Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát

Chương 116: Quan tình cách sông cách suối (2)




"Không có việc gì, yên tâm đi!" Cho đến khi làm xong thủ tục nhập phòng, đưaTình Tình đi vào căn phòng cuối hành lang, Thẩm Diệu Dương mới nhẹ nhàng nói.

"Dương Dương, tối nay em cũng ở lại đây sao?" Tình Tìnhnhận lấy hành lý trong tay em trai, thả nó xuống giường rồi quay lạihỏi.

"Chị, em sẽ ở căn phòng bên cạnh, có việc thì cứ gọi em."Thẩm Diệu Dương suy nghĩ một chút, quyết định không nói cho Tình Tìnhbiết ý định muốn trở về thăm mẹ của cậu, sau khi giúp Tình Tình sắp xếpxong hành lý, tất cả đều tạm ổn, không có vấn đề. Hơn nữa, hiện tại đếntrời sáng chỉ còn vài giờ thôi, đến lúc đó đó anh đến đón cũng tốt.

"Vậy mẹ sao?"

"Không có việc gì, em đã nói với chị rồi mà!" Thẩm Diệu Dương đến gần TìnhTình, đưa tay vỗ vỗ đầu của cô, mặc dù trên danh nghĩa cô là chị củaanh, nhưng mà cũng chỉ ra đời sớm hơn cậu mấy phút thôi. Hơn nữa,đãnhiều năm như vậy, bây giờ ngược lại cậu giống anh trai của cô hơn.

"Đi tắm đi sau đó ngủ một giấc thật tốt, ngày mai chúng cùng trở về thăm mẹ có được không?"

"Ừ."

Tình Tình bước vào khỏi phòng tắm bằng đá cẩm thạch theo lối kiến trúc Trung Quốc, ngồi xuống giường lớn xa hoa, lúc này mới rãnh rỗi quan sát cănphòng cao cấp, trần nhà cao được thiết kế tao nhã khiến cho ta hoài niệm về những năm tháng 20, 30; TV được đặt một góc, còn có một cái máy vitính xách tay, máy điều hòa không khí, bên trong phòng dường như có đầyđủ mọi thứ cô cần.

Mới vừa rồi em trai cô còn nói kéo màn ra sẽnhìn thấy quãng trường nổi tiếng, nhưng bây giờ cô không muốn đi ngắmphong cảnh, chỉ muốn nằm trên chiếc giường mềm mại ngủ một giấc thậtngon.

Tình Tình ngã xuống trên giường mềm mại, lật người qua lại một lúc lâu. Cô thở dài, nhắm mắt lại, một hồi đau xót.

Đây là lần đầu tiên, trong hai mươi năm qua cô lại đi xa như thế. Lại ởngoài vào ban đêm, rõ ràng đang nằm trên giường ấm áp, nhưng đột nhiêncô cảm thấy giường thật to và trống rỗng. . . . . .

Một cảm giácsợ hãi trước nay chưa từng tồn tại, vào giờ phút này, nơi Đất khách quêngười, giữa bầu trời đêm xinh đẹp, cô chẳng có cách nào động lòng, côlại nghĩ đến anh.

Không phải Dương Bách Lâm, mà là Mộ Dung Trần.

Cô rất nhớ anh, thật rất nhớ anh. Thì ra ở cự ly xa đã giúp cô nhận rõtrái tim mình, khiến cô hiểu ra rốt cuộc trái tim mình đang muốn gì.

Khi cô té ngã, bị thương, chảy nước mắt, mới biết đáy lòng chân chính muốngì; người cô nhớ nhung không còn là Dương Bách Lâm, mà trong đầu cô chỉcó anh – Mộ Dung Trần.

Cô thở dài, cô không dũng cảm nhảy ra khỏi bức tường kia?

Nếu như giờ phút này Mộ Dung Trần đang ở bên cạnh, cô biết mình sẽ không hề do dự mà nhảy ngay vào lồng ngực của anh!

Có phải cô muốn gọi điện thoại cho anh hay không? Mặc dù rất mệt mỏi,nhưng lúc này cô không nghỉ được gì, cũng không ngủ được, đoạn thời gian trước ở bệnh viện anh chẳng nhìn đến cô, ngay cả ngày cô ra nước ngoàicô cũng không gặp anh dù chỉ một lần.

Đứng dậy, cầm điện thoại di động lên, nhấn một dãy số quen thuộc mà cô chưa từng gọi, ngón tay mảnh khảnh lướt tới lướt lui trên màn hình điện thoại, nhưng thủy chungkhông bấm phím kết nối.

Thôi, hay là ngủ trước đi! Chờ gặp mẹ xong rồi hả nói! Không phải tương lai của bọn họ vẫn còn dài lắm sao?

Nghĩ đến đây, Tình Tình đưa di động lần nữa cất xuống, vùi mặt ở trong gối,lần đầu tiên cô mang theo sự nhớ nhung một người đàn ông mà tiến vàomộng đẹp.

Khi Tình Tình chìm vào giấc ngủ, khi cô nhắm mắt lại vì mệt mỏi, khi thân thể nhỏ nhắn đang cô đơn trên giường lớn thì Mộ DungTrần cũng đang ngồi ngẩn người trong lòng hội nghị lớn.

Anh lẳnglặng ngồi ở chỗ đó, nhìn ra rèm cửa sổ lớn, một buổi chiều thôi sao lạikhó chịu đến thế, trời xanh mây trắng ngay trước mắt. Nhưng bên tai anhvẫn là giọng nói kiều mỹ của cô, nghĩ tới tiếng khóc vô dụng của cô,nghĩ tới cô chưa bao giờ cười má lún đồng tiền trước mặt anh, anh nghĩlại tất cả chuỗi ngày qua. . . . . .

Cả ngày lòng của anh khôngtự giác mà lo lắng cho cô, lo lắng cô vừa khỏi bệnh, lo lắng cô có bịsay máy bay hay không? Khi nhận được điện thoại của Thẩm Diệu Dương thìnhững hồi hộp tạm thời được buông xuống.

Nhưng hiện tại anh lạilo lắng cô có quen ở một nước xa lạ như thế không? Lo lắng ngày mai khicô gặp được mẹ mình, cô có thể tiếp nhận được sự thật không?

Tấtcả những điều thuộc về cô anh chẳng thể tự mắt thấy hay nghe, nên anhkhông yên lòng, nhưng nếu như cô muốn nói chuyện với anh, người mới vừagọi điện sẽ không phải là Thẩm Diệu Dương.

Mộ Dung Trần, thật sự là đủ rồi! Nên đầu hàng thực tại đi? Tất cả chỉ làm mày thêm phiền não thôi.

"Tổng giám đốc?" Lam Chỉ Nông cầm tài liệu trong tay, tính toán xem có nênhỏi Mộ Dung Trần rằng anh có muốn đi tiệc không, kết quả vừa mở cửaphòng làm việc của anh, lại chẳng thấy ai bên trong, sau đó thư ký BíThư Xử nói cho cô biết, Phó Tổng Tài vẫn ngồi thẩn thờ trong phòng họp.

Thế là cô đem theo phụ tá của mình đi đến đây, vừa đi đến cửa phòng họp.Không nghĩ tới, thế nhưng thật sẽ gặp anh. Hơn nữa thật sự là đang ngẩnngười.

Đoạn thời gian trước cô nghe nói vợ anh ngã bệnh phải nhập viện, mấy ngày qua, trên căn bản anh không đến công ty, ngày ngày ngâmmình ở trong bệnh viện. Nhưng chẳng biết tại sao sau những ngày như thếanh lại thay đổi thành một con người khác, ngày ngày đều ở công ty, hơnnữa loay hoay với công việc, rồi bắt nhân viên phải làm thêm giờ.

Hôm nay thật vất vả mới tạm thời thu xếp được nghỉ sớm, có thể tan việcđúng giờ rồi, nhưng ông chủ lớn vẫn ngẩn người trong phòng họp là sao?

"Thư ký Lam? Còn có chuyện gì sao?" Mộ Dung Trần ngồi tại chỗ không quay đầu lại. Lúc này, anh không muốn có người tới quấy rầy anh, anh chỉ muốnngồi một mình mà thôi.

"Mới vừa phó tổng giám đốc công ty quốc tế đầu tư TK khai thác công ty MR nước Pháp điện tới hỏi xin xác nhận củangài xem có muốn tham dự hội nghị ba ngày bốn đêm ở đó không."

Người đứng đầu công ty đầu tư khai phá quốc tế TK là một người vô cùng nổitiếng. Ai cũng biết tiệc lớn lần này, trừ tiệc chiêu đãi các khách mờitrên du thuyền rộng rãi; đưa nhau đi tham quan các bãi biển lớn, kỳ thật là muốn mượn hội nghị lần này để chiêu dụ các khách hàng lớn, cùng nhau khai thác thị trường Hongkong, Trung Quốc và Đài Loan.

Mặc kệđối với công ty đầu tư khai phá quốc tế TK mang ý tứ gì đối với cáckhách hàng lớn, nhưng nó cũng được xem như hội nghị ngàn năm một thuở,bởi vì đây là một dự án đầu tư quy mô, chỉ mời những công ty mang tầm cở thế giới, và chính người đứng đầu TK chủ trì, hơn nữa trên du thuyềnbốn ngày ba đêm, là chỗ tốt để có thể đem những dự án lớn đi buôn bán,hiệu quả của nó gấp mấy trăm lần ngồi ở bàn đàm phán, nó còn giúp cho ta mở rộng giao thiệp.

Một hội nghị hoành tráng như thế, người bình thường muốn được mời còn không được, trừ bỏ mấy người muốn mời ngườira, người trên du thuyền toàn là những vị khách quý, nên vấn đề an toàncàng được đảm bảo. Tập đoàn Mộ Dung tổng cộng nhận được hai thư mời, một là mời Mộ Dung Kiệt – tổng giám đốc điều hành của tập đoàn, hai là MộDung Trần – Giám đốc bộ phận tài chính, phó Tổng giám đốc..