Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát

Chương 100: Tin tưởng lực lượng




"Ưmh. . . . . ." Trên người của anh có mùi rượu cùng mùi thơm không phải là của anh, khiếncho lòng cô đau xót, theo bản năng giằng co, tay nhỏ càng không ngừngđánh lưng anh.

Anh nói được là làm được, hoàn toàn không cho cô có cơ hội thở dốc, một bàn tay to vê vào tóc của cô, khiến cho côhứng lấy nụ hôn thật sâu của anh, nặng nề liếm, vững vàng dây dưa, chođến khi cô không thể chịu đựng nổi nữa rên lên một tiếng.

"Đừng. . . . . ." cho tới bây giờ thì cô vẫn không phải là đối thủ của anh, mỗilần chọc giận anh kết quả chỉ có thể khiến cho mình càng khó chịu hơn.

"Chúng ta đã chừng mấy ngày không có gặp rồi, có phải em nên đổi câu nói kháchay không?" Anh cuối cùng cũng rời khỏi đôi môi sưng đỏ của cô, thamluyến hôn má phấn đang ửng hồng và da thịt mịn màng khiến cho anh lưuluyến không thôi.

"Anh. . . . . . Buông tôi ra. . . . . . anhkhốn kiếp!" Anh cũng không hiểu cô rốt cuộc đang giận cái gì, dù saotrong lòng cũng là đè nén khó chịu.

"Anh ôm vợ của mình có gì là sai? Hả?" Anh nắm hai vai của cô.

"Anh. . . . . . Buông tôi ra. . . . . ." Toàn thân Tình Tình đều phát run.

"Không buông." Mộ Dung Trần thu cánh tay, ôm cô càng chặt hơn. Lửa nóng ở môimỏng lại hướng tới vành tai trắng noãn như trân châu mềm mại, duỗi lưỡikhông ngừng khẽ liếm láp trêu chọc.

"Nghĩ tới anh sao?" Hơi thởcủa anh bắt đầu không yên, lần trước anh cũng đối với cô như vậy sao,bọn họ liền lọt vào rùng mình, buổi tối những ngày qua, mỗi lần đứng ởbên giường nhìn cô ngủ say, gương mặt tiều tụy để cho anh đau lòng,không đành lòng cường bạo muốn cô.

Hôm nay chính anh đang say,cũng chẳng thể nhẫn nại nữa, anh cảm giác nếu mình không muốn cô, anh sẽ phải nổ tung! Hơn nữa ngày hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, cô thếnhưng không nói với anh một câu nào, điều này làm cho anh vô cùng tứcgiận, cũng càng nhục chí!

"Không cần. . . . . . anh không thể épbuộc tôi nữa. . . . . ." Bị anh mạnh mẽ nhét vào trong ngực, Tình Tìnhphát ra tiếng thét chói tai, tay nhỏ bé cũng cầm thành nắm đấm, càngkhông ngừng đánh vào người anh.

Ngày hôm nay cô rất khó chịu, không muốn cùng anh như vậy.

Trong lúc nhất thời, bọn họ cũng không có ai nói chuyện với ai, thở hổn hển,nhìn thẳng vào trong ánh mắt mang đầy ý vị phức tạp của đối phương.

"Em luôn cự tuyệt anh như vậy, là bởi vì không quên được Dương Bách Lâmsao?" Một hồi lâu, Mộ Dung Trần rốt cuộc mở miệng nói chuyện, nheo lạimắt, con mắt sắc bén dán chặt lên thân thể trắng như tuyết đang thấtthần trước mặt anh. Lời vừa nói ra trong lòng dâng lên nghi vấn.

Biết rất rõ ràng những thứ trên báo viết không phải thật, nhưng là có mộtchút không thể phủ nhận đó là giữa bọn họ có tình cảm. Đúng vậy, cô vàDương Bách Lâm vẫn còn tình cảm, mặc dù anh rất không muốn thừa nhận sựthật này, nhưng là. . . . . .

Tình Tình cứng đờ, đôi mắt khẽ runrẫy, một tia đau thương xẹt qua lòng. Không sai, anh không thể nào đốivới những thứ tin tức kia không biết gì cả, anh bây giờ bắt đầu đanghoài nghi nhân phẩm của cô rồi sao?

Còn có cái gì để giải thíchđây? Mặc dù ban đầu là anh ép buộc cô gả cho anh, nhưng hôm nay anh đốivới cô tốt đến vô tội. Trên đời này thật không có người đàn ông nào hàophóng như vậy, nếu quả như thật có, trên đời lại thật sự chính là thiênhạ thái bình.

Nếu quả như con người độ lượng như vậy, có lẽ sẽ không có nhiều đôi người yêu hay vợ chồng chia tay nhau.

Lòng người quá nhỏ nhen.

Cô cắn chặt hàm răng, không nói một lời nhìn sắc mặt xanh mét của Mộ Dung Trần, không phủ nhận cũng không thừa nhận.

Anh nhìn chằm chằm cô, cắn răng nghiến lợi nói: "Bởi vì cùng người tình cũgặp mặt, cho nên không kịp chờ đợi muốn đẩy anh ra như vậy? Phải haykhông?"

Nước mắt của cô lã chã rơi, anh không muốn nghe lời giảithích của cô, không muốn tin tưởng cô. Hôm nay đây tất cả đã để cô khóchịu lắm rồi, huống chi chính anh còn ở bên ngoài vui vẻ với người congái khác? Nếu như không phải là thế thì làm sao anh lại có mùi nước hoalạ?

Đó là một loại cô chưa cảm nhận được trên người của anh. Phụnữ tương đối nhạy cảm, cho dù cô không thương anh, nhưng loại cảm giácnày không lừa được người khác.

"Nói chuyện!" Anh ghét nhất chính bộ dạng cô nhắm hai mắt không để ý tới anh.

"Anh đã lựa chọn không tin tôi, tôi không có gì để nói." Cô uất ức nói.

"Anh không tin em?" Mộ Dung Trần lộ ra vẻ tức giận, "Vậy em tới nói cho anhbiết, những tấm hình kia là thật hay giả? Em có phải vẫn thích cậu tahay không? Nếu được em hãy nói với anh rằng em thương anh đi?" Anh épsát cơ thể mình vào cơ thể của cô.

Tình Tình cắn môi không biếtnên trả lời nào vấn đề của anh như thế, những vấn đề này cô không thểnào phủ nhận được, chỉ trừ khi đó là nói dối

Thương anh? Làm sao có thể thương anh? Nhưng tại sao lại muốn để ý trên người anh có mùi nước hoa của ai khác hay không?

"Rõ ràng là anh khi dễ tôi. . . . . . Là anh đang khi dễ tôi, làm sao tôicó thể đem tất cả tâm tình của mình ra nương nhờ trên người anh?" Tínhkhí lúc dịu dàng lúc cường bạo của anh bức con mèo nhỏ bực mình, huốngchi anh trước khi về nhà còn ở ngoài vui vẻ với phụ nữ khác, Tình Tìnhcũng không chịu đựng được nữa rồi, vừa khóc vừa điên cuồng đánh anh. . . . . .

Càng khóc càng đau lòng, càng khóc càng uất ức. . . . . .

Anh giờ đây ngược lại vô cùng lo lắng cho cô, muốn tìm xem cô có khoảng nào không rõ ràng về anh, khiến cho cô như thế. Anh thật sự là có hơi quáđáng, thực quá đáng!

"Mộ Dung Trần, anh là tên khốn kiếp, làm sao anh có thể khi dễ tôi như vậy. . . . . . Tại sao mỗi người đều muốn khi dễ tôi. . . . . .Anh không thể mở lòng ra tin tưởng tôi được sao! Dùsao mỗi người cũng không muốn muốn tin tôi, vậy thì không cần, tại saocòn phải tới trêu chọc tôi?"

Cô đã bình tĩnh đủ rồi cũng đã nghe đủ rồi

Cô chỉ hy vọng mình có một cuộc sống bình yên qua ngày, tại sao những người này lại không buông tha cô?

Mộ Dung Trần cúi người, lẳng lặng nhìn cô gái đang ngồi khóc dưới đất, đầu óc dần tỉnh táo lại. Cô rốt cuộc không chịu nổi ư?

Anh rốt cuộc cũng bức cô thành ra bộ dạng như thế này ư? Nhưng cái bộ dáng này của cô lại khiến anh động lòng, thật mê người!

Bởi vì, trước mặt anh cô chưa bao giờ lộ ra chân tình như thế, thậm chí cóchút la lối om sòm, có chút bốc đồng Tiết Tình Tình mới thật sự là TiếtTình Tình.

"Tình Tình, đừng khóc!" Anh ngồi xuống ôm lấy cô, bởi vì cô được ôm vào ngực anh khóc nấc lên chẳng thể kìm chế được.

"Tôi muốn khóc, muốn khóc. . . . . ." mặc kệ cái người đàn ông đang ôm cô đó có phải là người đàn ông luôn ép buộc cô khiến cô ghê tởm tên Mộ DungTrần hay không, những đau khổ được che giấu trong lòng cả buổi tối naylần nữa bộc phát ra.

"Được, được . . . . . .. được. Vậy thì emcứ khóc đi. . . . . ." Bộ dạng của Tiết Tình Tình giờ đây y hệt một côgái nhỏ đang làm nũng, để cho lòng của anh mềm nhũng thành nước, tất cảtức giận cùng bất mãn đều nổ tung và biến mất.

Cô thật khóc! Khóc đến vô cùng sung sướng, khóc đến nhiễm ướt cả khoang ngực anh, khóc đến thiếu chút nữa không thở được! Nhưng nức nở nghẹn ngào vẫn chưa có điểm dừng.

"Còn muốn khóc nữa à?" Lại khóc, ngày mai mắt của cô chắcchắn chẳng thể gặp ai rồi. Mộ Dung Trần càng không ngừng vỗ nhẹ lưng của cô, giống như an ủi cô gái nhỏ.