Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 14 - Chương 668




Khác với sự thanh tịnh tại mảnh đất Tây Tạng, ở Bắc Kinh này, vẫn liên tiếp xảy ra những cuộc chiến tranh ngầm.

Ngay sau khi việc Kỷ Thị và Niên Thị hợp tác mạnh mẽ có động tĩnh, chẳng bao lâu sau, bỗng nhiên đồn thổi một thông tin rằng sở dĩ Kỷ Thị rút ra khỏi Bright, nguyên nhân thực sự vì các sản phẩm dưới quyền quản lý của Kỷ Thị không đạt chuẩn. Mấy thứ được coi là sản phẩm quý giá đều bị kiểm tra ra chưa đạt đến mức độ chuẩn, tất cả chẳng qua chỉ là Kỷ Thị đang tự nâng cao giá của mình, nhái các sản phẩm kim cương chất lượng cao mà thôi.

Ngay sau đó, cả mạng Internet như mắc bệnh truyền nhiễm. Tin tức xấu công kích Kỷ Thị lan ra với tốc độ cực nhanh. Vì Tinh Thạch đã từng thuộc quyền quản lý của Niên Bách Ngạn, bây giờ tuy đã rơi vào tay Kỷ Đông Nham nhưng Niên Bách Ngạn cũng không tránh khỏi liên lụy, thậm chí còn cuốn cả Niên Thị vào. Hai người họ bị một số tin tức gắn mác là những kẻ lừa đảo khách hàng.

Ngày hôm sau, liền có bốn thương hiệu lớn của quốc tế liên kết lại, đổi thái độ, tiến hành bài xích Kỷ Thị và Niên Thị, có vẻ như muốn loại bỏ Niên Bách Ngạn khỏi ngành đá quý.

“Rõ ràng đây là trò của gã Vincent đó.” Trong văn phòng, Kỷ Đông Nham ngồi trên ghế xoay, hai chân gác lên mặt bàn, dáng vẻ vô cùng mệt mỏi, thiếu tập trung.

Niên Bách Ngạn ngồi dựa vào sofa, cách cậu ta khoảng mấy mét. Anh đang im lặng đọc tin tức trên mạng. Kỷ Đông Nham gõ cạch cạch vào bàn phím bên cạnh: “Nhìn đi! Lại có một tin mới: Hai doanh nghiệp Niên Kỷ thông đồng làm bậy, lừa đồng tiền mồ hôi nước mắt của người tiêu dùng. Ấy? Cái quái gì lại viết là Niên Kỷ? Không nói Kỷ Niên được sao? Tại sao phải xếp tớ sau cậu? Báo nào đây? Tớ phải kiện!”

“Niên Kỷ hay mà!” Một lúc sau, Niên Bách Ngạn mới hờ hững nói một câu.

Kỷ Đông Nham hừ một tiếng: “Nói chuyện nghiêm túc với cậu đấy! Vincent ra tay rồi, cậu mà còn im re là thiệt thòi đấy.”

“Vincent chịu tổn thất lớn như vậy, lên tiếng một chút là chuyện bình thường.”

Nghe xong câu này, Kỷ Đông Nham lập tức hạ chân xuống, đi tới bên cạnh anh, ngồi xuống sofa: “Cậu sợ rồi đấy à? Lần này khủng hoảng quan hệ nghiêm trọng lắm phải không? Niên Bách Ngạn! Cậu đừng có hại chết tớ đấy.”

“Khi Thượng đế gieo rắc dũng khí và trí tuệ xuống trần gian, có phải cậu giương ô ra che không? Sao mà lá gan của cậu lại tỷ lệ nghịch với chiều cao mà tỷ lệ thuận với trí tuệ vậy?” Niên Bách Ngạn cười hiểm, buông một câu.

Kỷ Đông Nham nín nhịn một lúc lâu, rồi phẫn nộ trừng mắt nhìn Niên Bách Ngạn: “Cả EQ và IQ của tớ đều cao hơn cậu. Còn về lá gan, cậu sai rồi đấy. Tớ là người “hữu dũng hữu mưu”, còn cậu chỉ có gan mà không có sức.”

Niên Bách Ngạn làm động tác “mời”: “Vậy xin hỏi “mưu sỹ”, anh có diệu kế gì để giải quyết chuyện cấp bách này?”

Kỷ Đông Nham nhướng mày: “Đơn giản thôi! Phản công kịch liệt, lấy gậy ông đập lưng ông. Chẳng phải ông ta nói sản phẩm của chúng ta có vấn đề sao? Vậy thì chúng ta sẽ trưng ra một bản báo cáo kiểm nghiệm chất lượng sản phẩm, rồi xin ý kiến của những chuyên gia có uy tín. Tớ thật sự muốn đối đầu trực diện với ông ta rồi!”

Kỷ Đông Nham nói xong, ngước mắt nhìn Niên Bách Ngạn. Thấy anh từ tốn châm một điếu thuốc, không phát biểu ý kiến gì, cậu ta vô cùng sốt ruột. Đợi anh nhả một làn khói ra, Kỷ Đông Nham bèn hỏi: “Thế nào? Cho tý ý kiến đi chứ!”

Sợi khói bay ra giữa những kẽ ngón tay của Niên Bách Ngạn, nhẹ nhàng, vấn vít. Anh dựa người vào ghế, rất lâu sau mới lên tiếng: “Cũng được!”

Đợi bao nhiêu lâu chỉ nhận được hai chữ “Cũng được”, Kỷ Đông Nham suýt nữa ngất xỉu. Cậu ta vớ lấy chiếc bật lửa trên mặt bàn, cũng châm một điếu thuốc, rít mạnh một hơi, nhả ra, rồi nhìn Niên Bách Ngạn: “Cái thái độ qua loa của cậu sẽ khiến tớ cảm thấy cậu rất không có thành ý đấy.”

Niên Bách Ngạn phủ nhận: “Qua loa? Tớ nói rất nghiêm túc.”

“Tư tưởng cấp tiến này của tớ được cậu tán đồng?”

Niên Bách Ngạn nhướng mày: “Tại sao phải phản đối?”

Kỷ Đông Nham nhìn anh qua làn khói thuốc: “Không giống phong thái của cậu.”

“Sông có khúc, người có lúc.” Niên Bách Ngạn gạt tàn thuốc: “Cách thức của cậu tuy là lấy cứng chọi với cứng, nhưng những cách thẳng thừng nhất cũng có cái lợi của nó. Lúc này quả thực không còn thích hợp tỏ ra yếu thế trước mặt người khác. Ngoài ra, tớ rất hiểu cách làm việc của Vincent. Lần này ông ta không khiến chúng ta chết, thì lần sau chưa biết ông ta còn vắt óc nghĩ ra chiêu trò nham hiểm gì nữa. Đề phòng vạn nhất, lần này hoặc là chúng ta không đánh trả, nếu đã đánh trả thì phải cắt đứt hoàn toàn khả năng phản công của ông ta.”

Kỷ Đông Nham biết anh sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Vincent như thế. Cậu ta cong môi cười khẽ: “Cậu muốn chặn mọi con đường của ông ta?”

“Là một nhà phân phối sản phẩm, ông ta có quá nhiều kẽ hở để len lỏi, mà rất có thể bốn thương hiệu lớn kia đều đã bị qua mặt. Ông ta thâm nhập vào Trung Quốc làm ăn, chưa chắc món tiền nào cũng sạch sẽ. Bây giờ giá cổ phiếu của Bright đã bắt đầu dao động, chúng ta chỉ cần đánh một đòn cuối cùng cho gục hẳn là được.”

“Lẽ nào cậu định…” Kỷ Đông Nham hơi ngập ngừng.

Niên Bách Ngạn cũng biết cậu ta đã đoán ra, bèn cười khẽ, rít một hơi thuốc, rồi nhàn nhã nhả một vòng khói.

Kỷ Đông Nham dập nửa điếu thuốc hút dở vào gạt tàn rồi nhìn anh: “Niên Bách Ngạn! Cậu nói thật với tớ đi, rốt cuộc Vincent đã làm gì đắc tội với cậu?”

Niên Bách Ngạn nhìn cậu ta khó hiểu: “Nói thế có ý gì?”

“Sao tớ có cảm giác cậu đang dồn ông ta vào con đường chết thế?” Kỷ Đông Nham đưa ra nghi vấn.

“Thương trường là chiến trường mà.” Niên Bách Ngạn như cười như không.

“Sao tớ cảm thấy như cậu đang trả món thù giết cha vậy?”

Niên Bách Ngạn rướn người lên gạt tàn thuốc. Hàng mi của anh hơi cụp xuống, che đi ánh sáng u tối tận sâu trong đáy mắt. Anh hờ hững đáp một câu: “Có những kẻ, có những chuyện, không đáng được tha thứ!” Dứt lời, thấy Kỷ Đông Nham cứ nhìn mình chằm chằm, anh cong môi, bổ sung thêm một câu: “Ví dụ như những kẻ chặn đường phát tài của cậu. Quan điểm của Tố Diệp là chặn đường phát tài không khác gì giết cha mẹ người ta.”

Kỷ Đông Nham cố tìm ra chút manh mối trong ánh mắt anh nhưng vô ích. Cậu ta bèn nhún vai: “Ok! Tớ tạm thời tin cậu một lần.”

Sự thật chứng minh, người tin Niên Bách Ngạn luôn sống.

Niên Thị hợp tác với Kỷ Thị, bắt đầu tiến hành phản bác lại các thông tin bất lợi trên thị trường. Đương nhiên, không có cái gọi là tranh cãi điên cuồng. Cả hai đều đồng thời công bố những giấy tờ có liên quan tới việc chứng minh chất lượng sản phẩm. Quan trọng hơn là họ tìm ra được những chuyên gia sưu tập có uy tín nhất trong ngành để chứng thực những mẫu sản phẩm bị thị trường nghi ngờ. Chất lượng của kim cương đều đủ để sưu tập trong tương lai.

Việc gì cũng luôn có hai mặt.

Một chuyện tốt đẹp có thể trở nên tồi tệ thì đồng thời một chuyện tồi tệ cũng có thể chuyển hóa thành tốt đẹp. Cái gọi là nguy cơ, vừa là nguy hiểm, vừa là cơ hội. Tốt xấu kỳ thực chỉ cách nhau một ranh giới mong manh, qua được nó, tính chất sẽ biến đổi, nhưng nếu giữ được độ lửa thích hợp, nắm bắt được cơ hội, tự nhiên sẽ chuyển nguy thành an, thậm chí còn đạt được hiệu quả mà mình không ngờ tới.

Niên Thị và Kỷ Thị bày tỏ thái độ hợp tác, vì sự đúng mực và thỏa đáng thế nên nhận được lời khen của báo chí, cũng vì chuyên gia họ mời tới là một người nghiêm túc, đức cao vọng trọng nổi tiếng trong ngành, nên quả thực đã đánh tan sự băn khoăn của người tiêu dùng. Đồng thời lúc này, Niên Thị và Kỷ Thị lại tuyên bố kéo dài thời hạn bảo hành, các dịch vụ thẩm định, kiểm tra chất lượng cho khách hàng khiến cho dư luận vốn dĩ bất lợi với họ đã trở nên yên tĩnh.

Hoạt động tuyên truyền cho lễ Noel nóng hổi và rầm rộ của họ đã thể hiện rõ hai công ty lần đầu bắt tay cùng hợp tác. Họ không những tung ra phiên bản sưu tập, phiên bản có hạn vào đúng Noel mà còn mời các vị khách quý làm một chuyến thăm quan tới nơi khai thác kim cương ban đầu. Thậm chí, hai công ty còn vượt ra ngoài, hợp tác với các thương hiệu khác, với các showroom, mẫu xe hơi và các sản phẩm cao cấp của phái nữ, để tổ chức một chương trình tôn vinh khách hàng với khí thế rầm rộ.

Rõ ràng là trong nguy cơ lần này, do Niên Bách Ngạn và Kỷ Đông Nham đã có sự chuẩn bị đầy đủ nên không những tránh được cục diện bất lợi thành công mà còn lợi dụng được sự bất lợi đó để quảng bá cho mình theo một cách riêng biệt.

Xã hội này thường hay có mới nới cũ. Mọi người chỉ thích đọc tin mới chứ không phải tin cũ. Sau một quá trình vật lộn như vậy, lấp đầy trong mắt người tiêu dùng đều là những thương hiệu ngập trời.

Mà việc hợp tác kinh doanh vượt ra khỏi ngành đó đã đủ để Niên Thị và Kỷ Thị chen chân vào hàng ngũ thương hiệu loại 1 quốc tế.

Rõ ràng, lần kinh doanh quan hệ vô cùng thành công này, đủ để thấy bất luận là Niên Thị hay Kỷ Thị cũng đều có một đội ngũ quan hệ mạnh mẽ đang dự trù kế hoạch cho công ty.

Cứ như thế, tin tức mạng sục sôi một thời gian.

Cho tới đầu tháng mười hai.

Tháng mười hai của Bắc Kinh có mùi vị ngắc ngoải, sống dở chết dở. Đã đích thực là mùa đông rồi nhưng chẳng thấy một bông hoa tuyết nào. Đợi chờ rất lâu cuối cùng tuyết cũng rơi, thế là trên weixin ngập tràn những bức ảnh chụp cảnh tuyết rơi, bên dưới thường hay điểm xuyết thêm một câu: Cơn mưa tuyết đầu tiên tại Bắc Kinh.

Tuyết đầu mùa thường rơi xuống đất là tan ngay. Những người ra khỏi nhà muộn một chút sẽ không cảm nhận được cái giá lạnh của tuyết, mà chỉ thấy cái ẩm ướt, lạnh lẽo của không khí, cùng với đó vẫn là những cung đường ì ạch, ngưng trệ, tiếng còi xe râm ran.

Tháng mười hai này định trước là một tháng không bình yên. Đừng tưởng đây là mùa vạn vật chìm trong giấc ngủ đông. Con người vẫn phải hoạt động thì chắc chắn không thiếu chuyện.

Bright bị một người không rõ danh tính lật mặt, ngầm ám chỉ người phụ trách lợi dụng cái gọi là các kênh phân phối sản phẩm cao cấp để thực hiện các giao dịch phi pháp. Không những thế, Bright chỉ là một cái vỏ hào nhoáng bề ngoài, thực chất còn bị nghi ngờ có tham gia rửa tiền. Mà nguồn gốc của những số tiền đen này lại tới từ nhiều quốc gia. Mọi chuyện cũng chưa chắc là vô căn cứ, trên mạng đã tung ra một đoạn đối thoại giữa Vincent và người phụ trách một tổ chức quốc tế, mà đó là một tập đoàn vũ khí có tiếng.

Đương nhiên, đoạn ghi âm cuộc đối thoại này thật giả thế nào không thể kiểm tra nhưng với tư cách là một thông tin được tung lên mạng, thật ra nó đã đủ để tạo ra một chủ đề mạnh mẽ, cũng đủ để khiến một tập đoàn hay một con người đang còn rất sôi nổi, hừng hực bị phá hủy trong chốc lát.

Người tung tin lại ngầm khiêu khích bốn thương hiệu lớn ra mặt đầu tiên, thực chất chính là lá chắn giúp Bright rửa tiền, hoặc giữa họ có những giao dịch bí mật mà người ta không thể nào biết.

Tin tức vừa được tung ra, cả mạng Internet đã bùng nổ. Ngay sau đó là việc theo đuôi điều tra của đám nhà báo. Vincent trở thành đối tượng bị truy đuổi. Đây hoàn toàn là một âm mưu được sắp đặt, thậm chí là sắp đặt rất lâu rồi. Vincent trở tay không kịp. Bốn thương hiệu kia lại có ý tránh mặt, lần lượt xóa bỏ quan hệ hợp tác với Bright, cũng dần dần rút khỏi Bright.

Hành vi đó của họ quả thực đã khiến Vincent đau mà không dám kêu. Ngay lập tức, cổ phiếu vốn dĩ đã dao động, ngay từ phiên giao dịch đầu tuần mới đã chịu thiệt hại nghiêm trọng, khiến cục diện của Vincent vô cùng bất lợi.

Vincent tìm kiếm những đội ngũ quảng bá quốc tế chuyên nghiệp, muốn cứu vãn tình hình. Ông ta tung một khoản tiền rất tiền nhưng khi đội ngũ này chuẩn bị vào cứu Bright thoát khỏi tình thế khó khăn tại thị trường Trung Quốc thì cơ quan điều tra tội phạm thương mại quốc tế kết hợp với cơ quan giám sát của Trung Quốc đã bắt đầu mở rộng điều tra Vincent rồi bắt ông ta đi với lý do phạm tội thương mại.

Hành loạt những hành vi đó đã hoàn toàn đả kích triệt để giá cổ phiếu của Bright khiến những nhà đầu tư nắm giữ cổ phiếu đánh mất lòng tin. Trên thị trường cổ phiếu còn xuất hiện hiện tượng bán tháo với quy mô lớn, nhất thời khiến lòng người hoang mang.

Trước khi Vincent bị những cơ quan có liên quan dẫn đi, ông ta đặc biệt dặn đi dặn lại trợ lý hành chính, nhất định phải giữ được giá cổ phiếu bằng bất cứ giá nào…

***

Sân bay quốc tế.

Bầu không khí sau cơn mưa đã sạch sẽ hơn nhiều, chí ít thì hít thở cũng thông thoáng hơn.

Sảnh chờ ở sân bay vẫn người qua người lại tấp nập. Có người vội vã, có người ly biệt.

Diệp Uyên, Lâm Yêu Yêu và Tố Khải tới sân bay tiễn Diệp Lan đi. Sau khi đã suy nghĩ kỹ càng, Diệp Lan quyết định sang Pháp học. Tuy rằng còn nhiều quyến luyến nhưng Tố Khải vẫn gượng cười tiễn cô đi.

Dọc đường, Tố Khải nói rất ít, nhưng luôn nắm chặt tay Diệp Lan không buông.

Diệp Uyên lái xe, Lâm Yêu Yêu với cái bụng to tướng ngồi bên ghế lái phụ. Mỗi lần ngẩng đầu lên, Diệp Uyên lại nhìn thấy động tác nắm chặt tay Diệp Lan của Tố Khải, đã có mấy lần anh ấy nhẫn nhịn không nói. Sau khi tới sân bay, cuối cùng Diệp Uyên cũng đã lên tiếng: “Hay là em suy nghĩ lại đi! Bây giờ hối hận vẫn kịp mà, nếu không lên máy bay rồi thì muộn mất.”

Lâm Yêu Yêu đứng bên cạnh lập tức bổ sung: “Chỉ cần không phải là đi học, thì lên máy bay vẫn kịp, có thể quay lại mà. Hoặc là Tố Khải sẽ mua vé máy bay, lập tức đuổi theo. Hai đứa đi Pháp chơi một vòng rồi quay về.”

Tố Khải im lặng còn Diệp Lan thì cắn chặt môi, tảng lờ sự quyến luyến trong lòng mình, khẽ nói: “Em đã đồng ý với công ty rồi.”

“Công ty em bây giờ rối loạn như thế. Em sang bên đó lỡ bọn họ không lo nổi cho em thì biết xoay sở thế nào?” Lâm Yêu Yêu từ đầu tới cuối vẫn không muốn Diệp Lan đi. Cô ấy cố gắng lần cuối cùng: “Em nghĩ mà xem. Em là con gái, lại không quen cuộc sống bên đó, nhỡ gặp phải kẻ xấu thì phải làm sao? Chuyện này Tiểu Diệp cũng biết, chị ấy cũng mong em suy nghĩ kỹ thêm.”

Ánh mắt Diệp Lan khẽ xao động.

Tố Khải không nỡ nhìn thấy cô khó xử. Anh nói với Diệp Uyên và Lâm Yêu Yêu: “Nhân lúc còn trẻ, đi học thêm nhiều thứ cũng tốt ạ.”

Diệp Uyên không biết nói sao: “Tố Khải…”

Tố Khải quay đầu, hai tay siết chặt bả vai Diệp Lan, dịu dàng nói: “Nhớ kỹ! Có chuyện gì nhất định phải gọi điện thoại cho anh ngay. À, đến nơi cũng báo cho anh biết.”

Diệp Lan ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt anh. Cô bất giác nhớ tới chuyện anh làm với mình trong phòng khách hôm ấy, gò má bỗng ửng hồng, nhưng con tim thì càng lúc càng nhức nhối. Đã có mấy lần cô bồng bột định trả lại vé, đã có mấy lần cô muốn nói với anh rằng: Thôi, em không đi nữa đâu, đã có những lần như thế…

Nhưng cô hiểu rõ, một khi cô đổi ý, có thể những tháng ngày tương lai, khi đối mặt với Tố Khải cô chỉ càng thêm giày vò. Không phải Tố Khải giày vò cô mà cô đang hành hạ Tố Khải.

Anh còn trách nhiệm của mình, cô chưa bao giờ trách cứ anh. Nhưng cái hố trong lòng cô biết phải lấp đầy thế nào?

Chỉ có thời gian.

Nếu còn duyên phận, thì đó chính là may mắn. Cô mong mình sẽ bước ra khỏi sương mù, có thể thật sự mở rộng lòng mình, sống bên người đàn ông này. Vậy thì ba năm, thời gian ba năm nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, cô và Tố Khải có thể vượt qua thử thách này không?

Diệp Lan không dám dùng một ván cược để thử thách tình cảm của nhau. Thế nên, cứ để mọi việc thuận theo tự nhiên.

Trong chuyện tình yêu này, cô đã bị tổn thương, Tố Khải cũng đâu có lành lặn?

Diệp Uyên thấy vậy, chỉ còn biết thở dài, sau khi dặn dò mấy câu với Diệp Lan bèn kéo Lâm Yêu Yêu qua một bên, để lại không gian riêng cho Tố Khải và Diệp Lan.

Nửa tiếng đồng hồ.

Trong khoảng thời gian này, hầu như chỉ có Tố Khải nói, Diệp Lan yên lặng lắng nghe và gật đầu. Cảnh này không khác gì bố mẹ tiễn con ra nước ngoài. Gương mặt Tố Khải ngập tràn luyến tiếc, chứa chan tình cảm, còn Diệp Lan thì có thể nhận ra đang kìm nén nước mắt.

Trên ghế ngồi cách đó không xa, Lâm Yêu Yêu thở dài, xót xa nói: “Những người có tình cảm sao lại không thể ở bên nhau chứ? Rõ ràng một người có tình, một người có ý, tại sao cứ phải chia xa?”

Diệp Uyên thấy bờ môi cô đã khô, bèn lấy từ trong túi ra một chiếc bình giữ nhiệt, rót cho cô một cốc nước: “Trên đời này, có rất nhiều chuyện không phức tạp đến vậy, thật ra đều tại con người làm cho nó phức tạp. Một cái hố bước qua được thì đơn giản, không bước qua được lại trở thành một chuyện lớn như trời sụp xuống. Trước đây anh cũng cảm thấy Diệp Lan đi như vậy không giải quyết được vấn đề nhưng Bách Ngạn nói đúng, không phải chuyện gì cũng nên chọn cách đối mặt. Có rất nhiều cách đối mặt, dùng thời gian để lặng lẽ lãng quên cũng là một cách đối mặt. Diệp Lan đi xa cũng là một chuyện tốt. Nó phải vượt qua quãng thời gian khó khăn này mới thật sự có thể thoát xác thành bướm.”

Lâm Yêu Yêu cũng hiểu điều này nhưng trông dáng vẻ của Tố Khải, cô cũng đau lòng theo. Ngoài việc thở dài, cô cũng chẳng biết làm sao. Một lúc sau, cô nói: “Không biết Tố Khải có thể yêu một người con gái khác không nữa.”

Diệp Uyên ngỡ ngàng nhìn Lâm Yêu Yêu: “Sao có thể?”

“Sao lại không thể?”

Diệp Uyên hất cằm về phía Tố Khải: “Nhìn ánh mắt của nó đi, còn cả thái độ ban nãy nữa, chắc chắn là đã định chờ đợi con bé quay về.”

“Anh vừa nói đấy thôi, thời gian là liều thuốc tốt nhất. Đàn ông chung tình trên đời này quá ít. Vừa mới chia tay thì đòi sống đòi chết, thời gian dần trôi thì tình cảm cũng nhạt dần. Lúc này nếu có một người thích hợp xuất hiện thì đoạn tình cảm trước đó cũng sẽ dần dần buông bỏ được thôi.” Lâm Yêu Yêu suy nghĩ rồi nói.

Diệp Uyên lắc đầu: “Hai đứa nó đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện như thế, sao nói quên là quên được? Thật lòng chờ đợi một người thì ba năm sẽ trôi qua rất nhanh.”

“Đúng là giỏi bênh đàn ông, đàn ông luôn thích có mới nới cũ.”

Nghe xong, Diệp Uyên bật cười, giơ tay khoác qua vai cô: “Anh không thế!”

Ở trong lòng anh, Lâm Yêu Yêu chợt nhớ tới chuyện của Tịch Khê, trái tim lại nhói lên. Hơi thở trộn lẫn có chút bức bách. Cô gạt cánh tay anh ra, bực bội nói: “Chưa chắc đâu!”

Diệp Uyên không biết cô đang nghĩ gì. Anh kéo tay cô, đặt lên môi, nghiêm túc nói: “Em là tình yêu chân thành cả cuộc đời anh.”

Câu này nghe thì rất sến nhưng anh nói rành mạch từng chữ.

Đầu ngón tay Lâm Yêu Yêu chợt ấm lên, trái tim cũng theo đó mềm ra.

Ở bên kia, Diệp Lan đã tới giờ qua cửa kiểm soát an ninh.

Tố Khải bất ngờ ôm cô vào lòng, khoảng bốn, năm phút gì đó. Lúc Lâm Yêu Yêu đứng dậy, cô thấy khóe mắt Diệp Lan đỏ ửng. Cả khóe mắt Tố Khải cũng rõ ràng cũng hơi đỏ.

Cứ thế, Tố Khải tận mắt nhìn Diệp Lan đi qua cửa kiểm soát. Anh đứng đó, cho tới khi bóng Diệp Lan khuất hẳn.

Bóng lưng của anh trông đầy cô độc.

Lâm Yêu Yêu thật sự rất khó chịu, bỗng chẳng biết nên an ủi thế nào. Diệp Uyên bước lên, đưa tay vỗ lên vai Tố Khải và nói: “Ba năm… nhanh lắm!”

Tố Khải hít sâu một hơi, buồn bã gật đầu…

***

Tháng mười hai ở Tây Tạng, nhiệt độ càng thấp hơn.

Cũng may ánh nắng ban ngày vẫn đủ đầy, không khiến bọn trẻ quá cực. Vì có nhân viên cứu trợ cùng sự tham gia của các bác sỹ và các tư vấn tâm lý, tình hình của bọn trẻ càng ngày càng có chuyển biến tốt. Mà trong khoảng thời gian này, cũng bắt đầu có nhiều hơn sự đóng góp của những nhà hảo tâm, xây dựng trường học cho lũ trẻ, hy vọng chúng sớm được trở lại trường.

Tố Diệp chịu mấy đứa bé, rất có tinh thần ham học hỏi. Những lúc nhàn rỗi, Tố Diệp cũng dạy chúng chữ Hán, dạy chúng đọc thơ cổ, nhẩm bảng cửu chương… Chúng rất thích đọc sách, thích những cuốn sách có nhiều tranh vẽ, cũng thích nghe những câu chuyện cổ tích, thế nên Tố Diệp lại có thêm một nhiệm vụ mới, không những phải thường xuyên quan sát tình hình tâm lý của chúng mà còn phải kể chuyện cho chúng nghe trước khi đi ngủ

Tháng mười hai khiến Tây Tạng đìu hiu hơn nhiều.

Nhưng biển rừng đó từ ngoài nhìn vào vẫn um tùm, rậm rạp. Xung quanh, vẫn có người có thể kiếm được những loại nấm ăn được. Nghe những người sống gần đó kể họ còn nghe được tiếng chim hót trong rừng.

Rõ ràng, sự chênh lệch nhiệt độ ở đây khiến người ta kinh ngạc.

Khoảng thời gian này, Niên Bách Ngạn rất ít khi gửi tin nhắn tới. Mỗi ngày, Tố Diệp đều lên mạng đọc tin của anh. Người nổi tiếng cũng có một chút ích lợi, đó là không muốn biết tin của người ấy cũng khó. Cô biết chuyện Niên Thị và Kỷ Thị hợp tác mạnh mẽ, biết Vincent đã xảy ra chuyện. Không hiểu sao, Tố Diệp lờ mờ cảm thấy chuyện của Vincent có quan hệ chặt chẽ với Niên Bách Ngạn.

Nhưng tại sao Niên Bách Ngạn phải đối phó với Vincent?

Cô nghĩ không ra, mà cũng biết rõ dù có hỏi anh, anh cũng chưa chắc đã nói thật.

Tối nay, cô mơ mơ hồ hồ tựa đầu vào giường trong lúc rảnh rỗi, bỗng nghe thấy có tiếng một cô bé mừng rỡ reo lên: “Tuyết to quá!”

Tố Diệp giật mình tỉnh lại, nhìn đồng hồ, mới có tám giờ. Cô khoác áo rồi xuống giường, nhìn ra ngoài cửa sổ. Quả nhiên là tuyết rơi rất lớn. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà bên ngoài như vừa được đắp một chiếc chăn bông.

Cô bé hân hoan ấy là một nhân viên cứu trợ trẻ tuổi. Cô ấy chưa được nhìn thấy tuyết bao giờ. Lần trước tuyết có rơi nhưng còn khá nhỏ. Lần này cuối cùng đã thỏa mãn nguyện vọng được đắp người tuyết của cô ấy.

Cả đám người bên ngoài đều chạy ra đắp người tuyết, mặc kệ nhiệt độ xuống cực thấp vào buổi tối.

Tố Diệp nhận kỹ mặt mấy người này. Đó đều là những người trẻ sống bên bờ biển, đương nhiên cực kỳ vui mừng trước cơn mưa tuyết này. Thấy Tố Diệp đứng bên cửa sổ nhìn ra, họ vẫy tay về phía cô, tỏ ra muốn gọi cô ra cùng đắp người tuyết. Cô mỉm cười, lắc đầu từ chối. Cô vẫn chưa tự hành hạ bản thân đến mức đó, hoặc là cô không có tâm trạng.

Nếu trong một ngày tuyết rơi thế này…

Ánh mắt cô tối đi, nhìn về phía bầu trời xa xăm.

Cô ngước nhìn những bông hoa tuyết rơi lả tả, trái tim bỗng bay về phương trời nào xa lắm. Nghe nói Bắc Kinh cũng đã có tuyết nhưng chắc chắn không trắng xóa như khung cảnh trước mặt cô bây giờ.

Bách Ngạn…

Nếu có thể được cùng anh dạo bước dưới tuyết rơi, cảm nhận sự thuần khiết và kỳ diệu của đất trời thì nhất định đó sẽ là một trải nghiệm khó phai.

Trái tim Tố Diệp bất chợt như bị một sợi dây thừng thít lại.

Nghẹt thở.

Còn khẽ nhói đau…

***

Vincent phải chính thức tiếp nhận điều tra. Tại Trung Quốc, thời gian này, luật sư không được phép tham gia.

Trong lúc ấy, tất cả các nghiệp vụ của Bright đều do cổ đông trong công ty quản lý, dưới sự duy trì cứng rắn của trợ lý hành chính đặc biệt, giá cổ phiếu vẫn được nắm giữ.

Vincent bị giám sát 24/24, không được về nhà, chỉ được ở một địa điểm được chỉ định.

Trong phòng nghỉ, Vincent gặp Joey.

Joey không khóc, nhưng đôi mắt thì sưng đỏ, đáng thương như một con thỏ. Trong phòng nghỉ có mấy chỗ được lắp camera. Sau khi nhìn thấy Joey, lấy lý do uống trà, ông ta dẫn Joey tới một góc sofa. Góc này chỉ nhìn thấy được mặt bên của hai người. Nếu cố tình có thể tránh được việc theo dõi khẩu hình miệng qua camera.

Vincent ra hiệu cho Joey không cần nói nhiều. Ông ta giơ tay chống lên cằm, thực chất là chặn miệng lại, hạ thấp giọng rồi nói với Joey: “Bây giờ con bỏ hết mọi việc trong công ty lại, không cần lo lắng gì hết, lấy lý do đi du lịch giải tỏa tâm trạng, qua Pháp trước, rồi từ Pháp qua Brazil.”

Joey không hiểu.

“Bên Brazil có tài khoản cá nhân của bố. Tiền bố kiếm được mấy năm nay được chia ra, gửi vào mười tài khoản. Bố sẽ nói cho con biết cụ thể phải làm gì, tới Brazil phải tìm ai. Con không phải lo lắng. Sau khi khởi động tài khoản này, con gửi một số tiền tới cho Diệp Lan, rồi dẫn con bé tới một nước khác. Nhớ kỹ, không được ở lại Pháp và Brazil nữa, tìm bất kỳ nơi nào cũng được.”

Joey thảng thốt, nhưng không dám biểu lộ khoa trương. Cô ta lấy tay che môi: “Chuyển một số tiền cho Diệp Lan? Bố! Bố không nói nhầm đấy chứ? Tại sao bố muốn đưa tiền cho Diệp Lan? Tại sao bố bảo con đưa cô ấy đi cùng? Cô ấy có quan hệ gì với chúng ta?”

Trông Vincent rất khó xử, gương mặt cau có. Một lúc sau ông ta nói: “Con không cần quan tâm nhiều như thế, bảo con làm gì thì con cứ làm đi.”

Joey nhìn Vincent không rời mắt, đúng một phút rồi bất thình lình hỏi: “Bố quan tâm Diệp Lan như vậy. Sau khi nhà cô ấy xảy ra chuyện đã lập tức tuyển cô ấy vào Bright. Lẽ nào cô ấy là… con riêng của bố?”