Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 3 - Chương 96




Một bữa cơm gia đình với vô vàn biểu cảm.

Ông Diệp quyền uy nhưng lại luôn thể hiện nét mặt đã mắc nợ đối với con gái, Nguyễn Tuyết Mạn kiêu căng ngạo mạn, Diệp Ngọc yếu đuối từ nhỏ tới lớn nói chuyện không bao giờ dám to tiếng, chú hai Diệp Hạc Thành chuyện trò niềm nở, Nguyễn Tuyết Cầm nói chuyện chỉ tập trung vào trọng điểm cùng với Diệp Lan nói cười nhiều nhất. Tố Diệp ngồi bên cạnh Diệp Lan, tai đương nhiên không được yên.

Niên Bách Ngạn ngồi đối diện cô im lặng từ đầu tới cuối, Diệp Ngọc ngồi bên cạnh anh, chốc chốc lại ân cần chăm sóc anh. Nhìn từ góc của Tố Diệp vừa hay có thể thu hết toàn bộ thần thái của Niên Bách Ngạn vào tầm mắt. Cô nhìn rất rõ ràng, ánh mắt anh đúng là không có quá nhiều thay đổi.

Trong rất nhiều gương mặt ấy chỉ thiếu một người, là cậu em sinh đôi của Diệp Ngọc, Diệp Uyên.

Tố Diệp đang nghĩ tới đây thì quản gia vui vẻ bước tới báo cậu chủ đã về rồi.

Cậu chủ? Đúng là một danh xưng ngang ngược độc đoán.

Cậu chủ nhà họ Diệp, cậu con trai duy nhất, xuất hiện đương nhiên cũng phải đặc biệt hơn người. Tố Diệp vốn dĩ chẳng có thiện cảm với bất kỳ ai từ trên xuống dưới trong nhà họ Diệp, huống hồ cái người được gọi là “anh hai” này? Diệp Lan ngược lại tươi cười đứng dậy, xông ra cửa phòng ăn hét gọi: “Anh hai! Anh đúng là về sớm không bằng về đúng lúc. Mọi người vừa định bắt đầu ăn, em còn tưởng anh không về kịp chứ.”

Cách đó không xa vọng lên một tiếng cười sảng khoái: “Hôm nay anh không dám không về.”

Một thanh âm khá dễ nghe, mặc dù không đọ được với giọng nói dầy ấm và trầm thấp của Niên Bách Ngạn, nhưng có một sự vui vẻ cởi mở, khiến người ta rất muốn ngẩng đầu lên xem con người có được như giọng nói hay không. Thế là Tố Diệp bèn ngước lên, đập vào mắt cô là dáng hình một người đàn ông khoác trên mình bộ đồng phục hàng không, cao khoảng 1m85, bờ vai góc cạnh.

Anh ta là…

“Diệp Diệp?” Người đàn ông bước lên đánh giá cô từ trên xuống dưới một lượt, ánh mắt đào hoa mê người rực rỡ như chứa một ngọn lửa bên trong: “Anh là anh hai của em, Diệp Uyên.” Nói xong anh ta đưa tay vỗ vỗ lên vai cô, rồi quay sang cười với Diệp Ngọc và Diệp Lan: “Hai cô em, giờ có Diệp Diệp, hai em không còn là tiểu mỹ nhân của nhà họ Diệp nữa rồi.”

Diệp Lan bĩu môi phản đối, lườm Diệp Uyên một cái. Diệp Ngọc thì mỉm cười ôn hòa: “Từ nhỏ Diệp Diệp đã xinh xắn, bây giờ con gái lớn thay đổi rất nhiều, lại càng xinh đẹp hấp dẫn hơn nữa, phải không bố?”

Diệp Hạc Phong liên tục gật đầu, ánh mắt ngập tràn niềm vui.

Tố Diệp không quen sự nhiệt tình trông cứ nhà gia đình đoàn viên thế này, cô né tránh bàn tay của Diệp Uyên, gượng cười coi như chào hỏi. Cô không hiểu quá nhiều về Diệp Uyên, cộng thêm Diệp Uyên trước nay không tham gia vào tập đoàn Tinh Thạch, thế nên những tin tức lộ ra ngoài cũng không nhiều. Chỉ có điều, hình như anh ta không giống lắm với mác “công tử nhà giàu” bên ngoài hình dung, nhìn bộ đồng phục trên người anh ta… lẽ nào là cơ trưởng?

“Diệp Diệp! Đây là món quà anh đặc biệt mua tặng em.” Dường như Diệp Uyên không phát hiện ra sự lãnh đạm, mỉm cười gượng gạo của cô, đưa cho cô một chiếc hộp nhỏ được bọc rất tinh xảo.

Tố Diệp không nhận, ngẩng lên nhìn vào mắt anh ta: “Không phải là thứ gì của Tinh Thạch đấy chứ?”

Đôi mày Diệp Uyên khẽ dướn lên, đến một độ cong tuyệt đẹp: “Trong này chẳng có gì quý giá đâu, chỉ là mấy đồ be bé khá thú vị thôi. Hai hôm trước khi anh hạ cánh xuống Milan, thấy nó đẹp nên đã mua về.”

Tố Diệp ngẩn người ra, vô thức giơ tay đón lấy.

“Anh hai bất công quá đi, quà của em đâu?” Diệp Lan nháy mắt với anh ta.

“Lần nào anh bay về mà không mang quà cho em chứ? Ăn cơm xong sẽ đưa em.” Diệp Lan cười ha ha vui sướng.

“Được rồi, nếu đã về rồi thì mau chuẩn bị ăn cơm đi, cả nhà đợi mình con thôi đấy.” Diệp Hạc Phong nhìn con trai, ngữ khí không vui vẻ cho lắm.

Diệp Uyên rửa tay xong thì ngồi vào bàn ăn, ngay bên cạnh Niên Bách Ngạn, vì thế tạo thành một khung cảnh vui mắt. Niên Bách Ngạn trầm tĩnh, Diệp Uyên nhiệt tình. Niên Bách Ngạn mặc quần áo công sở, Diệp Uyên mặc đồng phục. Hai người đàn ông cao lớn điển trai ngang nhau. Tố Diệp nghĩ, nếu hai người họ say rượu trong quán bar, e là các cô gái chỉ mong sao được dính sát vào mà hiến thân.

“Từ sáng tới tối bay qua bay lại. Tinh Thạch làm ăn lớn như vậy con cũng chẳng thèm quan tâm. Bố đã nói với con bao nhiêu lần rồi, bảo con theo Bách Ngạn học kinh doanh cho nghiêm chỉnh nhất quyết không nghe, còn chẳng bằng hai đứa em con.” Diệp Hạc Phong cứ nhìn thấy cậu con trai này là không nhịn được: “Làm nghề gì không làm kiên quyết đòi làm cơ trưởng. Một khi bay tuyến quốc tế thì đến thời gian về nhà ăn một bữa cơm cũng không có!”

“Bố! Chẳng phải con về đây rồi sao?” Diệp Uyên rõ ràng rất giỏi đối phó mỗi lần Diệp Hạc Phong không vui, anh ta ngước mắt lên ra hiệu bằng ánh mắt cầu cứu với Nguyễn Tuyết Mạn.

Nguyễn Tuyết Mạn đúng là xót con trai, nhưng những lời của Diệp Hạc Phong cũng có lý. Hôm nay bà ta thật sự không đứng về phía con trai, khẽ thở dài: “Bố con nói đúng đấy. Uyên à, con cũng chẳng trẻ trung gì nữa, nên suy nghĩ tới chuyện lấy vợ rồi. Mấy cô gái không đứng đắn đó tránh xa được thì tránh xa. Buổi tiệc lần trước mẹ đã gặp con gái nhà chú Hứa rồi, đúng là ngây thơ trong sáng, mẹ và bố con…”

“À, Diệp Diệp! Nghe nói bây giờ em làm việc ở Tinh Thạch rồi, thế nào? Quen rồi chứ?” Diệp Uyên vội vàng cắt đứt những lời dài dòng của mẹ, nhìn về phía Tố Diệp.

Nguyễn Tuyết Mạn thấy con có né tránh cũng chẳng biết làm sao.

Từ đầu tới cuối, Tố Diệp đối mặt với sự náo nhiệt của gia đình này như một người ngoài cuộc. Cô vốn định hờ hững đáp lại một câu, nhưng ngước lên vừa đúng lúc bắt gặp Diệp Ngọc gắp thức ăn cho Niên Bách Ngạn, một trò đùa quái ác nhanh chóng sinh sôi lan tràn: “Khá tốt, vì có anh rể mà.”

Niên Bách Ngạn ngồi đối diện liếc nhìn cô mặt không biến sắc.

Diệp Uyên mỉm cười: “Vậy thì tốt rồi, bây giờ Lan Lan cũng vào Tinh Thạch, hai chị em xinh đẹp có thể song kiếm hợp bích rồi.”

“Anh hai! Em và chị hai làm ở hai bộ phận khác nhau, anh không hiểu thì đừng nói bừa.” Diệp Lan cũng nhìn anh ta cười ngọt ngào.

Nguyễn Tuyết Cầm ngồi bên cuối cùng cũng lên tiếng, thấp giọng khàn khàn: “Sao lại ăn nói với anh như thế?”

Diệp Lan lè lưỡi.

Diệp Uyên không đồng tình: “Kiểu nghĩ sao nói vậy của Lan Lan cháu quen từ lâu rồi, Diệp Diệp…” Anh ta lại nhìn sang Tố Diệp: “Sau này rảnh rỗi thì về nhà thường xuyên một chút, bố nhớ em lắm đấy.”

Còn chưa đợi Tố Diệp có biểu hiện gì, Nguyễn Tuyết Mạn đã vội mở lời: “Ăn cơm thôi, ăn cơm thôi! Nhiều thức ăn thế này mà còn không chặn được cái miệng của con.” Nói xong bà ta vô cùng rộng rãi nhìn Tố Diệp, chỉ vào một món ăn: “Diệp Diệp à! Con cũng đừng khách khí, cứ coi như người trong nhà đi. Món ăn đó là do bố con đích thân dặn đầu bếp làm đấy, nói là con nhất định sẽ thích ăn.”

Tố Diệp khẽ cười thầm trong bụng, rồi cất giọng lạnh lùng: “Tôi nghĩ bà nhớ nhầm rồi, món đó không phải tôi thích ăn mà là mẹ tôi thích ăn.”

Câu nói vừa thốt ra, bầu không khí náo nhiệt đột ngột im bặt.

Sắc mặt Nguyễn Tuyết Mạn thay đổi, Diệp Hạc Phong cũng ngượng ngập.

Diệp Lan không biết sự tình, vẫn giơ tay ra gắp thức ăn, bị Nguyễn Tuyết Cầm đánh một cái. Con bé vội rụt vai lại, dường như lúc này mới nhận ra không khí khác lạ.

“Diệp Diệp!” Là Niên Bách Ngạn lên tiếng phá vỡ cục diện bế tắc. Anh gắp món ăn đó rồi đặt vào giữa đĩa của cô, giọng nói trầm thấp điềm tĩnh như nước: “Nếm thử xem, không chừng em sẽ thích. Nếu thật sự không thích, đây cũng là nhà của em, muốn ăn gì có thể thoải mái dặn người giúp việc làm.”

Tố Diệp ngước mắt nhìn anh. Anh làm vậy là ngầm phản bác lại lời của Nguyễn Tuyết Mạn. Nhưng… cô sẽ không cảm kích đâu.

“Bách Ngạn nói đúng đấy. Diệp Diệp! Hay là con còn thích ăn món gì khác, cứ nói với bố, lần sau có thể bảo đầu bếp chuẩn bị.” Diệp Hạc Phong ở bên vội vàng lên tiếng.

Tố Diệp nhìn món ăn trong đĩa của mình, rồi lại ngẩng lên. Niên Bách Ngạn ngồi đối diện cũng đang nhìn cô, ánh mắt điềm đạm nhưng lại có một sức an ủi to lớn. Cô nén nỗi tức giận trong lồng ngực, dửng dưng đáp: “Không cần đâu. Mỗi món ăn trong bữa tối của nhà họ Diệp đều là mỹ vị.”

Gương mặt Diệp Hạc Phong khẽ co rút lại. Diệp Hạc Thành vội vàng làm người hòa giải: “Nào, nào, nào! Mọi người mau ăn đi, thức ăn nguội hết cả rồi.”

Mọi người bắt đầu động đũa.

Không khí bữa ăn vẫn rất sôi nổi, nhưng mấy vị trưởng bối trông ai cũng có tâm sự, những người cười nói không suy nghĩ gì chỉ có Diệp Ngọc, Diệp Lan và Diệp Uyên. Tố Diệp và Niên Bách Ngạn giống nhau, đều giữ im lặng, chỉ thi thoảng góp chuyện một hai câu. Nhưng so với cô, Niên Bách Ngạn vẫn còn tao nhã, động tác từ tốn. Anh cũng không ăn nhiều như mọi lần.

“Bách Ngạn! Em chợt nhớ ra một chuyện.” Diệp Ngọc uống một hớp nước, sau khi đặt chiếc cốc xuống thì nhìn về phía Niên Bách Ngạn: “Tuần trước em tới showroom, vốn dĩ định lấy một bộ “Thu vị” nhưng lại hết hàng, họ nói… là anh mua.”

Tố Diệp ngồi đối diện đang dùng bữa bỗng khựng lại, nhưng cô nhanh chóng cụp mắt xuống không để ai nhận ra. Thì ra Diệp Ngọc đã từng muốn lấy “Thu vị”.

“Đúng vậy!” Niên Bách Ngạn trả lời đơn giản.

Diệp Ngọc do dự nhìn anh: “Bộ trang sức đó…” Nói một nửa lại giữ lại một nửa.

Tố Diệp bên này không nhìn lên, nhưng đôi tai thì chưa bao giờ thính đến thế. Cô rất muốn nghe xem Niên Bách Ngạn sẽ đối phó với vợ anh thế nào!

“Anh rể, anh chết chắc rồi. Có phải đã mua nó tặng cho người đàn bà khác không? À, em biết rồi, thì ra ở ngoài anh rể cũng nuôi bồ nhí.” Diệp Lan vô tâm trêu đùa.

Diệp Ngọc khó xử nhìn Diệp Lan: “Đừng nói anh rể em như vậy!”

“Em đâu có nói sai. Con gái bây giờ thực tế lắm. Anh rể không những cao to đẹp trai, chín chắn đĩnh đạc, lại có tiền có địa vị, làm gì có cô gái nào nhìn thấy không muốn nhào tới?” Diệp Lan cắn đũa nhìn Niên Bách Ngạn tươi cười: “Anh rể, anh thành thật khai báo đi, có phải anh giấu chị em có người đàn bà khác không? “Thu vị” à, em cũng muốn.”

Tố Diệp ngồi bên cạnh rất muốn cười nhưng cố kiềm chế. Cô cũng ngước lên nhìn Niên Bách Ngạn, dường như đang đợi xem anh mất mặt. Niên Bách Ngạn buông đũa xuống, động tác lịch sự mà bình thản. Anh ngẩng đầu, vô tình chạm phải ánh mắt Tố Diệp, khóe môi khẽ nở một nụ cười khó xử, giống như đã nhìn ra suy nghĩ quỷ quái của cô.

“Anh tặng cho Diệp Diệp rồi.” Anh đã trả lời một cách công khai như thế.

Bờ môi Tố Diệp bỗng cứng đờ.

Diệp Ngọc cũng không ngờ tới, hơi do dự một chút rồi nhìn sang ánh mắt mơ hồ của Tố Diệp. Diệp Lan chẳng nhận ra được bầu không khí đã đổi khác, vẫn hớn hở: “Anh rể, anh cũng thiên vị quá đấy.”

“Trong những thứ của Tinh Thạch, thích hợp với Diệp Diệp nhất chính là “Thu vị”.” Niên Bách Ngạn lấy khăn lau miệng, chậm rãi giải thích. Trông anh rất đường hoàng, hoàn toàn không né tránh.

Tố Diệp không hiểu rốt cuộc anh đang nghĩ cái gì.

Diệp Hạc Phong bất ngờ gật đầu, tâm trạng có phần xúc động. Còn Diệp Ngọc sau khi thấy vậy cũng cố gắng nở một nụ cười: “Bách Ngạn! Chúng ta nghĩ giống nhau rồi, bố vốn cũng định mua “Thu vị” tặng cho Diệp Diệp.”

Niên Bách Ngạn cười khẽ nhưng lại liếc nhìn Tố Diệp. Ánh mắt này tựa hồ đang nhắc nhở cô không được làm bậy. Muốn thấy anh bị chê cười? Đạo hạnh còn thấp lắm. Tố Diệp lườm nguýt.

“Diệp Diệp! Dù sao ngày mai cũng là cuối tuần, tối nay con ở lại đây đi.” Dẫu sao Diệp Hạc Phong cũng đã già, cho dù thời trai trẻ đã trải qua bao nhiêu sóng gió, đến tầm tuổi này mong ước lớn nhất chính là các con quây quần bên cạnh mình: “Cả Bách Ngạn cũng đừng đi nữa. Con và Diệp Ngọc vừa kết hôn chưa lâu, cũng không thể vì bận rộn công việc mà sống riêng mãi được. Câu này mặc dù nói ra không phù hợp lắm nhưng bố già rồi, vẫn mong nhanh được bế cháu.”