Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 13 - Chương 569




Khi tin Diệp Uyên chết còn chưa được công bố, hội đồng quản trị của Tinh Thạch đã biết được chuyện này.

Chuyện này giấu không nổi. Làm gì có văn phòng chủ tịch nào trống trải mãi được?

Là trưởng bối và người đàn ông duy nhất quản chuyện nhà họ Diệp, Diệp Hạc Thành chủ trì buổi họp. Nhưng rõ ràng là ông ta vô cùng bất mãn đối với việc Niên Bách Ngạn tham gia đại hội cổ đông, tuy không thể hiện ra mặt quá nhiều.

Niên Bách Ngạn không xuất hiện với tư cách cổ đông của Tinh Thạch mà với thân phận người thân của Tố Diệp. Ngoại trừ Niên Bách Ngạn, Lâm Yêu Yêu và Nguyễn Tuyết Mạn cũng tham gia với tư cách là người thân của Diệp Uyên.

Vì chuyện của Diệp Uyên xảy ra đột ngột, chưa lập di chúc, thế nên số cổ phần trong tay anh ấy trở thành thứ khiến các cổ đông lo lắng nhất.

Đoàn luật sư của Tinh Thạch cũng có mặt trong cuộc họp này.

Diệp Hạc Thành hắng giọng: “Nếu mọi người đều đã đông đủ vậy thì chúng ta phải thống nhất ý kiến về chuyện của Diệp Uyên. Bây giờ Tinh Thạch đang trong thời điểm mấu chốt, chuyện của Diệp Uyên tới giờ vẫn còn áp chế cánh nhà báo. Mọi người cũng biết mối quan hệ lợi hại bên trong. Thế nên hôm nay tôi muốn nghe xem mọi người nói thế nào.”

“Chúng tôi vô cùng bàng hoàng và đau xót khi biết tin Diệp Uyên chết. Hung thủ nhất định phải bị bắt. Nhưng đó là việc của cảnh sát. Mọi người có mặt đông đủ ở đây, chắc chắn vấn đề mọi người lo lắng và muốn giải quyết nhất chính là tài sản thừa kế của Diệp Uyên.” Một cổ đông nói.

Diệp Uyên không còn, Tố Diệp trở thành cổ đông lớn thứ hai của Tinh Thạch. Tuy rằng quyền phát ngôn của cô ở Tinh Thạch không uy quyền bằng Diệp Hạc Thành, nhưng dẫu sao cô cũng có tư cách quyết định một số chuyện.

Cô lên tiếng: “Liên quan tới quyền cổ đông và tài sản của Diệp Uyên, tôi nghĩ các vị đây suy nghĩ nhiều rồi. Tuy rằng anh ấy không lập di chúc, nhưng mọi người cũng thấy rồi đấy. Công ty còn có đoàn luật sư. Bây giờ cách thích hợp nhất đối với Diệp Uyên là phân chia di sản thừa kế theo trình tự pháp luật.”

Ánh mắt Diệp Hạc Thành khẽ xao động. Ông ta nói: “Không phải chú không tin tưởng Lâm Yêu Yêu nhưng sao nó cũng chưa từng tham gia vào công việc quản lý cấp cao của Tinh Thạch. Thế nên, chú cảm thấy chuyện này vẫn phải để nội bộ hội đồng quản trị giải quyết.”

“Thế nào gọi là để nội bộ hội đồng quản trị giải quyết? Con trai tôi chết không rõ ràng. Các người thì sướng rồi, chưa gì đã vội phấn khởi bàn chuyện quyền cổ phần và di sản của nó. Tôi cho các người hay, đừng có hòng! Lâm Yêu Yêu, con dâu của tôi, bây giờ đang mang trong bụng đứa cháu nội của tôi, cốt nhục của Diệp Uyên. Không những con bé có quyền thừa kế tất cả mọi thứ của Diệp Uyên mà cả đứa bé trong bụng nó cũng có quyền này!” Nguyễn Tuyết Mạn khóc sưng húp cả mắt, khản giọng hét lên.

“Mẹ…” Lâm Yêu Yêu nắm chặt tay Nguyễn Tuyết Mạn, bụng dạ nhất thời cồn cào, rất khó chịu.

“Tôi nói cho mà biết. Các người ai dám nghĩ cách chiếm của Diệp Uyên và con dâu tôi, tôi có phải liều cái mạng già này cũng không để các người yên đâu!” Nguyễn Tuyết Mạn điên cuồng gào thét.

“Có luật sư ở đây. Tôi nghĩ các vị sẽ tôn trọng pháp luật thôi.” Tố Diệp coi như đang vỗ về tâm trạng của Nguyễn Tuyết Mạn.

Từ trước tới nay, cô vẫn luôn lo lắng Nguyễn Tuyết Mạn sẽ đối xử không tốt với Lâm Yêu Yêu.

Vì trong lòng cô oán hận Nguyễn Tuyết Mạn. Lòng thù hận này không vì bố cô qua đời mà tiêu tan. Thế nên, sau khi Lâm Yêu Yêu lấy Diệp Uyên, cô sợ nhất là cô ấy phải chịu ấm ức.

Ban đầu, cô đã biết Nguyễn Tuyết Mạn sẽ soi mói, bắt bẻ Lâm Yêu Yêu. Trước khi cưới, cô ấy cũng lo lắng vô cùng. Nhưng sau khi cưới, Nguyễn Tuyết Mạn đã nghe lời Diệp Uyên, từ bỏ ý định sống cùng hai người họ. Điều này khiến Tố Diệp rất ngạc nhiên.

Vì cái chết của Diệp Ngọc, Nguyễn Tuyết Mạn phải dọn tới nhà Diệp Uyên. Tố Diệp lại lo lắng một thời gian. Nguyễn Tuyết Mạn mất con gái, tâm tình nhất định không tốt, liệu có khi nào Lâm Yêu Yêu trở thành bia đỡ đạn không?

Đây là điều chính cô ấy cũng lo lắng.

Thế nên khoảng thời gian đó, cô ấy thường xuyên kể những việc làm của Nguyễn Tuyết Mạn với Tố Diệp. Cô ấy nói, bà ấy chẳng có phản ứng gì cả, từ sáng tới tối chỉ ngồi khóc. Cô ấy không biết nên làm sao.

Tố Diệp cảm thấy chi bằng cứ để bà ấy xỉa xói Lâm Yêu Yêu còn hơn, như thế còn đoán được trong lòng bà ấy nghĩ gì.

Vậy mà sau này, Nguyễn Tuyết Mạn tức giận vì Lâm Yêu Yêu nôn ọe dữ dội mà không để người giúp việc nhúng tay vào chuyện bếp núc nữa, tự tay nấu cơm cho Lâm Yêu Yêu lại càng khiến Tố Diệp ngỡ ngàng. Lâm Yêu Yêu cũng hỏi cô với vẻ hoang mang: Cậu bảo nếu cả thức ăn mà bà ấy nấu mình không nuốt nổi thì phải làm sao? Nếu thể hiện ra trước mặt, bà ấy nhất định sẽ cho là mình bày trò.

Mà thực tế là tay nghề nấu nướng của Nguyễn Tuyết Mạn rất được. Từ lúc bà ấy tiếp quản việc bếp núc, tần suất nôn khan của Lâm Yêu Yêu đã giảm đi rất nhiều.

Tất cả những chuyện đó mới khiến Tố Diệp phát hiện ra thật ra trên đời này chẳng có ai tốt hẳn, cũng chẳng có ai xấu hẳn.

Thế nên, vừa rồi cũng coi như cô lên tiếng nói giúp cho Nguyễn Tuyết Mạn.

Cả Nguyễn Tuyết Mạn có lẽ cũng không ngờ Tố Diệp lại nói vậy. Bà ấy ngẩn người giây lát, sau đó nói một câu khó hiểu: “Cảm ơn!”

Đời người như một trò hề chắc là muốn ám chỉ chuyện này đây.

Người đàn bà cô căm hận lại cảm ơn cô.

Tố Diệp quay qua nhìn về phía đoàn luật sư.

Một vị luật sư trong đoàn nói: “Căn cứ những quy định có liên quan của Luật doanh nghiệp, trong trường hợp anh Diệp qua đời mà chưa lập di chúc thì với trình tự thừa kế theo pháp luật, chị Diệp sẽ có quyền thừa kế di sản của anh Diệp. Tuy nhiên cần có một số điều kiện. Thứ nhất, chị Diệp có phải là người thừa kế duy nhất theo pháp luật hay không. Nếu còn tồn tại những người thừa kế theo pháp luật khác thì chị Diệp phải tiến hành thương lượng, sau khi được mọi người đồng ý, chị Diệp mới được hưởng quyền thừa kế. Thứ hai, Tinh Thạch là một công ty đã lên sàn giao dịch nên yêu cầu tính hợp danh. Cũng tức là, nếu chị Diệp muốn tham gia vào công việc của hội đồng quản trị với tư cách là một cổ đông, vậy thì các cổ đông có thể thông qua điều lệ công ty để quy định. Thế nên thưa các vị, nhất là chị Diệp, chị cần phải căn cứ vào điều lệ công ty. Nếu trong đó không hạn chế việc thừa kế thì chị Diệp có thể trực tiếp trở thành cổ đông, thừa hưởng quyền thừa kế. Ngoài ra, còn vấn đề thừa kế chức vụ. Trước khi mất, anh Diệp đang giữ chức chủ tịch tại công ty, thuộc chức vụ điều hành. Điều này không có nghĩa là sau khi trở thành cổ đông chị Diệp có thể tiếp nhận. Liên quan tới việc chọn lựa chủ tịch vẫn phải theo đúng Luật doanh nghiệp, điều lệ công ty và do các cổ đông cùng bàn bạc thông qua.”

“Lâm Yêu Yêu rốt cuộc có quyền thừa kế quyền cổ phần của Diệp Uyên hay không?” Tố Diệp sốt ruột hỏi.

Vị luật sư khó xử, hắng giọng: “Thành thật xin lỗi! Ông Diệp trước lúc mất đã phê duyệt điều lệ công ty. Trong đó có một điều là, giữa vợ chồng không có quyền thừa hưởng theo quan hệ. Nếu làm theo điều lệ này thì…”

Tố Diệp kinh ngạc, buột miệng: “Sao bố tôi lại lập ra quy định đó?”

Nguyễn Tuyết Mạn ngồi bên đỏ mắt nói: “Ông ấy đề phòng tôi…”

Tố Diệp nghẹn lời.

Nhưng Niên Bách Ngạn lại lãnh đạm nói: “Điều lệ sau này mới được cố chủ tịch Diệp sửa đổi, thời gian sửa đổi là khi anh và Diệp Ngọc kết hôn.”

Anh nói rất nhẹ nhàng, nhưng đủ để Tố Diệp hiểu ra.

Người bố cô thực sự đề phòng là Niên Bách Ngạn.

Tim cô chợt chua xót, vô thức nắm chặt lấy tay anh.

Anh chỉ khẽ mỉm cười.

Phải, tới giờ phút này rồi, những thứ đó có là gì nữa đâu.

Nhưng Lâm Yêu Yêu phải làm sao đây?

“Ý của cậu là, Yêu Yêu không có quyền thừa kế quyền cổ phần?” Nguyễn Tuyết Mạn không chịu từ bỏ, nhíu mày: “Thế các cậu đứa cháu mồ côi bố của tôi phải sống thế nào đây? Cái điều lệ chó má gì vậy? Đến cả pháp luật còn nói tình người. Các người ăn của nhà họ Diệp, dùng của nhà họ Diệp. Đến bây giờ, Diệp Uyên vừa xảy ra chuyện là các người đã nghĩ cách phân chia đồ của nó? Các người đừng có quá đáng!”

Ai nấy đều ngơ ngác nhìn nhau.

Lúc này, Nguyễn Tuyết Cầm nãy giờ vẫn im lặng mới lên tiếng: “Tuyết Mạn à! Em đừng gây chuyện. Mọi người cũng đã nói gì đâu nào?”

“Còn cần phải nói gì sao?” Nguyễn Tuyết Mạn khinh miệt.

Lâm Yêu Yêu kéo áo Nguyễn Tuyết Mạn, thì thầm: “Mẹ! Đừng làm ồn nữa! Mấy thứ đó đối với con không quan trọng. Con chỉ cần… Diệp Uyên còn sống thôi…” Nói rồi, khóe mắt cô ấy lại đỏ ửng.

Nguyễn Tuyết Mạn cũng bật khóc.

Tố Diệp nhìn mọi người rồi nói: “Với tư cách là cổ đông lớn nhất của công ty, bây giờ tôi có quyền sửa đổi điều lệ công ty.”

“Cô đúng là cổ đông lớn nhất nhưng cô không có chức vụ điều hành ở công ty, thế nên cô không có quyền sửa đổi điều lệ công ty.” Một cổ đông khác nói.

Tố Diệp tức giận cuộn chặt tay lại.

Vị cổ đông đó nói không sai. Cô không có quyền quản lý trong công ty, cũng tức là cô không thể ngồi lên vị trí của Diệp Uyên. Thế nên dù có là cổ đông lớn nhất cũng không thể làm theo ý mình.

Lúc này Diệp Hạc Thành lên tiếng: “Chuyện này tôi cảm thấy còn phải họp bàn thảo luận. Suy nghĩ kỹ lưỡng thì Yêu Yêu là vợ của Diệp Uyên, lại đang mang bầu. Chúng ta là một đoàn thể, cũng không thể để con bé không nơi nương tựa được, phải không? Bây giờ vấn đề quan trọng không phải là việc thừa kế quyền cổ phần mà là xử lý cái chết của Diệp Uyên như thế nào, đây mới là việc cấp bách trước mắt.”

Các cổ đông khác gật đầu lia lịa.

Niên Bách Ngạn không lên tiếng nhưng lén nhìn Tố Diệp một cái. Tố Diệp nhận được ánh mắt nhắc nhở của anh, bèn nói: “Chuyện của Diệp Uyên không thể giấu được. Bây giờ thông tin phát triển như vậy. Anh ấy lại bị tai nạn giao thông, các phóng viên sớm muộn gì cũng biết.”

“Vậy ý của con là…” Diệp Hạc Thành nhìn Tố Diệp.

“So với việc để tới khi bị bại lộ người ta bàn tán xôn xao, chi bằng bây giờ chúng ta hãy tổ chức một buổi họp báo, công bố với bên ngoài về cái chết của Diệp Uyên, bảo đảm lòng tin của các cổ đông đối với việc điều hành Tinh Thạch. Đây là cách chủ động nhất.” Tố Diệp nói một cách quyết đoán.

Các cổ đông xôn xao.

Diệp Hạc Thành vừa nghe tới đây, không nghĩ gì đã lập tức phủ quyết.

“Không được! Chú phản đối!”

Tất cả mọi người đều nhìn về phía ông ta. Bao gồm cả Niên Bách Ngạn.

“Không thể công bố cái chết của Diệp Uyên ra ngoài.” Thái độ của Diệp Hạc Thành lại trở nên ôn hòa hơn. Ông ta nhìn Tố Diệp, chân thành nói: “Tiểu Diệp à! Con còn trẻ, lại không hiểu chuyện điều hành công ty, vốn không hiểu cách thức bên trong chuyện này. Không sai! Cách suy nghĩ của con rất tốt. Nhưng tuyệt đối đừng tưởng các cổ đông hiền lành. Họ sẽ chỉ nhìn vào lợi ích trước mắt. Một khi biết được ban điều hành công ty xảy ra vấn đề, vậy thì một lượng lớn cổ phiếu sẽ bị bán tháo. Tới lúc đó sẽ xuất hiện một cục điện mà chúng ta không thể khống chế được.”

Diệp Hạc Thành nói năng hùng hồn. Lý do ông ta đưa ra cũng vô cùng có lý lẽ. Sau khi ông ta dứt lời, các cổ đông cũng thi nhau gật đầu tán thành. Sắc mặt Tố Diệp rất khó coi, bàn tay đặt dưới gầm bàn họp đã nắm chặt lại.

Chẳng mấy chốc đã có bàn tay của một người đàn ông phủ lên nắm đấm của cô, sau đó dịu dàng tách từng ngón tay của cô ra, rồi đan chặt tay mình vào tay cô.

Từng ngón tay anh to lớn và mạnh mẽ, lòng bàn tay cũng đầy ấm áp khiến sự nóng ruột của cô trong giây lát được kiềm chế lại, rồi cô chìm vào sự vỗ về nhẹ nhàng của anh.

Tố Diệp quay sang, đối mặt với ánh mắt của Niên Bách Ngạn.

Trái tim chợt nhói lên.

Lúc này đây, đáng lẽ anh phải ngồi vào vị trí chủ tịch để trù tính mọi kế hoạch, quản lý tất cả quyết sách. Nhưng anh bây giờ chỉ có thể tham gia đại hội cổ đông lần này với tư cách người thân, không có quyền phát ngôn. Cho dù anh có nói gì, cũng chẳng có bất kỳ cổ đông nào ngó ngàng tới.

Là một người đàn ông như Niên Bách Ngạn, rơi vào cảnh ngộ này, tâm trạng của anh phải bức bách đến mức nào?

Vậy mà ngay lúc này đây anh lại an ủi cô.

Trong đôi mắt anh cũng chứa một nụ cười cởi mở.

Khẽ khàng tràn từ đôi mắt rồi chạy tới bờ môi mỏng.

Nó đang động viên cô, cổ vũ cô.

Tố Diệp bình tĩnh lại, một lần nữa nhìn về phía Diệp Hạc Thành và hỏi: “Ý của ông là sẽ không công bố tin tức Diệp Uyên đã chết? Chuyện này sao có thể giấu được? Ông tưởng bây giờ là xã hội cũ sao?”

“Tiểu Diệp à! Tin tức thì nhất định sẽ công bố, nếu không Diệp Uyên mãi không lộ diện cũng sẽ khiến người ngoài nghi ngờ.” Diệp Hạc Thành đã không còn cái vẻ xuề xòa, thế nào cũng được của trước đây. Trong chuyện này, ông ta vô cùng kiên trì, ngữ khí cũng trở nên rất quyết đoán: “Nhưng suy tính tới tình hình hiện nay của Tinh Thạch, chúng ta không thể nói với bên ngoài rằng Diệp Uyên đã chết, mà chỉ nói rằng nó mất tích thôi. Như vậy thì cho dù có khiến mọi người ngờ vực cũng không quá rầm rộ.”

Các cổ đông khác rì rầm bàn tán.

Nguyễn Tuyết Mạn nghe vậy lại điên lên: “Chú làm vậy quá hoang đường rồi! Con trai tôi bị người ta hãm hại tàn độc, giờ lại phải nhẫn nhịn để hợp tác với chú ư?”

“Không phải là hợp tác với em, mà là giúp cho Tinh Thạch.” Diệp Hạc Thành nhấn mạnh: “Nó là con trưởng của nhà họ Diệp, chủ tịch của Tinh Thạch. Em nghĩ nó ở trên trời có linh cũng sẽ đồng ý với cách làm này của em. Với lại, đây cũng chỉ là kế sách tạm thời của chúng ta thôi.”

Hai người tranh luận kịch liệt, không ai nhường ai.

Vẫn là Tố Diệp lên tiếng nhưng rõ ràng là nhằm vào Diệp Hạc Thành: “Đây không phải là một quyết định, cùng lắm chỉ là một kiến nghị của ông mà thôi. Chú hai! Bây giờ ông vẫn chưa thể dùng thân phận chủ tịch hội đồng quản trị để quyết định mọi việc. Nhưng rõ ràng là ông đã tự đặt mình vào vị trí ấy rồi.”

Đây là lần đầu tiên cô gọi ông ta là “chú hai”, nhưng rõ ràng có ý khiêu khích.

Sao Diệp Hạc Thành không nghe ra ý chế giễu của cô. Gương mặt ông ta thoáng hiện một vẻ ngượng ngập. Ông ta hắng giọng: “Tiểu Diệp à! Cháu hiểu lầm rồi!” Nói xong, ông ta nhìn về phía mọi người: “Tiểu Diệp nói đúng, vừa rồi chỉ là một kiến nghị của tôi thôi. Mọi người có ý kiến gì có thể trình bày xem sao!”

Trong số các cổ đông có người tán đồng, đương nhiên cũng có người do dự.

Đúng lúc này, Nguyễn Tuyết Cầm lên tiếng, thanh âm rất khẽ, bình tĩnh như một người ngoài cuộc.

“Tôi lại cảm thấy đề nghị vừa rồi của Tiểu Diệp rất hay.”

Lời nói của bà ta khiến tất cả những tiếng rì rầm đều ngưng bặt.

Cả phòng họp bỗng chốc yên ắng hẳn.

Có lẽ Diệp Hạc Thành không ngờ Nguyễn Tuyết Cầm lại đứng về phía Tố Diệp nên có phần sửng sốt.

Đâu chỉ mình ông ta? Đến Tố Diệp cũng không nghĩ sự việc lại có bước ngoặt này. Cô nhìn Nguyễn Tuyết Cầm với vẻ hồ nghi. Ngay cả Niên Bách Ngạn cũng hơi sững sờ.

“Tôi tán thành trực tiếp thông báo với bên ngoài về cái chết của Diệp Uyên. Như vậy sẽ không để cho đám nhà báo có bất kỳ cơ hội nào công kích Tinh Thạch.” Nguyễn Tuyết Cầm nói rồi nhìn về phía Diệp Hạc Thành: “Còn đề nghị của ông, tôi cảm thấy quá mạo hiểm. Nói trắng ra, càng giống như con ếch bị dìm trong nước sôi. Nhưng ông đừng quên, cái chết của Diệp Uyên đã là sự thật. Chuyện này sớm muộn rồi cũng bị người khác biết được.”

Diệp Hạc Thành nhíu mày, gần như đè thấp giọng nói: “Bà thì hiểu cái gì?”

“Tôi cũng là một thành viên của hội đồng quản trị, có quyền phát biểu ý kiến cá nhân của mình.” Giọng nói của Nguyễn Tuyết Cầm vẫn vô cùng khẽ khàng.

Sắc mặt Diệp Hạc Thành cực kỳ khó coi.

“Đây là hậu quả của việc rắn mất đầu, quân vô tướng.” Tố Diệp bất ngờ lên tiếng.

Tất cả mọi người đều nhìn cô.

“Nếu Tinh Thạch có thể nhanh chóng chọn ra một người quản lý mọi chuyện thì bây giờ cũng không đến nỗi bất đồng ý kiến như vậy.” Tố Diệp hừ lạnh.

Điểm này Diệp Hạc Thành rất tán thành. Ông ta gật đầu: “Tiểu Diệp nói đúng. Tinh Thạch bây giờ như một vương triều. Nước không thể một ngày không có vua.”

Câu nói ấy khiến Tố Diệp cười thầm trong bụng.

Các cổ đông khác cũng đồng ý. Thật ra suy nghĩ của họ rất đơn giản. Chỉ cần không ảnh hưởng tới lợi ích của họ, làm thế nào cũng được.

“Nhưng vấn đề chọn người này…” Một cổ đông ngập ngừng lên tiếng.

Còn chưa đợi những người khác phát biểu ý kiến, Tố Diệp đã nói trước: “Chồng tôi, Niên Bách Ngạn, có đủ khả năng kiểm soát và điều hành mọi chuyện. Mà sự thật cũng đã chứng minh, trong thời gian hơn một năm qua, với tư cách tổng giám đốc của Tinh Thạch, anh ấy đã giúp mọi người dẹp yên rất nhiều chuyện lớn nhỏ. Thế nên, ngoại trừ anh ấy ra, tôi không nghĩ ra còn có ai khác thích hợp hơn.”

Những lời này của cô hoàn toàn không khiến các cổ đông kinh ngạc. Vì khi Niên Bách Ngạn bước chân vào phòng hội nghị này một lần nữa, đã có rất nhiều người đoán ra mục đích hành động lần này của anh.

Diệp Hạc Thành không nói gì mà ngước mắt nhìn một người cổ đông bên cạnh mình.

Vị cổ đông đó bèn nói: “Tôi không đồng ý! Anh Niên đã chủ động từ chức. Anh ấy không còn là thành viên của hội đồng quản trị. Muốn chọn, cũng phải chọn những người trong hội đồng quản trị mới phải.”

“Không phải người trong hội đồng quản trị thì đã sao? Tinh Thạch vẫn luôn cần một CEO. Đây cũng là dự định lúc trước của Diệp Uyên. Tôi cảm thấy Niên Bách Ngạn rất thích hợp. Anh ấy hoàn toàn có thể quay trở lại Tinh Thạch với tư cách CEO.” Một cổ đông trẻ lên tiếng. Cậu ấy cũng được coi là một cổ đông được Niên Bách Ngạn đưa vào hội đồng quản trị sau khi cải tổ, cũng là một trong số không ít người chịu ở lại hội đồng quản trị sau biến động vừa rồi.

Lời nói của cậu ấy đang bênh vực cho Niên Bách Ngạn.

Có một số ít cổ đông cũng tán thành việc làm này. Họ đa phần đều là lớp cổ đông vào sau.

Diệp Hạc Thành vẫn lặng im.

Ngược lại có một cổ đông lớn tuổi khác nói: “Hoang đường!” Ông ta nhìn về phía Niên Bách Ngạn: “Anh Niên! Không phải tôi không tin tưởng anh. Anh quả thực có khả năng này. Nhưng tình hình của anh bây giờ, mọi người đều biết rõ. Chức vụ chỉ là chuyện nhỏ, bị viện kiểm sát dòm ngó mới là chuyện lớn. Các thành viên trong hội đồng quản trị của chúng ta không thể mạo hiểm như vậy được.”

Lời của ông ta cũng khá có lý.

Niên Bách Ngạn chỉ khẽ cười, không đáp lại bất kỳ ai.

“Theo như tôi thấy thì ông Diệp Hạc Thành là người thích hợp nhất ngồi lên vị trí chủ tịch.” Vị cổ đông vừa rồi lập tức đề cử: “Ông ấy là người nhà họ Diệp, lại là trưởng bối, hơn nữa còn là em trai ruột của cố chủ tịch Diệp. Tinh Thạch do ông ấy quản lý là không thể phù hợp hơn.”

“Đúng vậy, đúng vậy! Ông Diệp là thích hợp nhất!” Các cổ đông lớn tuổi khác cũng gật gù đồng ý.

Diệp Hạc Thành vội vàng khước từ: “Aiya! Tôi không dám nhận chức vụ này đâu. Mọi người đề cao tôi rồi. Tôi nào có tài đức gì!”

“Ông Diệp! Ông không cần phải thoái thác. Bây giờ Tinh Thạch đang đối mặt với khó khăn. Ông lên nắm vị trí đó là cực kỳ thích hợp. Lẽ nào ông còn định để người ngoài được lợi, nối gót cố chủ tịch Diệp trước kia? Có một số sai lầm đã phạm phải một lần, bây giờ tuyệt đối không được phạm lần thứ hai nữa.” Vị cổ đông lúc trước rõ ràng có ý nói Niên Bách Ngạn.

Tố Diệp chứng kiến hai người họ người tung kẻ hứng, khóe môi nở một nụ cười mỉa mai.

Đúng là một màn kịch vụng về!

Nó làm cô nhớ lại rất nhiều bộ phim về đề tài cung đình. Mấy tên gian thần có mưu đồ giành quyền soán ngôi lúc nào cũng có mấy kẻ bợ đỡ, nịnh hót ở trong quấy rối. Mấy kẻ hay nói mình nào có tài đức gì lại luôn là những kẻ có tâm địa hiểm ác.

Cô đang định lên tiếng nói khích thì Nguyễn Tuyết Mạn ngồi bên đã cướp lời: “Phải rồi! Ông vẫn còn biết mình biết ta, ông thì có tài đức gì? So với chồng tôi, bao năm nay ông chỉ ở lỳ trong nhà, không lo chuyện công ty. Bao nhiêu nghiệp vụ trong công ty, ông có hiểu không?”

Gương mặt Diệp Hạc Thành méo xệch.

“Theo ý của tôi, vẫn là Niên Bách Ngạn thích hợp nhất.” Nguyễn Tuyết Mạn nói thẳng.

Bên này Tố Diệp chợt cảm khái.

Con người là một loài vật mâu thuẫn. Khi lợi ích khác biệt, hoàn thành khác biệt thì phe phái mà người ta chọn lựa cũng khác biệt. Giống như Nguyễn Tuyết Mạn vậy. Vì nhận ra Diệp Hạc Thành không cùng chung suy nghĩ với bà ấy, thế nên bà ấy đã chọn đứng về phía Niên Bách Ngạn, một người đàn ông bà ấy đã từng tâm tâm niệm niệm phải đuổi đi cho bằng được.

Diệp Hạc Thành nhìn bà ấy như không tin vào mắt mình.

Nhưng bà ấy vẫn dõng dạc nói: “Cậu ấy có năng lực, mọi người đều nhìn thấy cả.”

Tố Diệp lạnh lùng chứng kiến cảnh tượng ấy, thầm cảm thán sự phức tạp của lòng người.

“Tôi tuyệt đối không đồng ý.” Một cổ đông lớn tuổi nói.

“Phải! Chúng tôi đều không đồng ý.” Những người khác cũng lên tiếng.

Những người không tán đồng đều là các cổ đông kỳ cựu. Mục đích của họ rất dễ hiểu. Đối với họ mà nói, Niên Bách Ngạn là một đại nạn. Không sai, trong hơn một năm qua, Niên Bách Ngạn quả thực đã mang lại lợi nhuận phong phú cho Tinh Thạch, cũng khiến túi tiền của họ dày lên rất nhiều. Nhưng đồng thời, sự xáo trộn của Niên Bách Ngạn cũng khiến họ lo ngay ngáy. Họ lo sợ có một ngày sẽ bị Niên Bách Ngạn lẳng lặng thay thế. Thế nên, thà tìm một kẻ bù nhìn cũng tuyệt đối không thể chọn một vị minh quân.

Tố Diệp sốt ruột: “Các ông…”

“Diệp Diệp!” Niên Bách Ngạn kéo tay cô, nhẹ nhàng nói: “Đừng gây khó dễ cho người ta.”

Tố Diệp đành nín nhịn.

“Anh Niên! Không phải chúng tôi quá khắc nghiệt mà tình hình của anh bây giờ quả thực không hợp quay về Tinh Thạch.” Vị cổ đông lớn tuổi lên tiếng.

Niên Bách Ngạn khẽ cười: “Có thể thông cảm được!”

Tố Diệp thầm đổ mồ hôi thay Niên Bách Ngạn.

Tức chết mất thôi!

Đám người ngu ngốc này!

Mọi việc dường như không còn cách nào thay đổi được nữa.

Đúng lúc này, có người gõ cửa đi vào, có vẻ rất gấp gáp.

Là Hứa Đồng.

Có lẽ cô ấy không ngờ Niên Bách Ngạn cũng tới tham gia đại hội cổ đông nên hơi ngẩn người giây lát, sau đó vô thức báo cáo tình hình cho Niên Bách Ngạn: “Tổng giám đốc! Ngoài kia có rất nhiều ký giả, đang đứng chật cả cửa lớn của tòa nhà.”

Tố Diệp sững người.

Không phải vì chuyện đám phóng viên mà vì Hứa Đồng sao lại báo cáo công việc với Niên Bách Ngạn.

Diệp Hạc Thành bực bội quát: “Hứa Đồng! Cái gì mà tổng giám đốc?”

Lúc này Hứa Đồng mới bừng tỉnh, vội vàng nói: “Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi!”

“Bên ngoài thế nào rồi?” Diệp Hạc Thành nhíu mày hỏi.

Hứa Đồng lén nhìn Niên Bách Ngạn một cái. Ánh mắt ấy rất phức tạp. Tố Diệp có thể đọc được từ nó một số cảm xúc. Có tiếc nuối, có nhung nhớ, có cảm khái, thậm chí còn có… một tình yêu không thể kiềm chế.

Phải! Hứa Đồng cảm mến Niên Bách Ngạn. Chuyện này, cô biết.

Dẫu rằng biết rõ Hứa Đồng chẳng thể thế nào, nhưng trong lòng cô vẫn có đôi chút xót xa.

“Không biết đám nhà báo từ đâu biết được tin chủ tịch gặp nạn, thoắt cái đã lan truyền khắp nơi. Khi Tinh Thạch có phản ứng thì các nguồn tin trên mạng đã lan tràn rồi, muốn khống chế cũng không kịp nữa.” Hứa Đồng nói tiếp.

“Cái gì?” Diệp Hạc Thành chấn động.

Các cổ đông khác cũng kinh ngạc.

“Bộ phận quan hệ làm ăn cái kiểu gì thế? Chuyện lớn như vậy sao không biết trước?” Diệp Hạc Thành đứng bật dậy, quát to: “Cô làm trợ lý cái kiểu gì thế hả?”

“Tôi xin lỗi!” Hứa Đồng chỉ còn biết nói xin lỗi.

“Gọi giám đốc bộ phận quan hệ tới đây cho tôi!”

Hứa Đồng do dự: “Bây giờ ạ?”

“Đúng, ngay bây giờ, ngay lập tức!”

Hứa Đồng vội vàng làm theo.

Chẳng mấy chốc, giám đốc Tề của bộ phận quan hệ đã có mặt. Chị ta vẫn chín chắn như trước đây. Chỉ có điều, khi nhìn thấy Niên Bách Ngạn có mặt ở đó, ánh mắt chị ta chợt sáng lên, vừa nghiêm trang vừa cung kính.

Niên Bách Ngạn khẽ gật đầu coi như lời chào hỏi.

“Cô làm giám đốc bộ phận quan hệ thế nào vậy? Bình thường chẳng phải tạo quan hệ với đám nhà báo đó tốt lắm sao? Sao bây giờ lại để một tin tức lớn như vậy bung ra ngoài?” Diệp Hạc Thành bất mãn với ánh mắt giám đốc Tề nhìn Niên Bách Ngạn, ngôn ngữ càng dữ dội hơn.

Giám đốc Tề trước nay cư xử luôn rất đúng mực. Lần này, lời giải thích của chị ta cũng đầy lý trí.

“Thành thật xin lỗi ông Diệp! Đây là lỗi của bộ phận quan hệ chúng tôi. Lần này cánh nhà báo không hề báo trước với chúng tôi đã tung tin ra ngoài. Có lẽ họ đã có được nguồn tin chính xác thế nên chưa qua chúng tôi kiểm duyệt đã làm vậy.”

“Tôi không muốn nghe cô giải thích! Bây giờ cô nói đi, tiếp theo đây bộ phận các cô định làm thế nào?” Diệp Hạc Thành gần như trở nên ngang ngược.

Tố Diệp ngồi đó, nhìn rất rõ cảnh ấy.

Diệp Hạc Thành trước nay là một người nhẫn nhịn rất tốt, vậy là lại quát mắng Hứa Đồng ngay trong buổi họp còn lớn tiếng gọi giám đốc Tề tới một cách không đúng quy định. Không thể nói chuyện này bộ phận quan hệ không có lỗi gì, nhưng vẫn chưa đến mức bị nạt nộ ngay trước mặt các cổ đông như vậy.

Vậy thì, chỉ còn một khả năng.

Diệp Hạc Thành muốn đánh một đòn phủ đầu với Niên Bách Ngạn.

Vì cả Hứa Đồng và giám đốc Tề đều là người của Niên Bách Ngạn.

Ông ta quát mắng người của anh trước mặt anh, không khác nào tát vào mặt Niên Bách Ngạn.

Đến cả Tố Diệp cũng không chịu nổi nữa. Cô nhịn được không, định nói đỡ giám đốc Tề mấy câu nhưng bị Niên Bách Ngạn cản lại. Anh dùng ánh mắt bảo cô đừng xen vào.

Tố Diệp nhìn anh vừa sốt ruột, vừa đau lòng.

Cô hiểu rõ con người Niên Bách Ngạn. Bình thường quả thực anh rất nghiêm khắc với nhân viên nhưng không bao giờ đến mức ngang ngược, vô lý như Diệp Hạc Thành. Anh hà khắc ngoài mặt nhưng lại ngầm chăm sóc tới họ, thiết diện vô tư nhưng lại có một trái tim quan tâm tới cấp dưới. Thế nên, các nhân viên mới luôn hết lòng tận tụy. Như Hứa Đồng hay giám đốc Tề.

Tình cảnh này đối với Niên Bách Ngạn mà nói, có lẽ đau lòng nhiều hơn.

Bên kia, giám đốc Tề vẫn không ngừng xin lỗi. Có thể nhận ra, chị ta cũng bắt đầu thiếu kiên nhẫn rồi.

Tố Diệp biết giám đốc Tề. Trước nay chị ta là người bộc trực, có gì nói nấy. Tính cách của người phụ nữ này rất giống Hứa Đồng, lão luyện như một người đàn ông. Bình thường, khi làm việc dưới quyền của Niên Bách Ngạn, chị ta cũng luôn biết chừng biết mực, không hỏi chuyện riêng. Có mấy lần cô tới phòng làm việc của Niên Bách Ngạn đều thấy cảnh chị ta và Niên Bách Ngạn tranh luận về công việc đến nỗi đỏ mặt tía tai…