ngón tay run rẩy chạm lên tay nắm cửa, thậm chí đến cả hô hấp cũng bắt đầu trở nên gấp gáp.

Đúng lúc này, tiếng chuông đột ngột im bặt.

Trong khoảnh khắc, vạn vật trong trời đất đều bất động, chỉ còn tiếng ù ù bên tai là cô nghe rất rõ.

Nhưng ngoài cửa không có động tĩnh gì.

Tố Diệp nhất thời cảm thấy hoang mang. Cô sợ mình đã bỏ lỡ điều gì đó. Bóng dáng cao lớn ấy dường như mỗi lúc một xa, trái tim cô bị đâm xuyên qua, đau đớn. Cô bất chấp tất cả mở toang cánh cửa. Ngoài cửa thật sự không còn ai cả, cô vội vàng xông ra ngoài.

Người đàn ông đang đi trên hành lang bỗng dừng bước. Có lẽ là phát hiện thì ra trong phòng có người. Khi người đó quay lại, tất cả mọi cảm giác kích động trong lòng Tố Diệp bỗng chốc tan thành mây khói, trở thành một miền hoang vắng vô bờ bến. Là thất vọng? Hay là hụt hẫng?

Dù là gì thì trái tim đang đập điên cuồng của cô cũng khựng lại trong phút chốc. Cô trở lại với những suy nghĩ lặng lẽ trước đó.

Chính là vị giám đốc “gấu trúc” ban nãy.

Tại sao cô lại cho rằng người bấm chuông là Niên Bách Ngạn cơ chứ?

Một nụ cười cay đắng dâng lên trong lòng.

Vị giám đốc gấu trúc thấy cô đứng ngoài hành lang, nét mặt chốc thì kích động, lúc lại thất thểu, giờ lại gượng cười, ông ta lấy làm lạ, bèn hỏi: “Cô không sao chứ ạ?”

Hai chân Tố Diệp đóng đinh tại chỗ như một người gỗ, ngẩn ngơ nhìn vị giám đốc, nhìn đến nỗi cả người ông ta nổi da gà. Tới khi ông ta suýt chút nữa tưởng rằng cô đã hóa thạch thì cô yếu ớt nói: “Không sao! Ông có việc gì sao?”

“Là thế này! Chúng tôi nhận được điện thoại của bộ phận bảo trì, bảo rằng bình nóng lạnh trong phòng cô có chút vấn đề.” Ông ta cảm thấy cô quá kỳ quặc. Người thì trông cũng xinh xắn, dáng lại chuẩn, nhưng mà tính tình chẳng bình thường chút nào.

Rất lâu sau Tố Diệp mới ồ lên một tiếng rồi quay người đi vào phòng. Vị giám đốc đi ngay theo sau. Cô mở cửa nhà tắm, lướt tay qua vòi nước cảm ứng, một lúc sau thứ dội xuống tay toàn là nước lạnh, khiến tất cả các đầu dây thần kinh của cô đều tê dại.

“Khách sạn các ông to thế này lẽ nào không có nước nóng hai tư tiếng đồng hồ sao?” Cô lại bắt đầu công kích bằng những chiếc gai sắc nhọn của mình.

Vị giám đốc rõ ràng rất sợ mỗi khi thấy cô xù lông lên, vội vàng giải thích: “Chỉ có đường ống nước của phòng cô xảy ra vấn đề thôi. Người của chúng tôi sẽ lên sửa ngay bây giờ.”

Tố Diệp cảm thấy nực cười, nói vậy là còn bắt cô đợi tiếp? Vị giám đốc nhìn nét mặt cô, lập tức bổ sung thêm: “Đây là sơ suất của khách sạn chúng tôi. Thành thật xin lỗi. Chúng tôi sẽ bồi thường cho cô.”

“Bồi thường? Trả lại tiền rồi bắt tôi đêm hôm đi tìm một khách sạn khác sao? Hay là ở đây đợi tới khi nào các ông sửa xong vòi nước tôi mới được tắm rửa?”

Vị giám đốc suy nghĩ: “Đương nhiên sẽ không khiến cô bất tiện như vậy. Tất cả đều tại chúng tôi làm việc không chu đáo. Thế này đi, tôi sẽ đổi phòng cho cô, được chứ ạ?”

“Đổi phòng ư? Được thôi! Trừ phi các ông đổi một căn phòng khiến tôi hài lòng, nếu không tôi sẽ kiện các ông! Hồng Kông này có pháp luật đấy, tôi nghĩ ông biết rõ điều này!” Tố Diệp vẫn không chịu nhường nhịn.

Vị giám đốc vô cùng khó xử.

“Trước khi tôi vào ở, các ông không kiểm tra các thiết bị trong phòng. Đây là việc làm không tôn trọng khách hàng. Tôi sẽ khiếu kiện, cả về vật chất và tinh thần các ông đều phải bồi thường cho tôi.”

Vị giám đốc đành phải thỏa hiệp: “Được ạ! Cô cứ nói, cô muốn chúng tôi bồi thường thế nào ạ?”

“Vì sự tắc trách của các ông khiến tôi không được thoải mái, ảnh hưởng tới tâm trạng. Tâm trạng tôi không tốt sẽ dẫn tới mất ngủ. Tôi mà không ngủ được, ngày mai công việc cũng sẽ chịu ảnh hưởng, số tiền kiếm được sẽ ít đi rất nhiều.” Tố Diệp liệt kê ra một loạt các lý do khiến người ta phải đổ mồ hôi hột. Dứt lời, cô chỉ lên đầu: “Để tôi ở phòng tổng thống miễn phí thì tôi sẽ bỏ qua.”

“Dạ?” Vị giám đốc sững sờ.

“Phòng tổng thống của các ông chẳng qua chỉ có giá một trăm ngàn đô la Hồng Kông một đêm, nhưng ngày mai tôi mà chịu tổn thất thì không chỉ có con số đó đâu. Tới lúc đó, khách sạn các ông có chịu đền bù không?”

“Việc đó…” Vị giám đốc cười ngượng ngập, ấp úng một hồi rồi ra hiệu cho cô đợi một lát. Ông ta quay người đi gọi điện thoại. Tố Diệp đứng khoanh tay trước ngực, tựa vào cửa ra vào. Nhìn cái điệu bộ nói chuyện cung kính của ông ta, chắc chắn là đang báo cáo với sếp.

Chỉ một lúc sau, vị giám đốc gấu trúc đã trở về trước mặt cô. Nụ cười thật thà chất phác của ông ta khiến Tố Diệp cũng không đành lòng. Cô hắng giọng nhưng không nói gì, chỉ đợi ông ta lên tiếng. Dường như cô nhìn ra một tia hy vọng trong đôi mắt nhỏ lấp lánh đó.

Quả nhiên, ông ta lập tức nói: “Cô Tố! Giờ cô có thể đổi sang phòng tổng thống rồi. Sơ suất của chúng tôi đã mang lại phiền phức cho cô, thành thật xin lỗi cô!”

Tố Diệp thầm vui sướng trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra lạnh lùng: “Miễn phí phải không? Nếu vẫn phải bù giá tiền chênh lệch thì thôi khỏi.”

“Dạ, miễn phí ạ! Cô cứ yên tâm. Tất cả chỉ vì chúng tôi làm việc không chuyên tâm, bồi thường cho cô là việc nên làm.”

“Mấy đêm? Nếu chỉ một đêm thì tâm lý của tôi sẽ bị lệch lạc đấy.” Khí thế của cô vô cùng chèn ép.

Vị giám đốc đưa tay lên lau mồ hôi: “Cô đặt phòng ở khách sạn chúng tôi ba đêm, vì thế chuyển sang phòng tổng thống cũng là ba đêm. Cô yên tâm, chúng tôi sẽ không bắt cô chuyển về căn phòng này nữa đâu.”

“Được! Vậy gọi phục vụ đi! Qua xách hành lý cho tôi!”

“Để tôi làm được rồi.” Vị giám đốc nói rất nhanh.

Tố Diệp nhún vai, tùy ông ta thôi.

Sự may mắn trong chuyến hành trình tới Hồng Kông ít nhiều cũng làm thuyên giảm cảm giác ngột ngào trong lòng Tố Diệp. Bất luận là việc lúc trước được ngồi lên khoang hạng nhất hay căn phòng tổng thống vì sự cố ngoài ý muốn bị cô kiên trì giành giật được, đều khiến cô cảm thấy tuy tình cảm bị tổn thương nhưng không làm cơ thể mình chịu ngược đãi.

Đúng như cô tưởng tượng, tầm nhìn trong căn phòng tổng thống này rộng rãi hơn. Phóng tầm mắt ra xa, cảnh đêm đẹp đến nỗi khiến cô suýt nữa bật khóc. Cô nhất thời không thể không thừa nhận, con người sau khi làm nô lệ cho đồng tiền, chắc chắn sẽ được báo đáp. Mấy người giàu có sống trong những căn phòng như thế này có ai không phải nhấn chìm lương tâm của mình trước rồi mới được đắm mình trong khung cảnh tuyệt vời này?

Nghĩ như vậy cũng lý giải được lý do căn phòng này xa hoa hoành tráng đến vậy.

Vì trong cuộc cạnh tranh giành giật lợi ích, ai cũng mệt mỏi. Tuy đạt được nhiều nhưng mất đi cũng không ít, thế nên phải dùng những thứ xa xỉ này để bù đắp tâm trạng lạc lõng.

Cô chẳng buồn ngủ nữa, thấy vẫn còn sớm bèn tắm rửa sạch sẽ rồi để mặt mộc đi ra ngoài.

Cô vòng qua khu Trung Hoàn*, đi thẳng tới khách sạn Harbour. Mỗi lần tới Hồng Kông mua sắm, cô đều tới đây dạo chơi. Chẳng phải vì cô yêu chỉ yêu thích món quà vặt nào ở đây. Chỉ là cô cảm thấy, tới những nơi đông vui náo nhiệt, con người ta mới không cô độc.

*Còn được gọi là Trung Khu, nằm ở khu trung tâm phía tây Hồng Kông. Đây là trung tâm thương mại và chính trị của Hồng Kông, với rất nhiều ngân hàng, những công ty xuyên quốc gia cùng với rất nhiều lãnh sự quán…

Nhìn thấy rất nhiều sologan quảng cáo bánh Trung thu, Tố Diệp mới chợt nhớ ra sắp tới Trung thu rồi. Cô ngước mắt nhìn lên bầu trời đêm. Mặt trăng sáng vằng vặc ấy sắp trở thành một cái đĩa tròn rồi. Ánh sáng trút xuống lạnh như nước, trong như bạc. Đường phố vẫn rất nhộn nhịp, hình như chỉ có cô lẻ loi một mình, thế nên mới cảm thấy trăng kia cũng lạnh lẽo thì phải.

Cô ghé vào một cửa hàng, mua một bát cà ri bong bóng cá, tìm một chỗ ngồi xuống, đối diện thẳng với góc đường. Trong vô số món ăn nóng hổi, cô chỉ quen ăn bong bóng cá. Món thịt dai dai cùng nước chấm đậm đà càng tăng thêm mỹ vị.

Món ăn bốc hơi nghi ngút trước mắt lại khiến cô bất chợt nhớ tới câu nói với Niên Bách Ngạn ngày đó: Khi nào tới Hồng Kông, em sẽ mời anh ăn món cà ri bong bóng cá, là một món ăn vặt nổi tiếng ở đó. Mấy người ngày nào cũng chỉ biết ăn cao lương mỹ vị như anh chắc chắn là chưa ăn mấy món vỉa hè bao giờ đúng không…

Mấy món vỉa hè không vệ sinh đâu.

Vậy anh có ăn hay không đây?

Lúc đó Niên Bách Ngạn do dự đôi chút rồi cũng gật đầu, buồn buồn đáp lại: Thôi được rồi!

Sống mũi cô cay cay, có lẽ là vừa nãy không cẩn thận ăn phải ớt. Miếng cà ri bỏng rát trong khoang miệng, ép hai hàng nước mắt chảy xuống. Tố Diệp ngẩng đầu lên, cố gắng kìm nén mới nuốt được nước mắt ngược vào trong.

Sao cô không biết anh không thích ăn cay chứ?

Cô hít thật sâu, rồi cũng nuốt xuống được miếng bong bóng cá cuối cùng. Khí nóng hầm hập lan vào tận dạ dày, khiến cô có cảm giác cồn cào ruột gan. Nhưng hình như là vì ký ức. Quá khứ quá ngọt ngào, thế nên khi nhớ lại mới xúc động và thương cảm đến thế.

Có tiếng nhạc vọng vào tai. Một điệu nhạc quen thuộc, một giọng hát trong trẻo, nhẹ nhàng.

Tố Diệp ngẩng lên. Xuyên qua ánh đèn đường rực rỡ, cô phát hiện một màn hình tivi trên một tòa nhà cách đó không xa. Trên đó đang phát MV bài hát “Thiên thần và cá heo”. Một bài hát đã cũ lắm rồi nhưng lại khơi gợi những kỷ niệm của những con người ở tầm tuổi cô.

Tiếng ồn ào trên đường cũng không thể ngăn sự chấn động mà nó mang lại cho cô. Cô đứng dậy, đi ra khỏi cửa hàng. Cách một con phố, cô ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào hình ảnh MV trên màn hình. Khúc nhạc buồn bã, du dương lay động trong không trung.

“Thiên thần rất muốn học bơi

Còn cá heo mơ thấy mình được bay lượn trên bầu trời

Một tình yêu như vậy có lẽ sẽ chẳng dễ dàng gì

Nhưng chỉ có người mới khiến em cảm động sâu sắc…”

Đèn đường chiếu lên gương mặt cô, sáng trắng như ánh trăng.

Cô mỉm cười, nhưng nước mắt lại lăn xuống từ khóe mắt…

Cô chợt nhớ lại những lời Kỷ Đông Nham nói trong điện thoại. Anh ta nói, dù cô và Niên Bách Ngạn sau này đến với nhau cũng sẽ không được hạnh phúc. Anh ta nói không sai. Cô sớm đã biết con đường sau này sẽ rất gian nan. Thế nên cô mới nói cô đã đi quá xa rồi, không thể quay về được nữa.

Vì trên đời này chỉ có một Niên Bách Ngạn duy nhất mà thôi.

Cũng chỉ có anh mới khiến cô rung động sâu sắc. Dẫu rằng tới cuối cùng thật sự sẽ phải chịu thương tích đầy mình, chỉ cần được thật lòng yêu một lần, cô cũng mãn nguyện rồi.

Tình yêu là gì?

Chính là quá trình tự ngược, giày vò lẫn nhau nhưng lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn…

Cũng như có một câu nói như thế này: Có người móc cả trái tim ra trao bạn, bạn vẫn vờ như không thấy vì bạn không yêu người ấy. Có người khoét sâu trái tim bạn, bạn lại giả vờ không đau vì trong tim có tình yêu…

Kỷ Đông Nham đã móc cả trái tim ra trao cô, tiếc là trái tim cô đã bị Niên Bách Ngạn đánh cắp mất rồi…

Tố Diệp được ngủ một giấc rất đã mắt.

Chiếc giường rộng mênh mông trong căn phòng tổng thống quá lớn so với cô. Cả đêm cô cứ lăn qua lăn lại. Tới lúc tỉnh lại, cả người đã nằm ngang giữa giường. Chiếc chăn trắng muốt, mềm mại hoàn toàn che kín người cô, chỉ hở đúng hai lỗ mũi để thở. Dưới đất chất đống bốn, năm chiếc gối ôm.

Là cuộc điện thoại gọi dậy ăn sáng đã đánh thức cô. Cô mơ màng tỉnh giấc, mái tóc dài xõa xuống vai. Mặt cô vẫn còn hồng hào một chút. Nhưng chăn, thảm trải sàn, gối ôm và cả phong cách trang trí trong phòng thì chỉ toàn màu trắng. Duy có mái tóc của cô là đen nhánh, khiến người ta thoạt nhìn cảm thấy rất đau lòng.

Có một giây phút cô quên bẵng mất mình đang ở đâu, mắt vẫn còn lờ đờ, nhìn ra tấm rèm cửa bằng lụa xa xa. Có mấy tia nắng rọi vào phòng. Cô giơ tay che mắt, bên tai là tiếng chuông điện thoại lanh lảnh. Cô uể oải lẩm bẩm: “Bách Ngạn! Điện thoại kêu kìa, anh nhận…”

Vừa dứt lời cô mới choàng tỉnh giấc, hai mắt xoe tròn mơ màng nhìn xung quanh. Làm gì có tiếng bước chân tới nhận điện thoại của Niên Bách Ngạn? Tim cô nhói lên, rồi khịt mũi thật mạnh. Rồi cũng phải tập quen với việc không có anh bên cạnh đi chứ, phải không?

Cô nhận điện thoại, đầu kia là giọng nói nhã nhặn của nhân viên phục vụ.

Chẳng mấy chốc, một bữa trưa thịnh soạn đã được đưa tới phòng. Là món gan ngỗng cô thích ăn nhất, còn cả món cua Alaska vừa được vận chuyển tới bằng đường hàng không sáng nay, một bát canh măng tươi ngon, cùng món thịt ba chỉ nướng hảo hạng.

Quản gia tại phòng là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, bên thái dương đã lơ thơ mấy sợi tóc bạc nhưng vẫn rất quắc thước, khỏe mạnh. Ông ta đặt lần lượt từng món ăn nhà bếp đã làm lên mặt bàn, rồi châm lên một mùi hương để tạo cảm giác thèm ăn. Sau khi Tố Diệp đánh răng rửa mặt xong, đi vào nhà ăn, bèn nhìn thấy người quản gia đã chu đáo cắt món thịt ba chỉ ra cho cô.

Một cảm giác đau đớn lại nhói lên.

Đó là một buổi trưa, ánh nắng gay gắt. Niên Bách Ngạn đưa cô tới một nhà hàng nổi tiếng ở Cape Town để dùng bữa. Họ cũng gọi món thịt ba chỉ nướng này. Cô hờn dỗi: Ngon thì ngon thật nhưng mà ăn quá phiền phức.

Anh bèn mỉm cười, giơ tay véo mũi cô, nói cô làm nũng quá mức, nhưng vẫn cắt từng miếng thịt ra cho cô. Kể từ ngày hôm ấy, công việc đó trở thành một việc dĩ nhiên Niên Bách Ngạn sẽ làm thay cô.

Lúc ấy quản gia cũng cắt xong thịt. Thấy cô đi vào, ông ta chủ động lùi sang một bên, đợi cô dặn dò. Tố Diệp ngồi xuống. Cứ ngỡ mình chẳng còn tâm trạng ăn uống gì nữa, không ngờ vừa ăn thử một miếng thịt cô đã rất phấn khích. Đó là mùi vị cô thích nhất, hình như chưa bao giờ thay đổi.

Nắng vàng rót mật vào căn phòng.

Cô mơ hồ ngửi thấy một mùi gỗ mộc nhàn nhạt, có cảm giác như Niên Bách Ngạn vẫn đang ngồi đối diện cô vậy.

“Mùi hương này rất dễ chịu.” Cô khẽ nói.

Người quản gia kính cẩn đáp lại: “Đây là mùi hương chúng tôi đặc biệt dùng cho phòng tổng thống.”

Cô gật đầu, mùi hương này đúng là khiến cô muốn rơi nước mắt.

Tới chiều, cô vốn lên kế hoạch sẽ đi dạo phố, mua sắm, nhưng khi tới trung tâm thương mại quen thuộc của mình bỗng chẳng còn chút hứng thú nào. Cô gọi điện thoại hỏi Lâm Yêu Yêu xem cậu ấy có cần món đồ gì không. Bên kia Lâm Yêu Yêu trả lời hờ hững: “Cậu mua cho mình loại son môi mới nhất đi, phải lấy màu nào thật đỏ ấy.”

Tố Diệp cười khẽ, Lâm cô nương chẳng bao giờ trang điểm này hôm nay làm sao vậy?

Cũng may ở Hồng Kông này cô vẫn còn ba, bốn người bạn có thể nói chuyện được, bèn gọi điện thoại mời tới. Sau khi bạn bè gặp nhau, ai nấy đều quay ra trách móc Tố Diệp bạc tình, lâu lắm chẳng thấy tới Hồng Kông chơi. Cả nhóm cười đùa nói chuyện vui vẻ cả một buổi chiều rồi có cô bạn đề nghị tìm một nhà hàng nào đó ăn một bữa no. Buổi tối họ lại đi hát karaoke. Tố Diệp nghĩ mình cũng chẳng có việc gì làm bèn gật đầu đồng ý. Tự chuốc cho say khướt cũng coi như là một cách hiệu quả để quên đi những chuyện đau khổ.