Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 14 - Chương 717




Kết quả tối đó, Kỷ Đông Nham được hời lớn. Biết Niên Bách Ngạn trước nay là người thích báo thù, cậu ấy bèn lập công chuộc tội, chủ động kể lại toàn bộ mọi chuyện bốn năm qua, có thể nói là không chuyện nào không chi tiết, những chuyện có liên quan tới Tố Diệp và Tịnh Hảo.

Nhưng đa phần anh ấy đang khoe khoang mình có công lao không nhỏ. Anh ấy nói với Niên Bách Ngạn: Đừng tưởng Tố Diệp nuôi con, nhưng mấy năm nay số người theo đuổi cô ấy vẫn không ít. Trong số họ không hiếm người có điều kiện khá, cũng rất nhiều người tỏ ý có thể chấp nhận Tiểu Tịnh Hảo. Kỷ Đông Nham nhấn mạnh với Niên Bách Ngạn: Nếu không có tớ ở giữa chắn đường, chưa biết chừng vợ cậu đã dẫn theo Tịnh Hảo tái hôn từ lâu.

Niên Bách Ngạn mặc cho anh ấy ca bài ca công lao, từ đầu tới cuối anh chỉ mỉm cười, nghe Kỷ Đông Nham huyên thuyên không ngừng. Tới khi Kỷ Đông Nham đã cơm no rượu say, anh ấy nói với Niên Bách Ngạn: “Đừng trách tớ không nhắc nhở cậu. Con gái cậu ấy à ranh ma lắm. Cậu đừng có bị lừa bới cái vẻ ngây thơ, tội nghiệp của nó.”

Câu này thì Niên Bách Ngạn không thích nghe, anh nhướng mày: “Kỷ Đông Nham! Tớ thấy cậu không ăn được nho đi chê nho chua, phải không? Sao câu này nghe thế nào cũng tràn đầy ngưỡng mộ, ganh ghét, đố kị thế?”

Thấy anh không tin, Kỷ Đông Nham lắc đầu ngao ngán. Anh ấy còn định nói gì nữa nhưng mở miệng một lúc lâu lại thở dài: “Tóm lại, hồi sau cậu sẽ rõ. Bây giờ nói một hai câu cậu không hiểu được.”

Niên Bách Ngạn hừ một tiếng: “Không nói rõ được thì đừng nói nữa.”

***

Đêm đầu thu, nhiệt độ rất vừa phải, không lạnh không buốt, không nồm không oi. Tố Diệp nằm trên giường trằn trọc mãi không sao ngủ được. Trong đầu cô chỉ hiện lên hình ảnh Niên Bách Ngạn bế Tiểu Tịnh Hảo.

Thật ra cảnh tượng ấy cô đã tưởng tượng không biết bao nhiêu lần. Gần như mỗi tối trước khi chìm vào giấc ngủ, cô đều tưởng tượng một lượt. Cô cảm thấy cảnh Niên Bách Ngạn bế Tiểu Tịnh Hảo nhất định sẽ rất đẹp. Quả thật, sau khi được tận mắt chứng kiến, cô càng cảm động trong lòng.

Niềm cảm động ấy lan ra mỗi tế bào trong cơ thể, đến nỗi khiến cô bây giờ cũng khó mà bình ổn được tâm trạng. Từ lúc Tiểu Tịnh Hảo chào đời giờ giấc ngủ nghỉ của cô cũng có thay đổi, đa phần là theo quy luật sinh hoạt của Tiểu Tịnh Hảo. Nhất là gần đây, khi cô quyết định đưa Tiểu Tịnh Hảo tới trường mẫu giáo, cô càng ép mình phải ngủ sớm dậy sớm. Bình thường lúc này e là cô đã mệt mỏi ngủ thiếp đi từ lâu. Nhưng tối nay cô như bị tiêm thuốc hưng phấn vậy.

Cánh cửa phòng ngủ được ai nhẹ nhàng đẩy ra, kèm theo một thanh âm khe khẽ. Tố Diệp nhìn qua theo tia sáng yếu ớt. Đó là Tiểu Tịnh Hảo. Con bé ngó cái đầu nhỏ xíu vào trong sau đó gọi một tiếng non nớt: “Mẹ ơi ~” Tố Diệp ngồi dậy bật đèn đầu giường. Tiểu Tịnh Hảo như một con gấu Koala xông lên giường, trong lòng còn ôm con thỏ Miffi, gương mặt nhỏ rất hưng phấn.

“Đã mười giờ rồi, con phải đi ngủ. Nếu không ngày mai không dậy khỏi giường được, chúng ta sẽ đến trường mẫu giáo kiểu gì?”

Tiểu Tịnh Hảo cười hì hì đáp: “Ngày mai con không cần phải tới trường mẫu giáo.”

“Không được!”

“Nhưng mẹ ơi, mẹ thua rồi. Chính mẹ nói chỉ cần mẹ thua là con có thể không cần phải đi học trường mẫu giáo nữa.” Tịnh Hảo quỳ trên giường rất lâu, hai tay chống eo ngây thơ nói. Mái tóc dài thả lỏng cộng thêm chiếc váy ngủ nhỏ màu hồng dâu tây, trông rất dễ thương.

“Sự thật là bố con không nhận ra con ngay từ cái nhìn đầu tiên.” Tố Diệp không ép con bé ngủ nữa. Cô uể oải dựa vào đầu giường, mỉm cười nhìn nó.

Đầu Tiểu Tịnh Hảo lắc lắc như trống bỏi: “Bố con lợi hại lắm, nhìn một cái đã biết con là ai.”

“Cái gì mà nhìn một cái? Là nhìn hai cái mới nhận ra con, thế nên, không tính.” Tố Diệp khua khua ngón tay trước mặt con bé: “Diệp Tịnh Hảo! Con đừng nghĩ tới chuyện không phải tới trường mẫu giáo, vì con đã thua rồi.”

Tiểu Tịnh Hảo tức tối nhìn Tố Diệp, từ đầu tới cuối vẫn giữ nguyên động tác tay chống eo.

“Con không mệt à?” Tố Diệp giật lại con thỏ trong tay con bé.

“Hứ! Con phải đi tìm bố!” Tiểu Tịnh Hảo giận rồi ngồi bệt xuống, còn quay lưng về phía cô, khoanh hai tay trước ngực.

Tố Diệp mím môi đang cố nhịn cười: “Con đi đi. Hôm nay bố con đang uống rượu với chú Kỷ, khắp người toàn mùi rượu, cho con ngạt chết luôn.”

Tiểu Tịnh Hảo xoay đầu nhìn Tố Diệp, bĩu môi.

Tố Diệp giơ con thỏ Miffi trong tay lên: “Con mà còn hờn dỗi mẹ là thỏ Miffi sẽ phải bỏ nhà ra đi đấy.”

Cô chưa bao giờ giấu Tiểu Tịnh Hảo về chuyện bố nó là ai. Từ khi nó chào đợi cho tới khi gọi được người, Tố Diệp luôn mang ảnh Niên Bách Ngạn ra dạy nó gọi bố. Đến lúc Tiểu Tịnh Hảo biết đi, biết nói rất nhiều câu, nó đã không ngừng hỏi: Bố con đâu? Tố Diệp liền nói với nó: Bố con đang ở tinh cầu nơi thỏ Miffi sống để làm nhiệm vụ. Khi nào con lớn thêm một chút bố sẽ quay về.

Thế nên, đây có lẽ là lí do Tiểu Tịnh Hảo đặc biệt thích thỏ Miffi.

Tiểu Tịnh Hảo nhận được mặt của Niên Bách Ngạn vì ngày nào cô cũng cho nó xem ảnh anh. Thậm chí nó còn nhận được cả tên anh. Đôi lúc Tiểu Tịnh Hảo lại hỏi: Mẹ ơi!Bố con là người thế nào ạ?

Tố Diệp lại liền nói với nó: Hảo Hảo à! Bố con là một người đàn ông rất có trách nhiệm, là một người bố rất tốt, rất tốt.

Tiểu Tịnh Hảo thích nhất là có người khen bố nó nên nghe câu này là vui lắm.

Hai ngày trước khi Niên Bách Ngạn ra tù cũng đúng là ngày Tiểu Tịnh Hảo đi học mẫu giáo, nhưng con bé sống chết không chịu đi, nói rằng nó không thích nơi đó, nó muốn tới ngôi nhà của Miffi để tìm bố. Tố Diệp hết cách đành nói với nó rằng: Bố sắp về rồi, con cần phải ở trường mẫu giáo đợi bố mới được.

Tiểu Tịnh Hảo rất lo lắng, nói nếu nó không đích thân đi đón bố, sợ là bố sẽ không nhận ra nó.

Tố Diệp biết nó đang viện cớ để không phải đi mẫu giáo bèn hết lời khuyên nhủ, nói rằng bố rất thông minh, nhất định sẽ nhận ra nó. Tiểu Tịnh Hảo suy nghĩ rồi nói: Vậy nếu ngay từ cái nhìn đầu tiên bố đã nhận ra con, có phải con không cần tới trường mẫu giáo nữa không?

Sự thực chính là như vậy.

Thế nên khi ở nhà hàng, con nhóc này cố tình nói câu: Chú chẳng phải là chú sao? chính là đang cố tình trả đũa người làm mẹ như cô.

Còn một điểm chính là Tố Diệp bắt Tiểu Tịnh Hảo gọi Niên Bách Ngạn là chú quả thực có ý trừng phạt anh. Nhưng cô thề, cô chỉ muốn trừng phạt anh chút xíu mà thôi.

Tiểu Tịnh Hảo nghe Tố Diệp nói vậy lập tức tiến lên. Tố Diệp cười để con bé chui vào trong chăn rồi nhẹ nhàng vỗ về nó: “Hảo Hảo à! Con có thích bố không?”

Tiểu Tịnh Hảo gật đầu rất mạnh: “Bố con đẹp trai hơn bất kỳ ai. Bố cũng đối xử với Hảo Hảo rất tốt.”

“Thế thì Hảo Hảo càng phải nghe lời, ngoan ngoãn tới trường mẫu giáo chứ.”

Tiểu Tịnh Hảo ôm con thỏ khẽ nói: “Nhưng tới trường mẫu giáo rồi sẽ không được gặp bố nữa?”

“Không đâu! Bố quay về rồi là sẽ không bao giờ đi nữa.” Tố Diệp vuốt vuốt mái đầu Tiểu Tịnh Hảo.

Tiểu Tịnh Hảo lúc ấy mới yên tâm. Nó cười ngọt ngào sau đó ôm lấy cánh tay Tố Diệp: “Mẹ ơi! Thật ra con biết bố nhất định sẽ nhận ra con.”

“Vì sao lại chắc chắn như thế?”

“Vì con là con gái của bố mà. Thể nào bố cũng nhận ra con.” Tiểu Tịnh Hảo cười rất ngọt.

Tố Diệp xúc động, giơ tay ôm con bé vào lòng. Phải rồi, nó là con gái của Bách Ngạn, trên người chảy dòng máu của Bách Ngạn, đương nhiên anh sẽ nhận ra nó. Thật ra cô đã có dự cảm từ lâu, sau khi gặp Tịnh Hảo, Niên Bách Ngạn sẽ nhận ra nó, vì nó quả thực mang dáng dấp của Niên Bách Ngạn.

Cảm giác này thật sự rất kì diệu đến nỗi cô muốn khóc, đến mức đã trở thành một chỗ dựa có thể giúp cô không cảm thấy vất vả trong bốn năm qua.

Tiểu Tịnh Hảo đã yên tĩnh. Con bé sau một hồi hưng phấn tột độ đã ngủ một cách tự nhiên. Tố Diệp từ đầu tới cuối đã hoàn toàn tỉnh táo. Cô ngắm Tịnh Hảo, rồi lại nhớ tới Niên Bách Ngạn, sau đó khóe môi bất giác cong lên.

Chiếc di động ở trên đầu giường vang lên, từng tiếng rung bần bật. Tố Diệp sợ làm ồn tới Tiểu Tịnh Hảo vội vàng đứng dậy nhận máy, nhẹ nhàng đóng cửa phòng ngủ lại rồi ra phòng khách.

Giọng nói ở đầu kia trầm thấp mà thân thuộc: “Diệp Diệp!”

Tố Diệp nằm trên sofa ngoài phòng khách, kéo gối ôm vào lòng. Giọng nói của người đàn ông cứ tự nhiên chảy vào tai. Không đột ngột, vẫn ân cần như chưa từng rời xa.

Cô “ừm” một tiếng rồi im lặng, nhưng trái tim thì đang đập thình thịch.

“Tối nay có cho anh vào nhà không?” Giọng Niên Bách Ngạn như ly rượu vang nồng nàn khiến người nghe mơ màng say trong đêm khuya tĩnh mịch.

Tố Diệp mím môi rồi cắn môi: “Em không ở tứ hợp viện đâu. Anh thích về thì cứ về.”

“Anh biết.” Niên Bách Ngạn khẽ cười: “Anh tới đón em và con gái.”

“Em còn chưa tha thứ cho anh đâu.” Tố Diệp cứng miệng.

Giọng anh càng thêm dịu dàng: “Thế thì anh chủ động tới chịu đòn nhận tội.”

“Không thèm. Hảo Hảo ngủ rồi, anh đừng đánh thức con bé.”

“Thế sao em còn chưa ngủ?”

“Em…em ngủ rồi, bị cuộc điện thoại của anh đánh thức đấy.”

Đầu kia cười nhẹ nhàng, như cưng chiều, lại như yêu thương. Tố Diệp cũng không nói thêm. Cô cảm thấy cảm giác này rất kì diệu, như những người đang yêu, khiến người ta ngứa ngáy tâm hồn “Diệp Diệp! Anh nhớ em.” Niên Bách Ngạn thì thầm.

Tố Diệp cảm thấy tim mình đập mạnh một cái. Cô hắng giọng: “Đừng tưởng nói mấy lời ngọt ngào là em sẽ tha thứ cho anh, mơ đi!”

“Ngày mai anh tới đón Hảo Hảo. Khi nào em tan làm mình cùng đi ăn cơm.” Niên Bách Ngạn cười nói, giọng điệu của một ông chồng điển hình.

“Cần anh đi đón sao? Người bận rộn như anh làm gì có thời gian?” Tố Diệp cố tình châm biếm.

“Đã làm mẹ rồi mà vẫn còn nói mấy lời hờn dỗi trẻ con. Anh là chồng em, đây là những việc anh nên làm.” Niên Bách Ngạn nhẹ nhàng nói: “Diệp Diệp! Sau này em sẽ không cô độc nữa, còn có anh.”

Nghe câu ấy cổ họng Tố Diệp hơi nghẹn lại.

Rất lâu sau cô mới nói một câu: “Muộn vậy rồi anh đừng tới nữa. Hảo Hảo ngủ không say giấc. Sáng mai con bé còn phải tới trường mẫu giáo.” Không để anh đến bên này còn có một nguyên nhân quan trọng. Cô chỉ muốn anh có thể được nghỉ ngơi. Tối muộn còn lái xe, lỡ như xảy ra chuyện gì thì sao? Nghe giọng anh trong điện thoại, có lẽ anh đã uống chút rượu. Cô bây giờ trở nên vô cùng cẩn thận, chỉ mong những người bên cạnh mình không ai xảy ra chuyện gì bất trắc…

***

Ngày hôm sau lại là một ngày trời đẹp. Lá ngân hạnh vàng ruộm bắt đầu bay khắp trời.

Kỷ Đông Nham ra ngoài tham dự một hội nghị. Đường trở về công ty hơi tắc. Trong lúc vừa đi vừa dừng, anh nhìn thấy một đôi nam nữ đang giằng co bên lề đường. Sau khi nhìn rõ gương mặt người con gái, anh hơi sững người, rồi nhanh chóng quay đầu xe đi vào đường nhánh, dừng lại, tắt máy.

Đôi nam nữ gần đó đang tranh cãi. À không, nên nói là chỉ có người đàn ông đang ồn ào. Cô gái vô tội đứng đó nghe anh ta càm ràm. Cuối cùng người đàn ông phẫn nộ nói: Cô cứ như vậy ai dám hẹn hò với cô?

Giọng anh ta rất to, đến mức có thể lọt vào tận tai Kỷ Đông Nham.

Người đàn ông bực bội bỏ đi. Cô gái líu lưỡi cứng họng đứng yên tại đó. Kỷ Đông Nham cảm thấy cảnh này hơi nực cười. Anh ấn còi xe một cái, cô gái quay đầu nhìn thấy Kỷ Đông Nham, đầu tiên là ngẩn người sau đó liền đi về hướng này.

Cửa xe một đóng một mở. Bên cạnh Kỷ Đông Nham có một mùi hương dìu dịu, không được coi là mùi nước hoa đầy quyến rũ của phái nữ, phần nhiều là một sự hấp dẫn toát lên từ nét thanh xuân của người con gái.

“Vừa mới về Bắc Kinh?” Kỷ Đông Nham nhìn cô hỏi.

Dương Nguyệt là người phải sống ở ngoài bao năm nay mà Kỷ Đông Nham luôn thấy áy náy. Thế nên mỗi khi cô đi tới đâu, anh đều âm thầm chú ý, sợ rằng ở nơi xa lạ cô sẽ gặp nguy hiểm.

Bốn năm rồi, Dương Nguyệt của hiện tại đã bớt đi vẻ non nớt nhiều thêm nét điềm đạm. Nhưng một người đang ở độ tuổi đẹp nhất như cô quả thực là tỏa sáng.

Dương Nguyệt gật đầu. Đối mặt với Kỷ Đông Nham cô không bao giờ gò bó, cô nhún vai: “Anh định cười chê em phải không?”

“Vì sao?”

Dương Nguyệt bữu môi: “Vì em vừa bị đá.”

“Nguyên nhân?”

Dương Nguyệt ngẫm nghĩ rồi lắc đầu: “Chẳng biết nữa. Cả ngày anh ta cứ ghen bóng ghen gió, luôn miệng nói em không quan tâm tới anh ta là vì em có tình yêu khác. Anh ta vốn chẳng hiểu gì về em. Công việc của em rất bận, làm gì có thời gian ngày nào ôm điện thoại cùng anh ta.”

“Tôi còn tưởng là vì tôi.” Cứ nhìn Dương Nguyệt, Kỷ Đông Nham lại nhớ tới những chuyện đã xảy ra. Anh cảm thấy, không cần biết có chuyện kiếp trước kiếp này hay không thì chuyện này cũng đã cắm rễ sâu trong lòng anh rồi, muốn coi như chưa từng xảy ra là điều không thể.

Dương Nguyệt nhìn anh: “Chú à! Chú thật sự nghĩ mình quan trọng vậy sao? Cháu vẫn yêu đấy thôi tuy là thất bại.”

“Chú?” Kỷ Đông Nham nhướng mày nhìn cô: “Tôi già đến vậy ư?”

Dương Nguyệt cười khẽ rồi chỉ vào gương chiếu hậu: “Nhìn thấy chưa? Chú ôm bao sương gió còn cháu vẫn tươi đẹp như hoa.”

Kỷ Đông Nham giơ tay sờ lên mặt mình, khở nói: “Đây gọi là nét hấp dẫn của đàn ông. Bé con! Không hiểu thì đừng nói bừa.”

Dương Nguyệt cười khúc khích.

Kỷ Đông Nham thấy cô cười, cảm thấy rất kì lạ: “Em bị đá mà vẫn vui vậy sao?”

“Vì cháu và anh ấy đích thực không hợp nhau mà. Hai người miễn cưỡng ở bên nhau cũng chỉ khiến đối phương thêm khó chịu.” Dương Nguyệt thở dài, ấn tay lên ngực tỏ ra đau lòng: “Nhưng cháu là người bị đá, cháu cũng buồn chứ.”