Hào Môn Hoàng Kim Truy Thê Kí

Hào Môn Hoàng Kim Truy Thê Kí - Chương 49: Đa Lạp Bày Mưu




Cảm giác tất cả máu đều dồn hết lên não, tay chân lạnh toát một mảng, Hạ Vũ Thần run run nhìn nhi nữ của mình rồi nhìn về phía phòng Hạ Mỹ Mỹ. Rốt cuộc nàng gây ra nghiệt gì mà Hạ Mỹ Mỹ nhất định phải hại chết nhi nữ của nàng với hả dạ chứ?

“Đa, ta không thể nhịn được rồi.” Hạ Vũ Thần hít một ngụm không khí mà lồng ngực quặn đau nhức nhói: “Mỹ Mỹ nhất định phải cho ta một câu trả lời, nếu thật sự là nàng làm ra chuyện này thì xin ngươi đừng đứng ra bảo vệ nàng nữa. Chậm một chút nữa thôi Hiểu Hiểu sẽ xảy ra chuyện gì ta còn chẳng dám tưởng tượng đến, đa, ngươi cũng là người làm phụ thân chắc ngươi hiểu cảm giác lúc này của ta.”

Đây là lần thứ hai Hạ Vũ Thần ở trước mặt hắn cầu xin, đầu tiên là vì mẹ của Hiểu Hiểu, lần này thì là vì Hiểu Hiểu. Hạ lão gia gương mặt già nua khổ sở, cảm giác chỉ trong một ngày bị rút hết toàn bộ sức lực, không dám tin con gái của hắn lại dám làm ra loại chuyện vô nhân tính này.

“Gọi Mỹ Mỹ tiểu thư đến.”

Hạ nhân run rẩy nhận mệnh, chốc sau dẫn theo Hạ Mỹ Mỹ đang la hét giãy dụa muốn bỏ trốn, trên tay còn cầm túi xách đựng đầy tiền mặt.

“Ông chủ, bọn ta tìm thấy cô Mỹ Mỹ ở trong phòng ngài và phu nhân, lúc đó cô Mỹ Mỹ đang…” Người làm khó xử nhìn nhau, nhưng chuyện quan trọng như vậy không thể không nói ra: “Cô Mỹ Mỹ đang lấy tiền của các ngài bỏ vào túi xách, thấy bọn ta thì chạy trốn.”

“Các ngươi vu khống!”

Hạ Mỹ Mỹ cuống quýt ném túi xách trong tay mà quỳ lết đến trước mặt Hạ lão gia khóc lóc thương tâm: “Đa ngươi phải tin ta, là bọn chúng lấy tiền của ngươi rồi đổ tội cho ta, thật sự ta không có làm gì hết.”

“Tiền nằm trong túi xách của ngươi rồi, Mỹ Mỹ à, đa dạy dỗ ngươi thế nào hả? Hôm nay ngươi khiến đa thật sự rất thất vọng, tại sao vậy hả Mỹ Mỹ, tại sao ngươi lại biến thành bộ dạng này chứ?” Hạ lão gia tức đến phát run lại không nỡ xuống tay đánh nàng: “Năm đó đa không cho ngươi lấy Hạ Tuấn vì biết hắn là kẻ phong lưu thành tính nhưng ngươi kiên quyết không nghe nhất định phải gả cho hắn. Sau này hắn bỏ ngươi đi theo nữ nhân khác, đa chưa từng ruồng bỏ ngươi, cho ngươi quay về nhà sống. Nhưng ngươi báo đáp đa thế nào hả? Mỹ Mỹ, ngươi sao có thể sống như vậy được chứ?”

“Đa ta không…” Hạ Mỹ Mỹ quẫn bách chỉ tay vào Hạ Trọng Hiểu mà nói: “Nó có phải đã nói linh tinh gì với ngươi không? Đa ngươi tuyệt đối đừng tin, ta mới là con gái của ngươi a!”

“Đủ rồi!”

Hạ Vũ Thần giận dữ đánh gãy lời Hạ Mỹ Mỹ: “Ngươi gây ra bao nhiêu chuyện còn không biết sám hối, rốt cuộc phải làm thế nào ngươi mới buông tha cho con gái của ta?”

“Buông tha? Nực cười!” Hạ Mỹ Mỹ giống như phát điên, vừa khóc vừa chỉ tay vào mặt Hạ Trọng Hiểu đay nghiến: “Nó vừa sinh ra đã là khôn trạch, khôn trạch có cái gì tốt chứ? Câu dẫn nam nhân vốn là bản lĩnh của nó, có thể gả cho Trần Húc nó còn mừng không kịp kìa! Ta bán nó thì sao chứ? Nó vốn phải như vậy, tiện nhân, Hạ Trọng Hiểu trời sinh ti tiện như mẹ của nó vậy!!”

Chát!

Gương mặt già nua của Hạ phu nhân đẫm nước, khốn khổ nhìn đứa con gái ngày một lệch lạc trước mặt. Là do bà không biết dạy con mới dưỡng ra một Hạ Mỹ Mỹ tội nghiệt đầy người như vậy, lẽ ra nàng và lão gia tử không nên quá mức chiều chuộng nàng.

“Mẹ, ngươi đánh ta?” Hạ Mỹ Mỹ sờ soạng gò má sưng to của mình, không biết hối cải còn gân cổ rống lên: “Ngươi đánh ta sao? Ngươi sao có thể đánh ta chứ? Ta chính là con gái của Hạ gia!!”

“Ngươi không còn là người của Hạ gia nữa!”

Lời này Hạ lão gia nói xong, gương mặt già nua vặn vẹo, lập cập xoay người muốn rời khỏi phòng. Hạ Mỹ Mỹ bàng hoàng nhào đến ôm chặt hai chân hắn, điên cuồng gào khóc thảm thiết.

“Đa ta là con gái của ngươi, ngươi không thể vứt bỏ ta được? Hạ Tuấn hắn bỏ ta rồi, một mình ta nuôi Sâm nhi Kiến nhi thật sự quá khổ nên ta mới phải làm như vậy. Ta cầu ngươi, nếu ngươi không cần ta nữa ta thật sự sẽ chết, mà không chỉ ta Sâm nhi và Kiến nhi đều phải chết. Bọn chúng là ngoại tôn tử của ngươi mà, đa, ngươi nỡ thấy ta và bọn chúng sống khổ sở đầu đường xó chợ sao?”

“Ngươi làm bao nhiêu chuyện xấu xa như vậy còn mặt mũi dám cầu xin ta?” Hạ lão gia dùng sức gạt bỏ cánh tay Hạ Mỹ Mỹ: “Mặt mũi Hạ gia đều bị ngươi làm mất sạch rồi!!”

“Không! Đa, cầu người tha cho ta lần này, cầu ngươi!!”

Hạ Trọng Hiểu yên lặng từ nãy đến giờ lại khàn giọng lên tiếng: “Gia gia, tiểu cô cũng đã hối hận về việc làm của mình rồi, hay là ngài tha thứ cho nàng có được không?”

Hạ Mỹ Mỹ giống như bị giẫm phải đuôi quay phắt lại mắng: “Ta không cần tiện nhân ngươi nói giúp!”

“Ngươi gây ra bao nhiêu chuyện Hiểu Hiểu còn biết cầu xin cho ngươi vậy mà ngươi làm cô cô như vậy hay sao?” Hạ lão gia không nhịn thêm được nữa, dứt khoát kéo tay Hạ Mỹ Mỹ ném ra ngoài sân: “Cút! Cút khỏi đây! Hạ Sâm Hạ Kiến để lại cho ta và mẹ ngươi nuôi dưỡng tránh bọn chúng bị ngươi dạy hư!”

“Đa! Đừng mà!!”

“Ta nói cút!”

Người làm bước nhanh đến xốc người Hạ Mỹ Mỹ lên, dứt khoát kéo nàng ra ngoài khuất xa tầm mắt Hạ lão gia. Thoáng chốc Hạ lão gia như già đi chục tuổi, bước cũng bước không vững, cùng Hạ phu nhân dìu đỡ nhau quay về phòng.

“Các ngươi chiếu cố Hiểu Hiểu đi.”

Hạ Trọng Hiểu đưa mắt nhìn theo một lúc, mi tâm nhíu nhẹ một cái, vẻ mặt bình thản như chưa từng xảy ra chuyện gì. Đây là tội nghiệt của Hạ Mỹ Mỹ, không phải nàng cố ý hại ả cho nên không cần phải tự trách mình.

Buổi chiều mọi chuyện tạm xem như dàn xếp êm xuôi, đa đa bầu bạn với nàng đến gần mười giờ mới về phòng, còn gọi thêm mấy nữ người làm đi qua đi lại canh chừng. Đương kéo chăn chuẩn bị đi ngủ thì Hạ Tề Ngọc xuất hiện, thần sắc lãnh đạm, trên người mặc bộ quần áo ngủ tương tự kiểu dáng với nàng.

“Hiểu Hiểu, chuyện hôm nay là ngươi bày trò phải không?”

Nháy mắt mặt bánh bao biến trắng, Hạ Trọng Hiểu bước qua kéo Hạ Tề Ngọc vào trong phòng, cẩn thận kiểm tra xem có ai lảng vảng gần cửa nghe lén không.

“Ngươi làm sao biết được?”

“Đừng quên ta với ngươi là song bào tỷ muội, ở đây ta là người hiểu ngươi nhất. Lần trước ngươi có nói sẽ giải quyết chuyện Hạ Mỹ Mỹ, hôm nay mọi việc diễn ra thuận lợi giống những gì ngươi đã nói, ta không thể không hoài nghi là do ngươi an bài.”

“Phải, là ta cố ý để gia gia và nãi nãi đuổi Hạ Mỹ Mỹ ra khỏi Hạ gia đó.” Nghĩ đến chuyện lúc sáng mũi Hạ Trọng Hiểu có điểm cay, chua xót mở miệng: “Sáng nay ta cố ý mang thức ăn sáng cho nàng, ngươi biết ta nghe thấy cái gì ở đó không? Là nàng bàn với Trần Húc bỏ thuốc vào đồ ăn của ta để hãm hại ta, ta cũng chỉ thuận thủy thôi chu đem chuyện làm lớn ra thì có gì sai chứ!”

“Sai không phải là ngươi đem chuyện này nháo lớn mà sai ở chỗ ngươi tự ý đặt bản thân vào hiểm cảnh, ngươi có biết nếu đa xuất hiện trễ một chút sẽ xảy ra chuyện gì không?” Hạ Tề Ngọc trống ngực đập liên hồi, nghĩ đến thôi cũng phải khiếp sợ điếng người: “Chút chuyện này vốn không cần ngươi phải tự mình ra tay, ta, chị hai và chị ba mấy lần phát hiện Hạ Mỹ Mỹ trộm tiền cũng đã quay video lại rồi chỉ chờ ngày hôm nay để gia gia nhìn thấy. Nhưng ngươi lại tự tiện hành động, nhỡ xảy ra chuyện gì ngươi bảo mọi người làm sao ăn nói với mẹ đây hả?”

“Chuyện xảy ra như vậy ta cũng chẳng kịp suy nghĩ nhiều, dù sao mọi chuyện cũng đã ổn định rồi. Cầu ngươi Tề Ngọc đừng đem chuyện này nói với đa và chị hai chị ba, bọn họ nhất định sẽ không tha cho ta đâu.”

Hạ Tề Ngọc liếc trắng mắt, hoàn toàn không cho câu trả lời.

“Được rồi, ta thật sự biết sai rồi mà, đừng so đo với ta có được không? Ta hứa với ngươi sẽ không tái phạm nữa, có chuyện gì sẽ tìm ngươi báo trước nha.”

Vẫn không thu thập được lửa giận của Hạ Tề Ngọc, Hạ Trọng Hiểu đành xuống nước năn nỉ: “Chị, ngươi là chị sao có thể hẹp hòi như vậy chứ?”

Hiếm khi Hạ Trọng Hiểu chịu gọi mình là chị, Hạ Tề Ngọc có chút dao động, lần thứ hai liếc nhìn đần muội muội, thần sắc cũng không còn quá mức khó coi nữa.

“Lần này thôi đấy, nếu còn tái phạm ta sẽ nói lại với đa.”

“Hắc, tất nhiên.”

La mắng thêm hai câu Hạ Tề Ngọc mới chịu quay về phòng ngủ, Hạ Trọng Hiểu lén lút nhìn theo, đợi khi người đi khuất rồi mới lôi điện thoại ra gọi cho Uy Tử Cầm.

[Hiểu Hiểu, ngươi khi nào về a? Một tuần rồi, một tuần này ta chưa được gặp ngươi đó.]

Không nghĩ vừa gọi đến sẽ nghe Uy Tử Cầm than vãn, Hạ Trọng Hiểu dở khóc dở cười dỗ dành: “Thời gian này không đi đâu sao?”

[Ta phải ở lại biệt thự canh gác, buổi tối còn phải trực đêm, thật sự rất vất vả.]

“Ngươi không nêu ý kiến với thống lĩnh sao? Đã trực hết buổi sáng rồi còn phải thức đến khuya gác đêm làm sao chịu nổi chứ.”

[Là A Uyển xếp lịch.] Uy Tử Cầm chán nản nhìn bóng đèn vàng nhu hòa trên đỉnh đầu, cố gắng nép mình sát vào trong để không bị thống lĩnh phát hiện: [Hai chân ta đều bị đốt rồi, Hiểu Hiểu, thật sự rất ngứa muốn gãi.]

“Không được gãi sẽ để lại thẹo đấy.” Hạ Trọng Hiểu đau lòng hỏi tiếp: “Tại sao A Uyển lại xếp lịch tàn nhẫn như vậy, có phải ngươi chọc giận nàng không?”

[Ta cũng không biết, đầu tháng nhận lịch ta cũng có hỏi thử, nàng bảo lần trước ta trốn 11 buổi nên phải trực bù lại. Nhưng rõ ràng những hôm ta trốn đều không phải lượt trực của ta, nhất định là nàng lấy chuyện công trả thù tư, không muốn ta có thời gian đi hẹn hò.]

Hạ Trọng Hiểu dở khóc dở cười, xoay người nằm đè lên con Doraemon 200cm: “Vài ngày nữa là ta về lại thành phố rồi, ngươi tốt nhất thành thật mà canh gác đừng để A Uyển bắt gặp nếu không lại bị phạt. Xui xẻo phạt ngươi vào đúng ngày chúng ta hẹn nhau đi chơi vậy thì chỉ có thể ở nhà gọi điện thoại rồi.”

[Vậy thì không được, ta chờ hết kì nghỉ xuân chỉ để được hẹn hò với ngươi thôi, nếu còn phạt nữa ta lập tức viết đơn nghỉ việc không làm cận vệ nữa.]

Giọng điệu ủy khuất xen lẫn với ý nghĩ ấu trĩ của Uy Tử Cầm khiến Hạ Trọng Hiểu nhịn không được bật cười: “Phải nha ngươi không làm cận vệ thì không cần ngày ngày mang theo súng ra đường, hại lần đó ta bị dọa muốn chết.”

[Chuyện qua lâu rồi mà đừng nói đến nữa, ngươi sau khi nghe một tiếng súng liền bài xích ta, hại ta lo lắng muốn chết sợ ngươi sẽ chán ghét ta.]

Nhìn thấy bóng người đến gần, Uy Tử Cầm lách người ra sau một cái cây. Người đến chỉ là một hầu nữ, đợi khi hầu nữ kia bước qua rồi Uy Tử Cầm mới dám rời khỏi chỗ ẩn nấp.

“Không đến mức chán ghét ngươi chỉ là cảm thấy ngươi có điểm đáng sợ.” Hạ Trọng Hiểu lại đổi tư thế, vòng tay qua cổ Doraemon tưởng tượng đang ôm Uy Tử Cầm: “Bây giờ nghĩ lại cảm thấy cũng không tồi, bạn gái ta thật sự có bản lĩnh nha.”

Uy Tử Cầm bên kia đắc ý hếch mũi lên trời: [Đó là tất nhiên, ở Thổ Áo ta liên tục đạt giải nhất bắn súng toàn quốc.]

Cảm thấy bạn gái vừa ấu trĩ vừa đáng yêu, Hạ Trọng Hiểu phát hiện mỗi ngày mình lại thích Uy Tử Cầm nhiều một chút đến nỗi biến thành bộ dáng mê muội.

Hai người tán gẫu đến gần nửa đêm mới chịu đi ngủ, lăn vài vòng trên giường, lắng nghe tiếng tim đập rồi dần dần chìm vào mộng đẹp. Ngoài cửa sổ mưa rơi tí tách, người làm đi đi lại lại, hương mưa tràn vào trong khe hở quấn quít không rời.



Uy Tử Cầm nhìn điện thoại đến thất thần, luyến tiếc muốn nghe tiếp giọng nói của bạn gái, bất đắc dĩ dời mắt nhìn lên bầu trời đêm đen kịt. Trước khi thống lĩnh kịp phát hiện nàng đã cất điện thoại vào túi quần rồi di chuyển trở về chỗ gác, trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ mông lung mờ mịt.

“Tử Cầm.”

Nghe tiếng gọi Uy Tử Cầm lười nhác quay đầu lại: “Công chúa có gì phân phó?”

Lạc Uyển kéo lại áo choàng ngủ, từng bước ưu nhã đến trước mặt Uy Tử Cầm. Trên mặt lộ rõ vẻ bất mãn, mười phần hết chín phần là vì bắt gặp bạch kim cận vệ lén lút rời khỏi vị trí canh gác.

“Ngươi ban nãy đi đâu?”

“Báo cáo công chúa điện hạ, ta đi vệ sinh.”

“Ngươi từ hoa viên đi ra.”

“Ta không giải quyết được nên đi lòng vòng.”

Lạc Uyển liếc trắng mắt, khoanh tay trước ngực, giọng điệu lạnh nhạt xa cách: “Ngươi phải biết rõ cận vệ rời khỏi vị trí canh gác sẽ xảy ra biết bao nguy hiểm cho chủ nhân?”

Uy Tử Cầm máy móc trả lời: “Biết.”

“Nhưng vẫn tái phạm?”

Trên mặt Uy Tử Cầm không có vẻ gì là hối lỗi, quay người chất vấn ngược lại Lạc Uyển: “Vậy ngươi có biết bắt một học sinh cao trung trực đêm rất tàn nhẫn không?”

“Ngươi đang chịu phạt.” Lạc Uyển không thích mỗi lần nói chuyện Uy Tử Cầm đều dùng dáng vẻ cợt nhả để đáp lại nàng: “Nghiêm chỉnh chấp hành bằng không ngươi phải trực đêm đến hết mùa hè.”

“Vâng, công chúa điện hạ.”

Ánh mắt Lạc Uyển chuyển đến túi quần phồng lên của Uy Tử Cầm, nghĩ đến ban nãy đối phương rời khỏi vị trí canh gác mười phần hết chín là trốn đi gọi điện thoại với Hạ Trọng Hiểu.

“Ngươi thời gian này thành thật một chút, bằng không ta sẽ báo với ngoại mẫu của ngươi. Hôm nay mẹ ngươi gọi đến hỏi chuyện của ngươi, còn hỏi sao ngươi không gọi về Thổ Áo, ngươi cũng nên sắp xếp thời gian gọi một cuộc điện thoại báo bình an.”

Nghe một nửa sắc mặt Uy Tử Cầm đã vô cùng khó coi, yên tĩnh chờ Lạc Uyển nói xong rồi lạnh nhạt đáp: “Chuyện của ta không phiền ngươi quản đến.”

“Ngươi đã bao nhiêu tuổi rồi còn ấu trĩ như vậy? Mẹ ngươi vì tiền đồ của ngươi hao tốn không ít công phu, nhưng ngươi báo đáp nàng thế nào? Đừng nghĩ bản thân chỉ cần trưởng thành là đủ, trên vai ngươi còn đang gánh rất nhiều trọng trách, suốt ngày quấn quýt bên một khôn trạch có gì hay ho.”

“Ta không quấn quýt bên khôn trạch mà là ta quấn quýt bên cạnh bạn gái mình, sớm hay muộn ta cũng đưa Hiểu Hiểu về Thổ Áo, chuyện của bọn ta ngươi cứ làm như không thấy đi.”

“Uy Tử Cầm! Ngươi đừng quên…” Nói một nửa Lạc Uyển khựng lại, há miệng thở hổn hển, gương mặt thanh tú nháy mắt nghẹn đỏ bừng lên: “Ta nói lại lần nữa ngươi tốt nhất thường xuyên gọi về, còn nữa hạn chế chơi bời lêu lỏng đi, ngươi xem bản thân có chỗ nào giống cận vệ hoàng gia không?”

Uy Tử Cầm tiếp tục giả điếc, mắt dán vào một phía vô định giả làm bức tượng.

Biết khuyên không được Lạc Uyển đành xoay người bỏ về phòng trước.

Hai người không phải lần đầu cãi nhau, nhưng vốn là khuê mật nên mọi lời nói ra đều là vì muốn tốt cho đối phương. Cho dù có cãi đến long trời lở đất vẫn nhanh chóng hòa hợp trở lại, tình cảm tốt đẹp mười mấy năm đâu thể nói tan là tan được.