Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 14 - Chương 629




Cuối cùng em đã nhìn rõ anh trong giấc mơ ấy. Gương mặt anh sáng rõ dưới ánh trăng dịu dàng. Nhưng nó lại làm đôi mắt em đau đớn. Trên con đường dài đêm mùa thu, đèn đường cũng không thể đọ lại ánh đèn xanh leo lắt ấy. Nó đung đưa, bao trùm toàn bộ gương mặt anh…


***

Vừa qua tết Trung thu, thời tiết đã đột ngột thay đổi, mát một cách rõ ràng, nhất là sáng sớm và tối muộn, bầu không khí mát mẻ bao trùm lên khắp thành phố Bắc Kinh. Nơi đây đã chính thức bước vào những tháng ngày không khí dịu mát. Tới khi lễ Quốc khánh gần kề chắc chắn cũng sẽ có gió thu thổi. Lá đổi sang vàng. Đường phố Bắc Kinh cũng rực rỡ, tươi sáng như rải một lớp cúc vàng.

Tinh Thạch sau khi trải qua quãng thời gian hỗn loạn, xáo động giờ cũng đã dần yên ổn trở lại. Giống như một con thú nhỏ phải trải qua một mùa hè khắc nghiệt, nóng như thiêu như đốt để rồi bình thản đợi trời thu an ủi lòng mình, cuối cùng cũng có những giây phút ngơi nghỉ.

Kỷ Đông Nham đã gặp Niên Bách Ngạn ở Tinh Thạch.

Khi Niên Bách Ngạn bước vào Tinh Thạch, rất nhiều nhân viên cũ nghe tin anh tới đã chủ động ra chào đón. Số lượng không ít. Từ những người cấp giám đốc cho tới những cô bé chạy việc phòng hành chính, gần như chật ních cả lối đi. Kỷ Đông Nham thấy cảnh ấy cũng không tức giận, chỉ cười thoải mái nói anh được lòng mọi người quá. Niên Bách Ngạn thì động viên mọi người, bảo họ nhanh chóng quay về vị trí của mình, tiếp tục làm việc.

Còn mình thì cùng Kỷ Đông Nham đi vào trong văn phòng.

“Thế nào! Gian phòng này tớ chưa hề động vào đâu đấy!” Kỷ Đông Nham dặn dò thư ký chuẩn bị hai cốc cafe rồi nói.

Cafe nhanh chóng được bê lên.

Thư ký là một gương mặt mới, một cô gái rất xinh đẹp. Khi đặt cốc cafe xuống, cô ta còn liếc nhanh Niên Bách Ngạn một cái, trong ánh mắt là vẻ ngỡ ngàng thấy rõ.

Đợi cô thư ký đi khỏi, Kỷ Đông Nham cố tình trêu chọc: “Tớ nghĩ, cô ấy hy vọng cậu ngồi trên cái ghế tổng giám đốc kia hơn. Niên Bách Ngạn! Cậu vừa mới đến mà người của tớ đã bị cậu hút hết hồn đi rồi!”

“Tớ chỉ sợ thư ký của cậu trẻ tuổi quá, cậu không tập trung làm việc được thôi.” Niên Bách Ngạn như cười như không.

“Về điểm này thì cậu có thể tuyệt đối yên tâm. Tuy rằng hai chúng ta có lúc không chung chí hướng, không thể nói chuyện, nhưng đối với việc kiềm chế tình cảm công sở, tớ nghĩ tớ không thua cậu đâu.” Kỷ Đông Nham cười ha ha.

“Cậu không nên để Hứa Đồng đi!” Niên Bách Ngạn chân thành nói.

“Trái tim cô ấy chỉ hướng về cậu. Tớ muốn giữ cô ấy lại cũng không giữ được, chi bằng để cô ấy được tự do.” Dáng vẻ của Kỷ Đông Nham cứ nửa đùa nửa thật.

Niên Bách Ngạn nhướng mắt nhìn cậu ta một cái, rồi im lặng, bê tách cafe lên.

“Hỏi thật lòng, cậu không cảm nhận được Hứa Đồng có tình cảm với cậu sao?” Kỷ Đông Nham hình như rất nhiều chuyện.

Niên Bách Ngạn uống cafe sau đó đặt chiếc cốc xuống, thản nhiên nói: “Cảm nhận không ra!”

“Cậu đúng là tuyệt tình!”

“Miệng cậu cũng đừng độc quá! Người ta là con gái, chỉ có quan hệ công việc với tớ thôi, bị cậu nói cứ như là cô ấy có âm mưu đen tối với sếp vậy. Chuyện này mà đồn ra ngoài, cậu bảo các công ty khác sẽ đối xử với cô ấy thế nào?” Niên Bách Ngạn buông một câu.

Kỷ Đông Nham phá lên cười rồi nhàn nhã dựa ra sau ghế sofa: “Tớ chỉ muốn biết, nếu như không có Tố Diệp, cậu và Hứa Đồng có khả năng không thôi.”

“Cậu phải quản lý đến hai công ty mà vẫn rỗi rãi vậy à?” Rõ ràng là Niên Bách Ngạn không thèm trả lời câu hỏi đó.

Kỷ Đông Nham nhún vai, nghiêm túc trở lại: “Ok! Vậy nói xem, mục đích chuyến thăm hôm nay của cậu là gì?”

Niên Bách Ngạn cũng tựa ra sau ghế, giọng nói thoải mái nhưng ánh mắt thì rất kiên định, sâu xa.

“Đơn giản thôi! Tớ muốn gây dựng lại sự nghiệp!”

Câu nói này không hề khiến Kỷ Đông Nham bất ngờ, thậm chí cậu ta dường như còn dự liệu được từ trước, khẽ cười: “Tớ vẫn đang đợi cậu tới nói với tớ câu này đấy. Rất tốt! Cậu có thể quay về Tinh Thạch bất kỳ lúc nào. Cậu xem, văn phòng này vẫn còn giữ nguyên vẹn cho cậu.”

Niên Bách Ngạn cong môi cười: “Cậu định bắt tớ làm thuê cho cậu?”

“No, no, no! Nên nói là hai chúng ta chung sức hợp tác.” Kỷ Đông Nham sửa lại câu nói của anh.

Niên Bách Ngạn không tỏ thái độ gì.

Kỷ Đông Nham cầm lấy hai điếu thuốc lá, đưa cho anh một điếu. Niên Bách Ngạn đón lấy, châm lên.

“Bách Ngạn! Thật ra cậu có từng nghĩ hay không? Thế giới này vốn là một thế giới “mượn sức đánh sức”. Cậu quay về Tinh Thạch, chúng ta mới đích thực là một liên minh vững mạnh. Dạo gần đây, bên phía Vincent có động tĩnh khá lớn. Ông ta liên tục nuốt hai mỏ kim cương. Nói trắng ra, âm mưu của ông ta đã quá rõ ràng, không chỉ đơn thuần muốn ngang sức ngang tài nữa. Ông ta còn muốn cắt đứt hoàn toàn lợi ích của các công ty khác để mở đường cho mình.” Kỷ Đông Nham chỉ ra tình thế trước mắt: “Trước đây khi tớ chưa thu mua Tinh Thạch, Tinh Thạch và Kỷ Thị có thực lực tương đương. Các công ty đá quý khác liên kết lại cùng điên cuồng giành miếng bánh của chúng ta. Nhưng bây giờ, những công ty đá quý không trụ nổi đã lần lượt rút lui khỏi thị trường Trung Quốc. Kẻ địch mạnh nhất của chúng ta chỉ còn lại Vincent đang ngày một lớn mạnh. Rất rõ ràng, tất cả tài sản của cậu đang “nối giáo cho giặc”.”

Nghe xong, Niên Bách Ngạn không có quá nhiều phản ứng, chỉ thể hiện một cách đơn thuần: “Mỗi một giai đoạn thị trường đều giống nhau, tách lâu ắt hợp, hợp lâu ắt tách. Muốn kinh doanh hàng trăm năm ở Trung Quốc là điều rất khó. Đây là một thị trường thay đổi trong nháy mắt, cũng là một thị trường được con người thao túng các quy luật một cách khó bề tưởng tượng. Nhưng ngay chính trong hoàn cảnh đó, cơ hội mới càng thêm nhiều. Thế nên bố cậu đã sớm nhìn thấu điểm này, thiết lập tổng bộ hoàn toàn ở nước ngoài, vứt một bộ phận về Trung Quốc kiếm tiền. Vincent cũng vậy. Ông ta là một người nhanh nhạy, tại sao lại bỏ miếng bánh đó mà không ăn? Cậu đã quét sạch mọi trở ngại như một nhân viên vệ sinh, đương nhiên ông ta phải tiến quân thần tốc vào thị trường Trung Quốc rồi.”

“Cậu nói nhẹ nhàng quá nhỉ. Nhưng đứng trước lợi ích, ai chẳng ích kỷ. Tớ tuyệt đối… tuyệt đối không để Vincent cướp đi miếng bánh trong tay tớ.” Kỷ Đông Nham kiên quyết nói: “Thế nên Bách Ngạn, chúng ta phải đồng sức đồng lòng.”

Niên Bách Ngạn rít một hơi thuốc, khi nhả khói ra sắc mặt nặng nề. Rất lâu sau anh mới nói: “Tinh Thạch… tớ không định quay về. Mà nơi này cũng đã không còn thích hợp để tớ trở về nữa.”

“Niên Bách Ngạn! Lúc trước cậu có chết cũng không chịu đi. Bây giờ bảo cậu về cậu cũng lại thà chết không chịu về.” Kỷ Đông Nham nghi hoặc: “Rốt cuộc cậu muốn thế nào? Ban đầu cậu còn bảo tớ phải giữ bí mật gì đó. Tớ đã bị cậu làm cho chẳng hiểu chuyện gì với chuyện gì rồi.”

Niên Bách Ngạn ngước mắt lên nhìn cậu ta, cười khẽ: “Tớ yêu cầu rất đơn giản, tớ cần một khoản tiền làm vốn, mà bây giờ người có thể giúp được tớ chỉ có cậu thôi.”

Đã từng có lúc, anh đã muốn đeo hết gông cùm lên người mình. Cho dù có nặng nề hơn nữa, để bảo vệ cho bí mật của nhà họ Niên, anh cũng không ai oán nửa lời. Anh muốn tẩy sạch cho bố thì chỉ còn cách lợi dụng Tinh Thạch, giữ lại hình tượng của nhà họ Niên, của một thương nhân là bố. Nhưng bây giờ, sau khi anh bất đắc dĩ phải từ bỏ Tinh Thạch, Kỷ Đông Nham cũng làm rất tốt. Anh đã hoàn toàn được quá trình gột rửa cho Tinh Thạch một cách lặng lẽ, nó cũng đã được bên ngoài thừa nhận là công ty được Kỷ Thị thu mua, vì vậy dù có quay lại cũng không còn như lúc đầu nữa.

Thế nên, đã từ bỏ hãy từ bỏ cho dứt khoát.

Kỷ Đông Nham nghe xong có phần sững sờ. Rất lâu sau, cậu ta mới hỏi với vẻ khó hiểu: “Cậu cần vốn làm gì?”

“Trở về vạch xuất phát, làm lại từ đầu!” Niên Bách Ngạn đáp.

Kỷ Đông Nham bàng hoàng: “Sao cơ?”

“Tớ cần một khoản vốn để khai thác mỏ kim cương. Nhà họ Niên khởi nghiệp từ nghề cung ứng nguyên liệu. Vậy thì tớ cũng sẽ quay trở về nghề đó.” Niên Bách Ngạn cười nhạt.

Từ sau khi rời khỏi Tinh Thạch, anh đã trải qua đau khổ và dằn vặt. Sau khi tinh thần suy sụp và tìm lại được sự bình tĩnh, yên tâm, cuối cùng anh đã quyết định sẽ trở lại vạch xuất phát một lần nữa. Khoảng thời gian này, tuy rằng ngoài mặt anh tỏ ra nhẹ nhàng, thản nhiên, nhưng nỗi đau bị thất bại và nuốt chửng một cách hụt hẫng chỉ mình anh mới hiểu.

Không phải anh không nhận ra Tố Diệp đã nghĩ đủ mọi cách để khiến anh vui lên. Cô là một cô gái tốt, chưa từng oán trách nửa câu trước mặt anh, cũng bảo vệ lòng tự trọng đàn ông của anh một cách thông minh. Nhưng, anh là Niên Bách Ngạn. Là một người đã quen cho đi chứ không phải một người đàn ông cam tâm tình nguyện làm một kẻ giơ tay xin ăn.

Thế nên, sau khi cho phép mình nản chí một thời gian, anh bắt đầu rầm rộ lên kế hoạch, dồn sự chú ý tới Nam Phi, một nơi anh vô cùng quen thuộc. Và thế là, anh bắt đầu dùng tất cả những mối quan hệ có thể, tìm hiệu tường tận tình hình bên phía Nam Phi, thậm chí còn tìm hiểu tỉ mỉ tới cả tình hình của các mỏ kim cương, như trước mắt đang thuộc quyền sở hữu của ai, quyền sở hữu có tranh chấp hay không, tình trạng khai thác ra sao, thời hạn…

Mọi người đều được tiến hành trong thầm lặng. Vì anh biết rất rõ, trừ phi ngồi yên đợi gió Đông tới, còn không khua chiêng gõ trống chỉ khiến cho những người trong ngành đuổi cùng diệt tận, kế hoạch còn chưa được thử nghiệm là đã chết yểu.

Giờ những gì anh có chỉ là quan hệ. Trong một hoàn cảnh không tiền không thế như hiện giờ thì chỉ cần là một công ty nhỏ cũng có thể trở thành con hổ chặn đường của anh. Thế nên, anh không thể mạo hiểm.

Kỷ Đông Nham biết rõ Niên Bách Ngạn sẽ không cam tâm tình nguyện làm một người bình thường. Chuyện anh gây dựng lại sự nghiệp chỉ còn là chuyện sớm muộn, nhưng không ngờ anh lại chơi một cách triệt để như vậy. Làm lại từ thương nhân cung ứng? Hơn nữa còn trong hoàn cảnh không có những con đường tiểu ngạch? Làm vậy có nghĩa là anh phải trải qua rất nhiều khó khăn. Việc mở rộng, phát triển thêm khách hàng mới không phải là chuyện dễ dàng.

“Niên Bách Ngạn! Cậu đừng đùa nữa! Cậu nên biết rõ, các nguồn cung ứng nguyên liệu bây giờ đều đã bị lũng đoạn. Cậu muốn làm ăn lớn là rất khó. Tại sao cứ nhất định phải vất vả làm lại từ đầu chứ? Về Tinh Thạch chẳng phải rất tốt sao? Thế này đi, nếu cậu cảm thấy quay về làm việc ở Tinh Thạch giống như đang làm thuê cho tớ, vậy thì tứ trả cổ phần lại cho cậu, vậy vẫn không được sao?”

Niên Bách Ngạn dở khóc dở cười: “Kỷ Đông Nham! Cậu coi kinh doanh là trò chơi con nít à? Cậu dám phân chia cổ phần ra, tớ dám bảo đảm một giây nữa thôi cậu sẽ bị các cổ đông đuổi ra khỏi hội đồng quản trị.”

Kỷ Đông Nham nhướng mày: “Cậu xem thường tớ quá rồi thì phải?”

“Là tớ không muốn vì một mình tớ lại gây thêm một cơn sóng gió. Trong giai đoạn này, nếu cậu thật sự muốn giúp tớ thế thì hãy cho tứ vay một ít tiền.” Anh không muốn gây sự chú ý cho cánh nhà báo. Nếu chuyện của Tinh Thạch đã lắng xuống rồi, cả nhà họ Diệp lẫn nhà họ Niên đều đã trở thành thì quá khứ, vậy thì cứ để mọi người lãng quên cũng được.

Trong xã hội này, tin tức quá nhanh và quá nhiều, thế nên người ta cũng dễ dàng quên lãng. Đối với Niên Bách Ngạn mà nói, đây là chuyện tốt.

Kỷ Đông Nham thấy anh có vẻ kiên quyết, cũng hiểu ra không thể miễn cưỡng được nữa, đành phải giải quyết theo việc chung. Cậu ta gác điếu thuốc sang một bên, nét mặt trở nên nghiêm túc: “Cậu nói cậu muốn mượn một khoản tiền. Vậy được, tớ hỏi cậu, cậu có kế hoạch gì? Cần bao nhiêu tiền? Khoản tiền đó sẽ dùng thế nào? Còn nữa, tớ cho cậu mượn tiền thì sẽ có ích lợi gì?”