Hào Môn Hoàng Kim Truy Thê Kí

Hào Môn Hoàng Kim Truy Thê Kí - Chương 109: Đa Lạp Kết Dịch




Chút kiên nhẫn ít ỏi còn lại cũng bay đi mất, Uy Tử Cầm thô lỗ đem nàng lật lại, ở trên miệng tuyến thể sau gáy mạnh mẽ cắn một ngụm. Tiểu thân thể lập tức co rúm thành đoàn, hai bắp chân run lẩy bẩy, nồng nặc tin tức tố khôn trạch tràn ra khắp phòng.

Thử cử động hông vài cái, người bên dưới nhẹ nhàng giãy dụa, tấm lưng trắng nõn khẽ di chuyển lên xuống theo nhịp đưa đẩy. Hai mắt tối xầm bao phủ du͙ƈ vọиɠ nóng bỏng, động tác càng lúc càng thô lỗ không tuân theo bất kì qui luật nào, chỉ muốn giữ chặt nữ nhân này bất li bất khai.

“Ha, đừng, Tử Cầm, đừng mà.”

Giọng nói yếu ớt ngâm nga trong cổ họng giống như kiến bò ngứa ngáy khắp cả người, so với đường mật còn ngọt ngào hơn. Mặt bánh bao hồng thấu ướt đẫm mồ hôi, mỗi hơi thở phát ra đều mang theo tư vị tình ý khó giấu.





“Ân, chậm, đừng cắn.”

Cánh tay thon gầy hữu lực chế trụ thắt lưng nàng, hông vẫn nhịp nhàng đưa đẩy: “Bảo bối nhi, ngươi chặt quá.”

Mấy lời xấu hổ rót vào tai không cách nào chịu nổi, Hạ Trọng Hiểu co rúm người lại, hai mắt đỏ hoen như sắp khóc: “Đừng nói nữa, a, ân, đừng…”

Ngoài miệng cự tuyệt nhưng thịt huyệt non mềm lại không biết xấu hổ cắn chặt dục căn nóng bỏng không rời nửa phân. Mỗi lần va chạm đều kéo theo dịch thủy nóng bỏng ướŧ áŧ, drap giường bên dưới sớm đã bừa bãi muốn chết, một ít bám trên đùi non bóng loáng. Tuyến thể bị kéo căng để lộ thịt huyệt sưng đỏ đáng thương, khi di chuyển sẽ khiến tiểu huyệt căng thêm một chút, đường đi cũng không khó khăn như trước.

Bên tai là tiếng thở dốc khoái hoạt của Uy Tử Cầm, trong lòng nảy sinh kiêu ngạo, là nàng khiến bạn gái thoải mái đến như vậy!



Âm thanh phốc xuy mỗi lần va chạm đánh thẳng vào tai, mặt nhỏ vừa nóng vừa đỏ đủ để đặt thịt cá lên rán. Không hề phát hiện âm thanh bản thân phát ra có bao nhiêu ngọt, ưỡn cong người đón nhận từng đợt luận động như vũ bão từ Uy Tử Cầm. Cảm giác dục căn mỗi lần tiến vào đều muốn chạm đến tận cùng cơ thể, hai chân run rẩy, tuyến thể ướt đẫm dâʍ ŧɦủy̠ bừa bộn không gì bằng.

“Ha, thoải mái, ưm! Như vậy, ha… ân, Tử Cầm!”

“Thoải mái rồi sao?” Uy Tử Cầm cười khẽ một tiếng, bàn tay vuốt ve lên xuống tấm lưng mềm: “Cắn ta chặt như vậy, đúng là tiểu dâʍ đãиɠ.”

“A~ Nhanh quá, nóng!” Hạ Trọng Hiểu lắc lắc đầu, thoải mái đến không nhận biết được mình đang nói cái gì: “Tử Cầm, ô, chỗ đó, ha! Ta muốn! Ưm, chỗ đó!”

Không bao giờ Uy Tử Cầm từ chối yêu cầu từ bạn gái, nhất là yêu cầu ngọt ngào như thế này. Động tác luận động trở nên thô lỗ, ở trên điểm nhạy cảm ra sức đâm chọc khiến người bên dưới run rẩy toàn thân.



Hai bắp chân bị kéo rộng sang hai bên, tuyến thể béo mập căng hết mức, du͙ƈ vọиɠ nóng rực thô to vẫn ra vào không biết mệt. Hạ Trọng Hiểu liên tục bị sóng tình nhấn chìm, vô lực ngã xuống đất, thắt lưng bị xốc mạnh lên hứng chịu từng đợt di chuyển như vũ bão.

“Ha, a! Tử Cầm, ta không… ưm…”

“Hiểu Hiểu, bên trong ngươi thoải mái.” Uy Tử Cầm hạ thấp người, dục hỏa côn đẩy mạnh vào trong tuyến thể non mềm, nghiêng đầu cắn nhẹ vào vành tai nàng: “Hảo Hiểu Hiểu, ngươi giỏi lắm.”

“A! Ân, đừng, ta sắp…!”

Uy Tử Cầm dùng sức tách rộng hai chân bạn gái, đẩy nhanh luận động vào bên trong. Âm thanh ba ba dâm mỹ vang vọng khắp phòng đủ khiến người nghe đỏ mặt tía tai không dám nhìn thẳng.

Thân thể trắng trẻo vặn vẹo trên giường, tay chân co quắp, gương mặt mang vẻ thống khổ xen lẫn vui sướng khó nhịn. Mười đầu ngón chân quắp vào drap giường, suиɠ sướиɠ đạt đến đỉnh Vu Sơn trong vòng tay người yêu. “A!”

Uy Tử Cầm vô thức siết mạnh đùi nàng, đẩy nhanh luận động thêm mấy lần nữa mới phóng xuất toàn bộ bạch trọc vào bên trong cơ thể nàng. Kết phồng to gấp mấy lần bình thường, giữ chặt không cho tϊиɦ ɖϊƈh͙ chảy ra bên ngoài giúp tăng khả năng thụ thai cho khôn trạch.

“Ưm…”

Nho nhỏ phát ra tiếng rêи ɾỉ trong cổ họng, cuối cùng Uy Tử Cầm cũng ở bên trong nàng. Gương mặt bánh bao hiện rõ vẻ đờ đẫn mệt mỏi, mồ hôi lăn nhẹ từ thái dương đến hai má phúng phính, đôi lúc vẫn run lên khe khẽ.

“N-Nóng.”

Uy Tử Cầm đổ sụp lên người nàng, dịu dàng hôn lên mắt mũi môi dỗ dành.

“Hiểu Hiểu.”

“Ân?”

“Thêm một lần nữa được không?”

Hạ Trọng Hiểu giọng có điểm khàn, hai má phiếm hồng: “Ta mệt.”

“Một chút thôi, sẽ không đau đâu.”

Không biết là do lời chiêu dụ kia quá ngọt ngào hay là kíƈɦ ŧìиɦ vẫn chưa lui mà Hạ Trọng Hiểu ngu ngốc gật đầu. Nhân lúc nàng không chú ý khóe môi xấu xa khẽ nhếch, lần nữa đem nàng ôm lên, từ phía dưới tiến thẳng vào tuyến thể mê người. “A~”

Cái gì gọi là một lần?

Suốt một đêm Hạ Trọng Hiểu bị lật đi lật lại mấy lần, tuyến thể bị chà xát đến sưng đỏ mở rộng, hai bên bắp đùi dính lẫn máu và tϊиɦ ɖϊƈh͙. Càn nguyên trải qua tình sự lần đầu hoàn toàn không biết khống chế, chỉ có làm và làm, đến khi mệt mỏi mới chịu từ bỏ đi ngủ.

Hạ Trọng Hiểu khóc không ra nước mắt, lẽ ra nàng không nên đáp ứng a a a!!

Đầu óc Hạ Trọng Hiểu chỉ nhớ duy nhất thời điểm kết dịch, ngón tay dính máu của Uy Tử Cầm tiến vào sâu bên trong cơ thể nàng loạn động. Toàn bộ các giác quan đều bừng tỉnh, khoái hoạt hơn cả cảm giác kết mùi mang lại, thậm chí còn nảy sinh ảo giác đã kết bạn đời với đối phương.

Ngủ một giấc đến tận sáng hôm sau mới thức dậy, cả người như bị voi giẫm qua, đau đến không cử động nổi ngón tay. Bên cạnh Uy Tử Cầm vẫn đang ngủ say, gương mặt trắng sứ dưới ánh nắng gay gắt của Thổ Áo nhè nhẹ phát quang thấy cả lớp lông tơ vàng mịn. Hạ Trọng Hiểu cố hết sức nâng tay chạm nhẹ vào mặt Uy Tử Cầm, lén lút nén xuống tiếng cười, bạn gái nàng quả nhiên thiên sinh lệ chất không ai sánh bằng. Chút cử động nhỏ căn bản không đánh thức được Uy Tử Cầm, thử chọt chọt thêm vài cái Hạ Trọng Hiểu mới thỏa mãn ngừng trò chơi ấu trĩ của mình. Xoay người nhích ra một chút, phát hiện tay Uy Tử Cầm vẫn đang vòng qua thắt lưng nàng. Đành nhẹ nhàng gỡ ra từng ngón một, cố gắng di chuyển thật khẽ bước xuống giường.

Đáng ghét, để cả tẩy rửa cho nàng cũng không làm!!

Hạ Trọng Hiểu đau đến ngồi xổm trên sàn nhà, đáng thương nhìn trái nhìn phải, nàng căn bản chưa mặc quần áo đã bị ôm sang đây rồi. Không còn cách nào khác đành phải lò mò đến tủ tìm quần áo của Uy Tử Cầm mặc tạm.

Dáng người cả hai tương đối khác biệt, không nói đến chiều cao mà cả vóc dáng cũng chẳng giống nhau. Lật tới lật lui tìm được một chiếc váy dài đến đầu gối, Hạ Trọng Hiểu loay hoay cài từng nút, đột nhiên cảm thấy bộ váy này kì quái lại chẳng biết kì quái ở chỗ nào. Thường thì váy không có nút mà nhỉ?

Còn đương miên man suy nghĩ thì eo bị ai đó ôm chặt, Hạ Trọng Hiểu hét thảm một tiếng, kinh hồn táng đảm quay lại xem thử người nào đang đứng sau lưng. Vừa vặn chạm phải gương mặt ngái ngủ của Uy Tử Cầm, lười nhác gục lên vai nàng cọ dụi mấy cái.

“Ngươi dậy sớm vậy?”

“Ta phải về phòng, để người khác thấy thì làm sao?”

“Người khác thấy thì có làm sao.” Uy Tử Cầm hơi ngẩng đầu lên, nheo nheo mắt nhìn nàng: “Ngươi không muốn công khai chuyện chúng ta?”

“Ta cảm thấy việc này có chút vội, chi bằng chờ thêm một thời gian đi.”

Đưa tay muốn tháo cánh tay Uy Tử Cầm xuống nhưng lại bị đối phương bắt lấy, thô lỗ giữ chặt tay nàng không chịu buông: “Tại sao phải chờ? Chúng ta đâu phải trẻ con, càng không phải mới quen biết ngày một ngày hai. Hiểu Hiểu, ta đợi ngày này tám năm rồi, ngươi còn muốn ta chờ đến bao giờ nữa?” Hạ Trọng Hiểu có chút khẩn trương, thử kéo tay ra mấy lần nhưng bất thành: “Ta sợ, đừng như vậy.”

“Ngươi sợ?” Uy Tử Cầm mạc danh kì diệu thả tay bạn gái ra, hơi hạ thấp người xuống ngang tầm mắt nàng: “Hiểu Hiểu, nhìn ta, chúng ta kết dịch cũng đã làm rồi, ngươi còn lo sợ cái gì?”

“Ngươi là công chúa Thổ Áo, sau này sẽ trở thành vương trữ, chúng ta khó lòng giống những cặp đôi bình thường được. Ta biết ngươi vì ta cố gắng, nhưng ta lại lo lắng hoàng gia Thổ Áo không dễ dàng chấp nhận ta giống như ngươi được, dù sao ta cũng là người Cáp Á Lợi.”

“Ngươi đang lo lắng chuyện này?”

Hạ Trọng Hiểu yếu ớt gật đầu: “Nếu nữ hoàng không chấp nhận, chúng ta cũng không thể đường hoàng ở cạnh nhau.”

Tảng đá nặng đè trong lòng được gỡ bỏ, ban đầu Uy Tử Cầm còn cho rằng Hạ Trọng Hiểu muốn bỏ trốn nhưng nếu là chuyện nhà nàng thì dễ giải quyết rồi. Đối với nàng mà nói, ánh mắt người khác thế nào không quan trọng chỉ cần nàng vui vẻ là được. Sau này gặp được Hạ Trọng Hiểu thì quan niệm lại thay đổi, mặc kệ người khác như thế nào, chỉ cần bạn gái vui vẻ là được. “Ngươi có vẻ không lo lắng gì.”

Uy Tử Cầm phì cười, bắt lấy cằm nàng miết nhẹ mấy cái: “Không tự nhiên ta có thể công khai chuyện có bạn gái trên truyền thông, ngươi không cần phải lo lắng quá nhiều.”

“Là ý tứ gì?”

“Chúng ta đi hẹn hò.”

“Hả?”

Không để Hạ Trọng Hiểu kịp tiếp thu Uy Tử Cầm đã lôi nàng vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, hôm nay lại là một ngày bận rộn đây. Hạ Trọng Hiểu máy móc làm theo yêu cầu của đối phương, tiếp nhận bàn chải đánh răng, đến hiện tại vẫn cảm thấy không chân thật. Rõ ràng mấy ngày trước các nàng chạm mặt còn chẳng biết phải nói gì, chớp mắt một cái lại quay trở về như trước đây, tựa hồ chưa từng chia xa.

“Mặc áo của ta thoải mái không?”

Hạ Trọng Hiểu ngẩn người ra, không hiểu Uy Tử Cầm nói cái gì.

“Áo nào?” “Áo sơ mi ngươi đang mặc.”

“…” Hạ Trọng Hiểu nhấc một đoạn ‘váy’ lên, hít một hơi thật sâu hòa hoãn tâm tình: “Đây là áo sơ mi sao?”

Uy Tử Cầm ha hả cười lớn, bắt lấy gò má nàng nhéo a nhéo: “Ngươi mặc thành váy nên nghĩ áo sơ mi là váy sao?”

“Không thể nào! Không có cái áo sơ mi nào lại dài như vậy!!”

“Ngươi cởi ra, ta mặc cho ngươi xem.”

Theo bản năng lấy hai tay che trước ngực, hung dữ trừng trừng mắt: “Không cởi! Nhỡ như ngươi có ý đồ xấu thì làm sao?”

“Chuyện xấu làm cũng làm rồi, ngươi còn sợ cái gì.”

Nói xong liền bước lên muốn cởϊ áσ sơ mi trên người Hạ Trọng Hiểu xuống, ngay lập tức bạn gái nhanh như sóc xoay người bỏ chạy. Uy Tử Cầm vội đuổi theo, một phát ôm lấy nàng từ sau lưng ôm trở về bồn rửa mặt.

“A! Thả ta ra!!”

“Chạy cái gì, ta cởϊ áσ cho ngươi.” “Đừng mà! Thả xuống!”

Phát hiện Hạ Trọng Hiểu biểu tình không đúng lắm, Uy Tử Cầm đặt nàng xuống sàn, cẩn thận đánh giá mặt bánh bao trắng bệch. Hạ Trọng Hiểu không nói không rằng ngồi xổm xuống đất, đem mặt vùi vào hai tay, bộ dáng giống như tiểu hài tử bị người khác khi dễ.

“Ngươi làm sao vậy?”

Uy Tử Cầm ngồi xổm xuống bên cạnh, đỡ lấy hai má bánh bao nâng lên, vừa vặn bắt gặp mặt nhỏ đỏ bừng bừng.

“Đã bảo đừng ôm bụng ta…” Hạ Trọng Hiểu vung tay đánh loạn lên người Uy Tử Cầm: “Thứ đó lại chảy ra rồi!”

“Thứ đó?”

Nương tầm mắt nhìn Hạ Trọng Hiểu từ trên xuống dưới, phát hiện nàng vòng tay ra sau lưng che mông lại. Nghĩ đến gì đó, gương mặt xinh đẹp nháy mắt biến hồng, xấu hổ đặt nắm tay dưới môi ho khan hai tiếng.

Được rồi, do nàng ngủ quên không giúp Hạ Trọng Hiểu tẩy rửa thân thể. Dang tay kéo bạn gái vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng dỗ dành: “Hảo, hảo, là lỗi của ta. Lần sau sẽ không như vậy nữa, đừng tức giận mà.”

Vung tay đánh thêm mấy cái cho hả giận, rồi lại không biết xấu hổ chà chà vào chỗ vừa đánh. Uy Tử Cầm cười đến sáng lạn, một phát đem nàng ôm ngồi lên thành bồn tắm, ở trên đùi non mềm mại ra sức xoa bóp.

“Ngươi nói đi hẹn hò là đi đâu?”

“Đưa ngươi đi khắp Thổ Áo, thế nào?”

Hạ Trọng Hiểu bĩu bĩu môi: “Không thể nào, Thổ Áo cũng đâu phải Cáp Á Lợi đi một hai ngày là hết được.”

“Thế thì mỗi ngày đều đưa ngươi đi.” Uy Tử Cầm bắt lấy cánh tay nàng vắt qua cổ, duỗi thẳng tay chống lên thành bồn tắm: “Thổ Áo có rất nhiều cảnh đẹp, mùa hè thích hợp để đi biển nhất, nếu ngươi muốn ta sẽ đưa ngươi ra biển.” “Vậy thì đi! Ta muốn đi biển!”

Uy Tử Cầm sủng nịch miết cằm nàng một chút, rồi lại hạ tay xuống tháo nút áo sơ mi: “Tắm rửa trước đã.”

Hạ Trọng Hiểu cũng không phản kháng hay la hét, ngồi yên chờ Uy Tử Cầm giúp cởϊ áσ sơ mi. Hai vai thon gầy phủ kín vết hôn cắn dần dần bại lộ, bầu ngực trắng sữa hằn những vệt đỏ mờ mờ, còn ở thắt lưng lại đậm hơn. Cảm giác tương tự vừa vật lộn với voi về, cả người đau không muốn cử động, oán hận nhìn chằm chằm con người đang giúp nàng cởϊ áσ.

“Đau.”

“Lần sau nhẹ nhàng hơn.”

“Không cho ngươi lần sau!”

Uy Tử Cầm xấu xa giương khóe môi: “Thật sự? Vậy hôm qua ai ở dưới thân ta rên… ưm…”

Còn chưa nói xong đã bị Hạ Trọng Hiểu dùng tay bưng chặt miệng: “A!! Không cho ngươi nói, đáng ghét!”

Uy Tử Cầm gỡ bàn tay ngọc ngà xuống, ở trên mu bàn tay khẽ vuốt mấy đường: “Hiểu Hiểu, ta thích ngươi.” Ngượng ngùng cúi đầu nhìn mũi chân, mỗi lần Uy Tử Cầm nói ngọt nàng đều dễ dàng khuất phục, một chút ý chí phản kháng cũng không có. Trong lòng đau đớn giãy dụa, tại sao nàng lại dễ dãi như vậy chứ? Lẽ ra phải vùng lên phản kháng chứ không phải làm con mèo nhỏ nép vào Uy Tử Cầm kêu meo meo cầu thực.

Chua xót nén nước mắt, nàng không muốn làm sủng vật của hoàng gia đâu!

Uy Tử Cầm lại không phát hiện bạn gái đang xoắn xuýt, cởi bỏ áo sơ mi rồi đưa lên người ướm thử, đắc ý nhấc nhấc chân mày. Mặc trên người Hạ Trọng Hiểu dài đến đầu gối, còn Uy Tử Cầm chỉ qua nửa mông.

Khóe môi Hạ Trọng Hiểu co rút, nâng chân vô lực nhắm vào mệnh căn mà đá. Uy Tử Cầm nhanh như thiểm điện nghiêng người né tránh, suýt chút tuyệt tự tuyệt tôn nhưng vẫn nhịn không được ôm bụng ha hả cười to. “Ngươi còn cười?”

Mắt thấy bạn gái lại muốn đá người, Uy Tử Cầm nhanh nhẹn bắt lấy cổ chân nàng: “Ta không cười, không cười!”

Hạ Trọng Hiểu hừ hừ hai tiếng, miễn cưỡng thu chân lại, nàng mới không dễ ức hiếp như vậy. Uy Tử Cầm mò đến ôm nàng đặt vào bồn tắm, tiện tay vặn vòi cho nước xả đầy bồn. Công tác vệ sinh sau khi kết dịch không làm ảnh hưởng đến khả năng thụ thai của khôn trạch, đơn giản cho ngón tay vào trong tuyến thể lấy ra tϊиɦ ɖϊƈh͙ ra ngoài rồi rửa sơ bằng nước là được. Cơ thể khôn trạch tự đào thải những thứ không cần thiết ra bên ngoài, nhưng mất kha khá thời gian sẽ khiến khôn trạch cảm thấy khó chịu.

“Đau, nhẹ một tay.”