Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 13 - Chương 565




Tay tổng giám đốc đó rất kiêu ngạo. Đương nhiên, ông ta cũng có quyền kiêu ngạo, vì ông ta nắm trong tay cả một đường dây nhập khẩu, cũng tức là có quyền sinh sát đối với các thương nhân mua hàng. Sau khi gặp Niên Bách Ngạn và Kỷ Đông Nham, ông ta rất khinh thường. Một là hai người họ còn quá trẻ, nói trắng ra chỉ là mấy cậu nhóc. Hai là ông ta cũng không biết thân phận và lai lịch thực sự của họ, chỉ biết là người được Kỷ Thị cử tới.

Niên Bách Ngạn đặt một bàn tiệc. Đương nhiên, tiền đặt tiệc Kỷ Đông Nham phải bỏ ra.

Đối phương là kẻ cáo già, dĩ nhiên ông ta xem thường tiệc rượu, ngược lại Niên Bách Ngạn và Kỷ Đông Nham lại uống tới sắp gục ra bàn. Vì ông ta là khách hàng châu Á nên Niên Bách Ngạn cũng hùa theo sở thích. Sau khi cơm no rượu say, anh lại tìm một hộp đêm do người Trung Quốc mở, gọi thêm bốn, năm cô tiếp viên phục vụ.

Tối đó họ đã khiến ông ta rất vui vẻ, cứ khen họ hiểu chuyện mãi.

Chỉ có điều, mấy cô tiếp viên kia bị ông ta hành hạ đến chịu không nổi.

Chắc là mới làm nghề này chưa lâu, có một cô gái trẻ trông khá non nớt, nhưng bị ông ta ép uống ba ly rượu mạnh. Cô gái rưng rưng nước mắt, không thể không uống. Tay giám đốc đó rất háo sắc, kéo cô gái vào lòng, sau đó động chân động tay. Cô gái sợ hãi không dám phản kháng, chỉ còn biết nhìn Niên Bách Ngạn và Kỷ Đông Nham bằng ánh mắt cầu cứu.

Kỷ Đông Nham có vẻ không chịu nổi nữa, đứng dậy định bước tới can ngăn nhưng bị Niên Bách Ngạn giữ lại. Kỷ Đông Nham cuộn chặt tay lại, chỉ có thể giương mắt nhìn gã tổng giám đốc đó hành hạ cô gái kia.

Kỷ Đông Nham chui vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo, cả một bụng đầy rượu Tây thế là đi sạch. Niên Bách Ngạn không yên tâm bèn đi theo xem sao. Anh thấy Kỷ Đông Nham chống hai tay lên bệ rửa mặt, trừng mắt lườm anh trong gương.

Niên Bách Ngạn hỏi cậu ấy có chuyện gì vậy.

Kỷ Đông Nham nhìn vào anh trong gương rồi nói: Cậu không thấy ghê tởm à? Mẹ nó chứ! Cậu đây dù gì cũng là người thừa kế Kỷ Thị, mà phải phục dịch như cháu nội nó vậy! Cậu nhìn cái bản mặt hắn ta xem, cứ như định giương súng bắn hạ cô gái kia ngay trước mặt chúng ta vậy!


Niên Bách Ngạn bình tĩnh trả lời: Cậu là cậu chủ thì sao chứ? Ngày nào cậu còn chưa là ông trời thì phải cúi đầu làm cháu nội hắn trước!


Kỷ Đông Nham nóng máu, cắn răng gầm lên: Niên Bách Ngạn! Mẹ kiếp! Cậu có còn là người nữa không? Cô gái kia ban nãy khóc lóc đến mức nào có phải cậu không nhìn thấy đâu!

Nhìn thấy thì làm được gì? Niên Bách Ngạn cũng trở nên bực bội: Cậu thương hại cô ta? Cậu có bản lĩnh thì dẫn người ta đi khỏi đây! Cô ta đã lựa chọn kiếm cơm trong nghề này thì biết trước sẽ gặp những loại khách như vậy, thậm chí còn có những kẻ tởm hơn cả hắn. Bây giờ mình không quan tâm nhiều được như vậy, vì mình cũng không có quá nhiều khả năng để thao túng tiền đồ của người khác. Kỷ Đông Nham! Cậu nhớ kỹ cho mình. Bây giờ cậu không tiền không thế, cậu không có tư cách thương hại người khác!

Kỷ Đông Nham ném mạnh chiếc khăn mặt trong tay xuống đất, quát tháo: Mẹ nó! Ông không làm nữa! Chiếc xe đó ai thích lái thì lái, mình không cần nó nữa là được chứ gì?


Thế Kỷ Thị sau này của cậu thì sao?


Niên Bách Ngạn nén giận, quát lên sau lưng cậu ấy.

Kỷ Đông Nham dừng bước.

Niên Bách Ngạn nói với cậu ấy từng chữ rành mạch: Hôm nay những gì mà cậu gặp phải sau này còn vô vàn. Cậu nghĩ làm ăn là chuyện gì chứ? Tán gẫu đùa vui sao? Hôm nay cậu có thể vì lòng tự trọng từ bỏ chiếc xe đó, vậy thì sau này có phải cũng vì một lúc nào đó không chịu vứt sĩ diện sang một bên rồi vứt cả Kỷ Thị không?

Hô hấp của Kỷ Đông Nham trở nên dồn dập.

Niên Bách Ngạn bước tới, vỗ vào vai cậu ấy và nói: Thứ bác Kỷ muốn cậu học được chính là làm sao để nhẫn nhịn.


Cuối cùng, Kỷ Đông Nham vẫn ngoan ngoãn theo Niên Bách Ngạn quay về phòng VIP. Nhìn thấy mấy cô gái đó có người cố tỏ ra vui vẻ, có người cố dốc sức lấy lòng khách mà trong lòng cảm thấy tức nghẹn.

Dĩ nhiên, ông ta không dễ chăm sóc như vậy.

Sau hai, ba lần hẹn ông ta ra ngoài chơi, thái độ của ông ta mới bắt đầu thoải mái hơn đôi chút. Chỉ có điều khi nhắc tới chuyện sản phẩm, ông ta lại nói: Đá quý nhà ai mà chẳng muốn bán. Thứ tốt có cách bán của thứ tốt, thứ tồi lại có phương pháp của thứ tồi.

Kỷ Đông Nham còn chưa hiểu ra thế là ý gì.

Vẫn là Niên Bách Ngạn nhanh nhạy. Anh rút từ trong túi là một chiếc hộp gấm, đưa cho ông ta. Kỷ Đông Nham nhìn kỹ thì chính là sản phẩm cậu ấy lấy ra từ showroom.

Ông ta mở ra xem. Là một chiếc vòng tay bằng đá, cực kỳ lấp lánh.

Niên Bách Ngạn tươi cười nói: Nghe nói anh sắp kết hôn. Chiếc vòng tay này coi như là quà mừng của em và Đông Nham, lễ mọn lòng thành.


Kỷ Đông Nham ngẩn người. Cậu ấy không hề biết chuyện đối phương sắp cưới vợ.

Ông ta rất vui, giơ ngón cái về phía Niên Bách Ngạn và nói: Nhóc à! Tiền đồ rộng mở đấy!

Niên Bách Ngạn tranh thủ thời cơ, một lần nữa nhắc tới chuyện của món hàng kia. Tổng giám đốc có lẽ đã nhận đồ của người ta rồi cũng mềm lòng, bèn tiết lộ một số thông tin: Cậu thành thật nói cho anh biết đi, hàng của hai cậu rốt cuộc như thế nào?


Sắc mặt của Kỷ Đông sắp chống chọi không nổi vì cậu ấy biết rõ sản phẩm không thể coi là cao cấp.

Nhưng Niên Bách Ngạn thì đáp rất bình thản: Chất lượng sản phẩm chắc chắn không có vấn đề gì. Chất lượng sản phẩm là tám phần, các anh muốn đóng gói thêm, vừa đủ bán được mười phần.

Kỷ Đông Nham nhìn Niên Bách Ngạn kinh ngạc.

Ông ta do dự: Nhưng tôi đã xem thiết kế của hai cậu rồi, hơi…

Anh yên tâm, bọn em sẽ thêm thiết kế bổ trợ, để tăng độ sáng và màu sắc của cả sản phẩm. Niên Bách Ngạn trả lời chắc nịch.

Có lẽ ông ta đã tin tưởng Niên Bách Ngạn thật bèn gật đầu nói: Chú em à! Còn trẻ thế này mà đã có đầu óc kinh doanh đấy!

Hợp đồng… cuối cùng cũng đã ký kết thành công.

Khi lấy được hợp đồng, Kỷ Đông Nham không vui như tưởng tượng.

Cậu ấy nói với Niên Bách Ngạn: Chất lượng sản phẩm chỉ được có năm phần, sao cậu lại nói là tám phần?

Niên Bách Ngạn bèn đáp: Chất lượng đo lường của mấy viên đá đó dựa vào cái gì? Cậu tưởng công ty đó sẽ bỏ ra một số tiền lớn để giám định sao? Không đâu! Chất lượng thế nào chỉ có người trong nội bộ mới biết. Ngoài kia có bao nhiêu thứ chỉ có một phần nói là mười phần? Chúng ta chỉ có thể làm như vậy mới giành được lợi nhuận lớn nhất.

Kỷ Đông Nham không tán đồng: Cậu làm vậy lừa gạt cả người mua hàng lẫn người tiêu dùng.

Niên Bách Ngạn bực bội, dạy dỗ cậu ấy: Thế nào là tiêu thụ theo đường tiểu ngạch, cậu không hiểu sao? Nếu không hiểu thì quay về giở lại môn học chính của mình đi! Cùng một sản phẩm, cậu tưởng các quốc gia khác nhau sẽ có thành phần giống nhau sao? Đừng ngây thơ nữa! Cứ lấy một bộ quần áo ra nói. Cậu bán sang châu Âu và bán sang Nam Phi chắc chắn sẽ có hai loại chất liệu khác nhau, nếu không nhà xưởng kiếm ăn kiểu gì? Kỷ Đông Nham! Cậu phải ghi nhớ, trên thương trường không có cái gọi là tình người! Cậu nói tình người với người ta, người ta sẽ chỉ lấy sự lương thiện của cậu làm điểm yếu để tấn công mà thôi!

Cứ như vậy, dưới sự giúp đỡ của Niên Bách Ngạn, mấy món hàng dưới đáy của Kỷ Đông Nham đã được bán ra.

Nhưng Kỷ Đông Nham không lấy số tiền đó để mua xe, thậm chí cậu ấy còn chẳng đi nhận nó.

Vẫn là Niên Bách Ngạn đi lấy thay.

Khi đưa cho Kỷ Đông Nham tờ chi phiếu ấy, anh nói: Đây là những gì cậu xứng đáng, cậu không cần phải giận người khác để tự trừng phạt bản thân.

Kỷ Đông Nham vẫn không nhận, chỉ khẽ hỏi anh: Cậu có biết chuyện vị tổng giám đốc đó đã bị đuổi việc không?

Biết! Trông Niên Bách Ngạn không mấy kinh ngạc.

Kỷ Đông Nham nhìn anh với vẻ nghi hoặc.

Niên Bách Ngạn ngồi đối diện với cậu ấy, nói rõ ràng: Vì mình đã viết một đơn tố cáo nặc danh gửi cho lãnh đạo của ông ta.

Vì sao? Kỷ Đông Nham sửng sốt.

Niên Bách Ngạn nhìn cậu ấy rồi nói: Đơn giản thôi! Vì mình phải xóa sạch dấu vết Kỷ Thị hối lộ.


Kỷ Đông Nham bàng hoàng, một lúc sau mới thốt lên lời: Nhưng cậu làm vậy, ông ta phải làm sao đây? Ông ấy sắp làm đám cưới rồi. Bây giờ cậu khiến ông ấy mất việc chẳng phải là hại chết người ta sao? Ông ấy bị đuổi việc vì đã nhận tiền hoa hồng, các công ty cùng ngành sao dám nhận ông ấy nữa?


Ai ngờ, Niên Bách Ngạn thản nhiên hỏi: Ai nói với cậu là ông ta sắp kết hôn?

Kỷ Đông Nham ngẩn người: Lần trước lúc tặng quà…

Niên Bách Ngạn cười: Nói như vậy chỉ để tìm cho ông ta một cái cớ thôi. Cậu tưởng ông ta cưới thật chắc? Mình còn chẳng biết ông ta có bạn gái hay không.

Cậu…

Kỷ Đông Nham đã nhìn anh bằng ánh mắt như nhìn người xa lạ.

Niên Bách Ngạn nhìn cậu ấy: Mình nói rồi, khi cậu còn chưa có tiền có thế thì đừng thương hại người khác. Ông ta nhận quà của chúng ta tự nhiên như thế, chắc chắn là bình thường cũng thường xuyên nhận đút lót của người khác. Thế nên lãnh đạo của ông ta có thể điều tra ra chuyện ông ta nhận quà của các công ty khác cũng rất dễ dàng. Nhưng mà cậu yên tâm đi, trong danh sách tố cáo không có Kỷ Thị, mà ông ta cũng không ngu ngốc tới mức chủ động nói tên Kỷ Thị ra.

Lồng ngực Kỷ Đông Nham phập phồng lên xuống. Rất lâu sau, cậu ấy nói: Niên Bách Ngạn! Cậu làm vậy quá vô nhân đạo!


Nhân đạo?

Đáng mấy đồng?

Niên Bách Ngạn nói nhẹ nhàng nhưng vô cùng sắc bén: Cậu muốn tẩy trắng triệt để vậy thì chỉ còn cách khiến người uy hiếp tới cậu biến mất hoàn toàn. Thế nên cách để khiến đối phương không thể uy hiếp cậu nữa, không phải là đá hắn ta ra khỏi công ty mà là khiến hắn ta không thể sống nổi trong ngành này nữa. Như vậy cậu mới có thể kê cao gối mà ngủ.



Ngồi trong xe taxi, Niên Bách Ngạn tự cười, chế nhạo chính mình.

Đúng thế, bạn leo càng cao thì bùn đất bắn sau lưng càng nhiều. Chẳng ai là trong sạch cả.



Nhưng Kỷ Đông Nham của khi ấy dường như hoàn toàn không đồng tình với cách làm ấy. Cho tới khi ngay cả bố của Kỷ Đông Nham cũng tán đồng cách làm của anh, Kỷ Đông Nham đã bị tổn thương thực sự.

Chỉ có điều, Kỷ Đông Nham không biết một chuyện. Có một lần bố cậu ấy đã chủ động tìm tới anh, chân thành nói chuyện với anh một lần.

Bách Ngạn! Bác biết con rất thông minh, hơn nữa tuổi còn trẻ đã rất sành sỏi quy luật thương trường, sau này con nhất định sẽ thành đạt. Bác nghĩ bố con ở trên trời có linh thấy con như vậy cũng được yên lòng. Con và Đông Nham là bạn thân. Bác phát hiện có lúc nó quá dựa dẫm vào con. Ví dụ như, chuyện nào nó cũng nghe theo ý của con. Là bậc cha chú, bác rất vui khi thấy hai đứa tình cảm sâu nặng. Nhưng với tư cách là một người cha, bác chỉ mong con trai mình có thể trưởng thành. Lời của bác Kỷ vô cùng từ tốn, nhưng trầm ổn và mạnh mẽ: Nó là người thừa kế duy nhất của Kỷ Thị. Nó không thể dựa dẫm vào bất kỳ ai. Có rất nhiều lúc nó phải biết dựa vào sức mạnh và quyết sách của chính mình. Thông qua lần bán hàng này, bác phát hiện dã tâm của con rất lớn. So với Đông Nham, con giống một người biết khuếch trương hơn. Bách Ngạn! Có thể con sẽ trách bác tàn nhẫn nhưng Đông Nham là con trai bác, bác phải bảo đảm cho lợi ích của nó mới được.

Lúc ấy, Niên Bách Ngạn chỉ im lặng lắng nghe rồi hỏi: Bác muốn con phải làm thế nào?

Con không muốn thấy cảnh anh em trở mặt thành thù vì cùng một lợi ích chứ? Con là một đứa trẻ hiểu chuyện. Bác muốn con thề rằng, cả đời này con cũng không được phép bước chân vào Kỷ Thị, không được can dự vào chuyện kinh doanh và quản lý Kỷ Thị. Cho dù sau này Đông Nham có mời con cũng không được! Bác Kỷ nhìn anh, bổ sung rành rọt: Vì bác quá hiểu con trai bác, nó không phải đối thủ của con. Một khi tranh quyền đoạt vị, con sẽ tàn nhẫn hơn nó.

Bác! Con sẽ không bao giờ bán đứng Đông Nham!

Bác không muốn con hứa suông ngoài miệng, bác muốn thấy hành động thực tế của con.

Nghe xong, Niên Bách Ngạn im lặng rất lâu mới đứng dậy, khẽ đáp: Con hiểu rồi thưa bác! Bác yên tâm! Cả đời này con cũng sẽ không nhúng tay vào chuyện của tập đoàn Kỷ Thị.



Ký ức ngưng lại đột ngột.

Vì đèn đỏ bật sáng, người tài xế phải dừng xe.

Niên Bách Ngạn nhìn một màn đỏ rực trước mắt, bỗng chốc cảm thấy nhức mỏi.

Chuyện này Kỷ Đông Nham chưa từng biết. Đương nhiên, anh sẽ không để cậu ấy biết bố cậu ấy đã từng tìm anh.

Thương cho tấm lòng cha mẹ trên cõi đời này.

Niên Bách Ngạn… hiểu chứ…

Tứ hợp viện.

Khi ngồi đợi Niên Bách Ngạn quay về, Tố Diệp rảnh rỗi, bắt đầu lật cuốn nhật ký của Diệp Hạc Phong ra. Cô luôn cảm thấy kỳ lạ mà hôm nay khi tĩnh tâm lại xem xét lại càng cảm thấy có vấn đề hơn nữa.

Suy nghĩ một lát, cô gọi điện thoại cho Niên Bách Ngạn.

Di động trên bàn uống nước vang lên.

Cô chợt nhớ ra, để không bị quấy rầy nên khi đưa cô tới Hậu Hải, anh không mang theo di động.

Tố Diệp với lấy tập giấy nhớ, để lại lời nhắn cho anh rồi vội vàng ra khỏi nhà.

Căn nhà cũ của họ Diệp.

Đã không còn náo nhiệt như trước đây.

Quản gia cùng một lác đác vài người giúp việc vẫn còn ở đây trông nhà, hằng ngày làm một số công việc quét dọn. Vì bây giờ ngôi nhà này đang đứng tên Tố Diệp nên tiền công trả cho họ do Tố Diệp bỏ ra.

Từ lúc có giấy tờ hợp pháp tới một khoảng thời gian gần đây, Diệp Hạc Thành vẫn luôn đề cập với cô chuyện mua lại căn nhà. Họ muốn quay về sống ở đây. Nhưng Tố Diệp vẫn chưa đồng ý. Cô nói với bên ngoài rằng thà để hoang cũng không bán lại hoặc cho thuê nhưng thực chất cô hiểu rõ, sở dĩ cô làm vậy là vì cô vẫn còn đang tự lừa gạt mình rằng Diệp Hạc Phong vẫn còn sống ở đây.

Cô không muốn nhớ lại quá khứ vì không muốn chạm lại vào nỗi đau.

Nhưng lần này khi lái xe trở lại nơi đây, giây phút bước chân vào phòng khách lạnh lẽo, quạnh quẽ, cuối cùng cô cũng phải nhận ra một sự thật. Diệp Hạc Phong đã không còn nữa.

Cả bố cô và mẹ cô đều không còn nữa.

Đáy lòng chua xót nhưng cô ép mạnh nó xuống.

Tất cả đều vẹn nguyên như trước. Căn nhà được quản gia và người làm dọn dẹp rất sạch sẽ. Duy chỉ thiếu hơi thở của con người.

Cô đang nghĩ, có phải là lúc nên buông tay rồi không?

Chuyển lại căn nhà này cho Diệp Hạc Thành hoặc Diệp Uyên?

Ít nhất nó còn có chút không khí.

Đang suy nghĩ thì người quản gia bước tới, lễ phép nói: “Cô hai! Đợt trước ông hai có tới đây, nói là muốn lấy mấy thứ. Nhưng lúc đó tôi nghĩ chuyện này chưa nói với cô hai trước nên không để ông hai vào. Cô xem…”

“Ông ấy muốn lấy thứ gì?” Tố Diệp hỏi.

Khoảng thời gian này vì chuyện của Diệp Lan mà hai vợ chồng họ yên ắng hơn rất nhiều. Ngay cả hội đồng quản trị cũng ít tới.

Quản gia lắc đầu: “Tôi không rõ! Ông ấy nói là muốn lấy mấy thứ lặt vặt.”

Mấy thứ lặt vặt ư?

Vẫn mà còn cần mất công đi một chuyến?

Nhưng mà nghĩ lại cũng bình thường thôi. Lúc đó tòa án đưa quyết định xuống rất dứt khoát. Tất cả mọi người trong nhà gần như đều thu dọn đồ đạc một cách vội vã. Diệp Uyên thường ngày ở nhà riêng của mình nên ở đây không có nhiều đồ của anh ấy. Sau khi Diệp Lan đi làm cũng chỉ có cuối tuần mới trở về đây, càng chẳng có thứ gì.

Cũng tức là, ở đây người có đồ đạc nhiều nhất chính là hai vợ chồng Nguyễn Tuyết Cầm.

Vì lúc ấy Nguyễn Tuyết Mạn đã bị đuổi khỏi nhà họ Diệp.

Cô nói với quản gia là đã biết, sau đó đi lên gác.

Cô ngồi trong phòng sách của Diệp Hạc Phong một lát nhưng chẳng phát hiện được gì, bèn quay sang phòng ngủ của ông. Khi đi qua chiếc điều hòa, cô ngước mắt lên nhìn một lát. Nghĩ tới chuyện ma quỷ lần trước, hắn đã giở trò trong điều tra, cô bèn chần chừ. Kiểm tra qua vẫn không phát hiện thứ gì.

“Buổi tối hôm bố tôi bị đưa vào viện là vì bỗng nhiên ngất xỉu sao?” Cô hỏi quản gia.

Quản gia gật đầu nói phải.

“Bình thường ông ấy uống loại thuốc gì?”

Quản gia thở dài: “Ông bình thường rất ít uống thuốc, ông bảo uống thuốc không tốt cho sức khỏe, chỉ cố gắng bồi bổ thôi.”

Tố Diệp nghe xong tỏ ra ngạc nhiên: “Thế lỡ bệnh tình của bố tôi nặng lên thì phải làm sao? Ông ấy có thể ngất xỉu mà?”

Ai ngờ người quản gia lắc đầu: “Không ạ! Đó là lần đầu tiên ông ngất xỉu. Bình thường tuy tim ông có những lần khó chịu nhưng chưa khi nào hôn mê bất tỉnh như tối đó, chỉ một loáng là đỡ.”

“Tối hôm đó, bố tôi đã ăn món gì?” Tố Diệp hỏi.

Người quản gia vội vàng báo lại danh mục các món ăn rồi nói: “Lần trước cảnh sát cũng có tới điều tra, thức ăn chắc là không có vấn đề gì.”

Tố Diệp gật gù với vẻ suy tư.

“Được rồi, ông đi làm việc đi!”

Người quản gia lui xuống.

Đầu óc Tố Diệp rất hỗn loạn.

Nhưng có một suy nghĩ rất rõ ràng đó chính là Niên Bách Ngạn nhất định không liên quan tới cái chết của bố cô.

Cô bước vào phòng sách của Diệp Hạc Thành. Nó nhỏ hơn căn phòng của Diệp Hạc Phong một chút.

Bên trong cũng có những dụng cụ nghiên cứu trà đạo. Chắc là ở đây Diệp Hạc Thành cũng thường xuyên pha trà cùng Nguyễn Tuyết Cầm, chỉ có điều chưa kịp đem đi.

Tố Diệp ít nhiều cũng nhận được mặt hàng. Bộ dụng cụ này cũng phải từ ba đến năm triệu, rất đắt tiền. Có lẽ, Diệp Hạc Thành định tới lấy nó đi.

Sách ông ta đọc rất hỗn tạp.

Đa phần là những loại sách cũ. Có những quyển đã rời hẳn mấy trang ra.

Không nhận ra Diệp Hạc Thành lại là người học rộng tài cao, trên thông thiên văn, dưới tường địa lý đấy. Cô lật mấy quyển ra xem, không có gì đặc biệt. Tố Diệp đang nghĩ xem còn gì đáng để Diệp Hạc Thành quay về đây lấy đồ.

Ở vị trí sát góc nhất có một hàng sách thu hút sự chú ý của Tố Diệp. Cô nhìn qua thì đó mấy quyển sách về các loại thuốc Đông y. Trong đó có một quyển rất dày, cũng khá mới nhìn độ nhàu của gáy sách thì hình như nó thường xuyên được lật ra đọc.

Tố Diệp tò mò, lấy qua xem. Đó là sách về sự tương sinh tương khắc của các loại thực vật và thức ăn.

Có mấy trang được gấp lại. Cô mở ra. Đó là mấy loại cây cỏ có thể làm nguyên liệu giúp tăng khẩu vị, tăng cường khả năng tiêu hóa của dạ dày.

Đông y trước nay rất rộng lớn, sâu sắc. Không ngờ Diệp Hạc Thành còn có tâm tư nghiên cứu mấy thứ này.

Hình như cũng không có phát hiện gì hay ho.

Chỉ có điều, Tố Diệp không hiểu. Tại sao Diệp Hạc Thành lại gấp mấy trang này lên? Hơn nữa, tại sao lại nhất định phải là mấy loại cây cỏ có thể làm thành thức ăn? Mấy loại này cũng đâu mới lạ gì.

Cô lại lật thêm mấy trang nữa.

Một bức ảnh rơi từ trong ra.

Nhẹ nhàng rớt xuống đất.

Tố Diệp đặt cuốn sách sang một bên, nhặt bức ảnh dưới đất lên. Đó là một tấm ảnh cũ, đã ố vàng theo thời gian.

Nhưng nó quả thực làm Tố Diệp giật mình.

Trong ảnh là hai người đàn ông rất trẻ.

Cười rất vui vẻ.

Cô đều quen cả.

Một người là bố cô, Diệp Hạc Phong. Người còn lại chính là Diệp Hạc Thành.

Đây rõ ràng là bức ảnh hai anh em chụp chung. Nhưng trên gương mặt của bố cô, Diệp Hạc Phong, lại bị người ta dùng bút đỏ vạch một dấu nhân!

Dấu nhân đỏ này có lẽ dùng bút mực vẽ lên, nét bút sắc lẹm, gần như làm rách cả bức ảnh. Có thể nhận ra kẻ này hận Diệp Hạc Phong sâu sắc.

Tố Diệp nhìn mãi, sau lưng bỗng lạnh toát!