[Hạo Lỗi] Thú Một Sừng
Ngô Lỗi vẫn cứ nhìn hắn.
Không biết khi nào, màu hồng nhạt kia đã lan từ ngực lên tới ngực cậu. Không khí trong phòng nhiễm chút hơi men. Ngón tay Lưu Hạo Nhiên vẫn nắm cằm cậu, hay chính xác hơn là vuốt ve. Ngô Lỗi không thể động đậy, cứ như đã bị ếm bùa bất động.
"Anh... lại về rồi à?"
Ngón tay Ngô Lỗi vạch cổ áo ngủ Lưu Hạo Nhiên ra, cậu không đáp lại lời hắn, như thể đang nằm mơ. Vì say rượu, mắt cậu như ngậm một hồ nước, phản chiếu gương mặt Lưu Hạo Nhiên.
"Lại?" Lưu Hạo Nhiên nghiêng đầu, nhạy bén đặt câu hỏi.
"Sao cứ mỗi lần uống say là em lại mơ thấy anh nhỉ..."
Ngô Lỗi híp mắt cười, cậu cho rằng chính mình thật sự đang ở trong mơ.
Lưu Hạo Nhiên không nói gì, nhưng chút không vui trong mắt dần nhạt đi. Tay hắn dời sang chỗ khác, vòng ra sau cổ Ngô Lỗi, nhẹ nhàng nâng đầu cậu lên. Hắn cúi xuống hôn một cái lên khóe môi thấm mùi rượu, rồi lại nhẹ nhàng rời đi. Hắn hỏi: "Ở trong mơ anh cũng hôn em như vậy à?"
Ngô Lỗi khẽ nghiêng mặt theo, muốn đụng chạm nhiều hơn. Cậu gật đầu.
Nhưng cậu không nhận được nhiều nụ hôn hơn. Ngón tay của người trong mộng lại dời xuống, cởi nơ Ngô Lỗi ra. Cậu ngoan ngoãn ngẩng đầu lên. Thấy cậu ngẩng đầu, đầu ngón tay ai đó lướt qua hầu kết nơi cổ cậu. Trong tiếng nói của người trong mộng có lẫn ý cười: "Ngoan lắm."
Như rắn độc đang thè lưỡi, bên tai cậu có tiếng thở nhẹ nhàng: "Ở trong mộng anh cũng giúp em cởi Âu phục à?"
Ngô Lỗi lại gật đầu. Cậu cảm nhận được từng cúc áo sơ mi trong Âu phục được cởi ra. Ngực cậu lỏa lồ trong không khí, trái tim đập mạnh kinh hoàng cuối cùng cũng được giải phóng đôi chút.
"Còn quần?" Người trong mộng lại mở miệng hỏi.
"Cũng... là anh giúp em." Ngô Lỗi nhắm nghiền hai mắt, lông mi run rẩy, đôi môi mỏng hé mở để thở, lộ ra nửa hàm răng trắng tinh.
"Được." Đầu cậu được đặt xuống chiếc giường mềm mại, người trong mộng đứng dậy giúp cậu cởi quần và vớ ra.
Bản năng của Omega là khuất phục tình hương của Alpha. Ngô Lỗi cũng không thể thoát được quy luật đó. Mồ hôi thấm ướt trán cậu, dấu hiệu sau cổ khẽ nóng lên, thúc giục thân thể có phản ứng.
Quần áo trên người được cởi ra, nhưng cậu lại không cảm nhận được động tác tiếp theo.
Ngô Lỗi giãy giụa muốn nhào lên người Alpha chậm chạp không chịu làm gì trước mặt mình.
Cậu vừa định hành động thì Lưu Hạo Nhiên đã mở miệng nói chuyện, cũng nhích lại nâng vai cậu: "Bé ngoan, đi tắm thôi."
Ngô Lỗi thuận thế ngồi dậy, sốt ruột nói: "Không đúng."
Nhìn cậu như vậy, Lưu Hạo Nhiên bật cười: "Không đúng gì cơ?"
Ngô: "Tiếp theo không phải là đi tắm."
Lưu: "Thế thì là gì?"
Ngô: "Anh nói xem?"
Lưu: "Anh đâu có nằm mơ, sao mà biết được, em nói cho anh đi."
Ngô Lỗi ngơ ngẩn. Một cơn gió thổi vào từ cửa sổ phòng ngủ, lạnh lẽo ve vuốt làn da cậu, khiến Ngô Lỗi giật mình một cái. Cậu cảm thấy mình vừa tỉnh mộng vừa tỉnh cả rượu.
Vì thế Ngô Lỗi lại hỏi một lần nữa câu đó, nhưng tâm tình đã hoàn toàn khác trước: "Anh... anh về rồi à?"
Cậu ngoan ngoãn đứng dậy. Lưu Hạo Nhiên nắm tay Ngô Lỗi đi tới phòng tắm: "Đóng máy xong thì trở lại. Anh vốn muốn gây bất ngờ cho em, thế mà em lại cho anh một bất ngờ trước."
Ngô Lỗi tưởng hắn đang nói đến việc mình uống say, nên mới dè dặt giải thích: "Thật ra trước giờ em không uống nhiều thế, tửu lượng của em rất tốt. Hôm nay em bị người ta chuốc rượu thôi."
Lưu Hạo Nhiên nghe vậy thì quay đầu, nhướng mày: "Đúng là uống rất nhiều, phải phạt."
Ngô Lỗi nghe nói thế, bèn tiến lên hai bước. Da cậu cọ xát vào vải áo ngủ. Cậu hỏi, lòng có chút mong chờ: "Phạt thế nào?"
Lưu Hạo Nhiên vừa kiềm chế vừa cảm thấy hơi bất lực. Mắt hắn tối sầm, hắn nghiêng đầu nhìn Ngô Lỗi, nhìn chằm chằm vào tuyến thể trên gáy cậu.
"Ở trong mơ, anh phạt em thế nào?"