[Hạo Lỗi] Thú Một Sừng

Chương 7




Ngô Lỗi ngơ ngẩn, tim đập như sấm dậy, nhưng cậu không nhúc nhích. Cậu vẫn bị phát hiện.

Đợi mãi cũng không được đáp lại, Lưu Hạo Nhiên đổi tư thế nằm thẳng ra, rồi nhắm hai mắt.

Một sự im lặng vô bờ tràn ngập.

Một lúc sau, Ngô Lỗi xấu hổ muốn lén xoay người, lại nhận ra tay mình còn bị nắm. Sau đó cậu nghe thấy người bên cạnh một lần nữa mở miệng, giọng nói như nước chảy lại bao phủ lấy cậu.

"Anh muốn che chở em, nhưng anh không hy vọng em lén uống thuốc. Lần nào anh cũng bỏ đi tắm vì không dám nhìn em tiêm thuốc, và cả những lỗ kim tiêm trên người em."

Ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay Ngô Lỗi.

"Anh muốn luôn nhìn thấy em, anh không muốn em ở cùng người khác, cho nên anh bằng lòng không ngửi đươc gì, cũng không nếm được gì."

"Anh muốn cùng em quay phim, cùng em tập thoại."

"Không ngửi được mùi hương của em, buổi tối anh ngủ không được, nhưng anh không hề lo âu, vì đèn đường và ánh trăng ngoài cửa sổ rọi sáng hình dáng em."

Lưu Hạo Nhiên cười nhẹ, mang theo một chút vui sướng khó nén: "Bác sĩ nói anh và em là phù hợp nhất, sẽ không làm tổn thương em."

Hít sâu một hơi, Lưu Hạo Nhiên cuối cùng cũng mở mắt ra. Khóe mắt bên trái có một vệt đỏ mờ nhạt, thoảng như ngay sau đó sẽ có giọt nước mắt rất nhỏ chảy xuống, "Lỗi Lỗi, em thấy thế nào?"

"Có phải cũng có hơi thích anh không?"

Ngô Lỗi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt hắn.

"Em..." Cậu mở miệng, nhưng không nói nổi nên lời.

Cậu bỗng nghẹn lời, nghiêng người chống khuỷu tay ngồi dậy. Tay Lưu Hạo Nhiên trượt xuống, đáp ở trên giường.

Ngô Lỗi cảm giác mùi trầm hương trong phòng bắt đầu nồng lên, hơi ẩm ướt. Cậu choáng váng, như bị mê hoặc mà ngả tới lau lên khóe mắt không có nước mắt của Lưu Hạo Nhiên.

Lưu Hạo Nhiên chỉ mím môi nhìn cậu, đôi mắt đen như đêm tối nhìn chằm chằm lấy cậu không rời.

Ngón tay cuối cùng cũng chạm đến mặt Lưu Hạo Nhiên, Ngô Lỗi nhẹ nhàng cúi người, hơi thở chầm chậm, mắt lướt lên thân hình của hắn.

"Em đâu yếu như anh nói, em rất mạnh mẽ, cũng không sợ đau."

Bàn tay Ngô Lỗi áp lên, bọc lấy gương mặt Lưu Hạo Nhiên, ngón tay cái vuốt ve khóe môi hắn, thì thầm.

"Em thích mùi hương của anh." Như bị hớp hồn, mắt Ngô Lỗi phủ một lớp sương mù, trở nên mê mang lại quyến rũ.

"Cảm ơn anh mua thuốc cho em, đưa em đi giải sầu. Em đã quen nhìn anh cau mày đọc thọai, nghiêng người nằm ngủ rồi. Cảm ơn anh chăm sóc cho em, em cũng bằng lòng chăm sóc cho anh."

"Anh vẫn luôn hấp dẫn em."

Nói xong, Ngô Lỗi nâng mặt Lưu Hạo Nhiên, nhắm mắt lại, cẩn thận áp lên môi hắn như đang thành kính hiến thân.

Không hề có một chút chần chờ, Lưu Hạo Nhiên cũng vươn tay, nhẹ nắm vai và cổ cậu, ngẩng đầu lên hôn môi với cậu.

Mùi gỗ mun và nguyệt quế quấn quít.

"Môi Ngô Lỗi thật mềm." Lưu Hạo Nhiên nghĩ.

"Lông mi em ấy rất dài, lúc hôn môi còn run nhè nhẹ."

Khi hai bờ môi cọ vào nhau, hắn ngửi được một mùi hương quen thuộc, dòng máu xôn xao trong người lại bắt đầu sôi trào. Hắn vừa hôn vừa vuốt dọc sống lưng Ngô Lỗi. Thân hình trong lòng hắn trẻ tuổi lại dẻo dai, bồng bột đầy sức sống, dường như không gì có thể làm cậu đau đớn, ngoại trừ một chỗ.

Bàn tay to lớn sờ đến sau cổ Ngô Lỗi. Ở đó có một cánh hoa mềm mại. Hắn vô thức ấn nhẹ đầu ngón tay lên.

Cảm nhận được tuyến thể bị chạm vào, Ngô Lỗi chậm rãi dừng động tác. Môi họ tách ra. Tay cậu chống lên vai Lưu Hạo Nhiên ngồi thẳng dậy.

Cậu thở hổn hển, đôi môi lóng lánh ướt, lưỡi Ngô Lỗi liếm qua khóe môi. Lưu Hạo Nhiên cũng nâng nửa người trên dậy theo.

Đôi mắt trước mặt không còn trong trẻo như trước nữa. Hắn hơi nheo mắt, nhìn Ngô Lỗi với ánh mắt đầy xâm lược và dục vọng. Môi hắn khẽ thở dốc, răng nanh ẩn hiện nhòn nhọn, như đang dục cầu bất mãn.

Trên mặt hắn nhuộm màu đỏ hồng, Ngô Lỗi nghĩ chắc mình cũng đang giống như vậy.

"Lỗi Lỗi, anh có thể cắn em không?"

Ngón tay cái vuốt ve bờ môi ướt át của Ngô Lỗi, Lưu Hạo Nhiên nâng mắt lên nhìn Ngô Lỗi, giọng khàn khàn.

Nghe được lời này, Ngô Lỗi đột nhiên đỏ mặt đỏ che lại cổ mình, rồi nhanh chóng nhảy xuống giường, tránh thoát sự công kích đầy mê hoặc này.

"Không! Em muốn đi tắm."

Nhìn vẻ hoảng loạn của cậu, Lưu Hạo Nhiên bật cười, biểu cảm vừa nãy đã biến đi đâu mất. Hắn xoa mũi, cố ý đùa cậu:

"Vậy anh chờ em đó, em phải ra chăm sóc anh nữa mà."

Nếu không phải vì khứu giác không nhạy lắm, chưa chắc hắn có thể kiềm chế được bản năng của mình. Lúc Ngô Lỗi đi tắm, Lưu Hạo Nhiên gối lên cái gối mà Ngô Lỗi đã nằm ngủ, yên bình chìm vào mộng đẹp.