Trong đám người cũng có người nhận ra được Vân Phong Nhã vài người, cũng biết sức chiến đấu kinh người của nàng, trong mắt họ chính là xem trọng, nếu trong này có như vậy đồng đội hoạt là bằng hữu kết minh là tốt nhất lựa chọn. Nhưng đại bộ phận người còn lưu lại nơi này vì mạng sống trước chạy đi cũng không chú ý đến Vân Phong Nhã vừa rồi chém giết Linh thú một màn, bởi vậy trong mắt bọn họ nhìn Vân Phong Nhã đó chính là xem thường. Theo như những người này suy nghĩ, tuổi nhỏ mà lại được tham gia khảo hạnh của các thiên tài bọn họ lần này, có chín phần là dựa vào quan hệ đi cửa sau rồi, vì học viện của bọn họ cũng là như vậy làm, mà thiếu niên trước mắt này chính là dựa vào quan hệ phía sau lưng mà lấy được danh ngạch người, huống chi Linh Sư học viện lần này còn nhiều thêm 50 danh ngạch thắng cược đâu.
Tề Túc vừa nhìn thấy Vân Phong Nhã liền chạy đến vừa hỏi vừa đánh giá Vân Phong Nhã có chổ nào bị thương không." Lão đại ngươi không sao chứ? Ta nghe bọn họ nói lão đại ngươi lưu lại phía sau, lão đại ngươi cũng quá cậy mạnh rồi."
Có người thấy Tề Túc một bộ phụ thân nhịn không được nói." Tề Túc, lão đại không bị thương nhưng chúng ta có a, ngươi không không quan tâm huynh đệ chúng ta a."
Tề Túc nghe vậy lập tức nghiêm nghị nhìn đồng học nói." Là ta lão đại, khi nào thành ngươi lão đại? "
"Bổn công tử thích kêu lão đại đó, ngươi làm gì được? " Hắn không phục nói.
Ngô Kính thấy cơ hội của mình đến liền không biết xấu hổ nói.
" Tiểu Dương nói không sai, vừa rồi chúng ta huynh đệ còn cùng lão đại đồng sinh cộng tử chém giết Linh thú đâu, vì sao tiểu tử ngươi có thể kêu lão đại mà lão tử ta không thể kêu lão đại?"
Mọi người không nghe thì thôi, nghe rồi nhịn không được ôm bụng cười vang thanh làm Tề Túc giận đến nỗi ngón tay rung rung chỉ vào Ngô Kính. Hắn cũng quá không biết liêm sỉ rồi, phía trước ở quảng trường hắn không phải còn xem thường mà khiêu khích lão đại sao? Giờ chụp mông ngựa như vậy, thật không biết xấu hổ mà.
Còn Ngô Kính cũng không biết bản thân nói gì mà bọn họ lại cười như vậy, nhưng hắn lén nhìn Vân Phong Nhã sắc mặt không khó chịu, vậy yên tâm rồi. Khà khà... Lão đại tha thứ cho hắn phía trước mạo phạm hành vi rồi.
Vân Phong Nhã cũng rất vui vẻ vì những người này đã buôn bỏ hiềm khích tính kế lẫn nhau như vậy rất tốt, bọn họ muốn tồn tại đi ra nơi này, không thể dựa vào bản thân một người, mà là lưng dựa lưng đồng đội. Nàng vổ vai Tề Túc cười nói.
"Ta không sao!"
"Học đệ, mọi người không sao là tốt rồi. "
Tạ Dịch Đình nhìn thấy Vân Phong Nhã đám người bình an lên đến cũng thở phào nhẹ nhõm, nói gì bọn họ cũng cùng chung học viện, mà hắn lại là xếp hạng đệ nhất tinh anh bản. Lỡ như học viện lần này thiệt hại nặng, hắn tránh không khỏi trách nhiệm. Hắn tuy là kêu ngạo, nhưng đối với người có nghĩa khí hắn vẫn là xem trọng nói chi thiên phú của hắn còn cường hơn bản thân, người như vậy không làm bạn cũng không thể làm kẻ thù, huống chi Vân Phong Nhã không đáng ghét như hắn nghĩ. Trong lúc mọi người đang quan tâm đồng đội của mình có bị thương gì không thì một thanh âm làm người khó chịu đánh gãy vang lên.
"Tiểu huynh đệ này, ngươi vừa rồi nói có chứng cứ chứng minh là thật sự? Thật không biết tiểu huynh đệ là từ đâu lấy ra chứng cứ, Lỗ Bằng Văn ta cũng rất hiếu kỳ nga."
Vân Phong Nhã nhìn Lỗ Bằng Văn cười chấp tay chào hỏi nhã nhặn hỏi chuyện, nếu như trong mắt hắn không có sự xem thường kia thì cũng không tới nỗi khó nhìn.
Lôi Trí cùng tên thấp bé nghe Lỗ Bằng Văn như vậy nói trong lòng càng có tự tin Vân Phong Nhã không có chứng cứ chứng minh rồi. Đầu Ngu thiên thú Ma hạch hắn vốn là muốn hiếu kính cho Lôi Trí học trưởng, dù sao Lôi Trí học trưởng đã đáp ứng với vài người bọn họ, chỉ cần bọn họ bên trong giúp hắn thu thập được cấp cao Linh thú ma hạch, học trưởng sẽ gấp đôi giá thị trường mua lại, còn sẽ giới thiệu bọn họ quen biết với một vị trưởng lão trong Luyện Khí hội. Bọn họ dù sao cũng đã 35 tuổi rồi, không cách nào cùng với những người khác tranh xếp hạng, có như vậy cơ hội kiếm tiền còn có cơ hội quen biết một vị luyện khí sư sao không làm. Bởi vậy hắn từ đầu là đem Đầu Ngu thiên thú ma hạch để vào nhẫn chữ vật bên trong, chờ cơ hội đưa cho Lôi Trí để vào Khảo hạch Ngọc bài kiếm tích phân, cho nên hắn rất tự tin những người đó cho dù muốn kiểm tra khảo hạch Ngọc bài của hắn cũng không sao cả. Nghĩ đến đây sống lưng hắn càng thẳng tắp một bộ cây ngay không sợ chết đứng nói.
"Phó học trưởng, nếu Linh Sư học viện không tin Tiểu Ngô ta trong sạch, ta có thể lượng ra ta Khảo hạch Ngọc bài cho mọi người kiểm tra tích phân."
Bình Linh học viện người nghe vậy sắc mặt càng khó coi, càng cảm thấy Linh Sư học viện người càng là khinh người quá đáng rồi, bọn họ giận mà không dám nói bộ dáng, dù sao thực lực bọn họ yếu hơn Linh Sư học viện rất nhiều, mà bản thân cũng không muốn xuất đầu cũng sợ đắc tội Linh Sư bọn người này trả thù. Cho nên một đám nhìn Lỗ Bằng Văn như muốn hắn ra mặt, mà Lỗ Bằng Văn vốn muốn đứng vững trong Bình Linh học viện, nên hắn một bộ chính khí không sợ hãi cường thế nhìn Vân Phong Nhã nói.
" Tiểu huynh đệ, ngươi đừng nói với chúng ta chứng cứ mà ngươi nói chính là khảo hạch bên trong Ngọc bài tích phân đi? Nếu kiểm tra ra kết quả là các ngươi vu oan, Bằng Văn hy vọng Linh Sư học viện mọi người sẽ cho Bình Linh học viện một câu giao đãi."
Lỗ Bằng Văn cứ nghĩ bản thân mình như vậy nói thì Vân Phong Nhã đám người sẽ do dự lên, dù sao vu oan tạ lỗi, Linh Sư bọn họ sẽ mất danh dự, nên bọn họ sẽ do dự lên. Nhưng...
"Ngươi ai a? Ngươi là Bình Linh học viện người hay là thấy chuyện bất bình đứng ra giúp bọn họ cùng chúng ta khiêu khích? Tiểu gia ta cũng mặt kệ ngươi là người nào, muốn làm gì? Nhưng ngươi nhanh chóng thu hồi ánh mắt không hảo ý của ngươi đi, đừng bởi vì ngươi mà làm hại Bình Linh học viện người khắp nơi đắc tội người, chết như thế nào cũng không biết." Vân Phong Nhã không chút kiên nể nói.
"Ngươi... " Lỗ Bằng Văn trong mắt khó mà tin lời chỉ trích ngạo mạn này là đến từ thiếu niên xinh đẹp này. Hắn xiếc chật nắm tay muốn chất vấn, thì thiếu niên lại nói tiếp.
"Giả lại, tiểu gia ta khi nào nói muốn kiểm tra hắn ta Ngọc bài? Tiểu gia ta cần thiết làm như vậy sao?"
Trong lúc mọi người còn không hiểu vì sao không kiểm tra khảo hạch Ngọc bài, vậy kiểm tra gì nha? Nhưng chưa chờ bọn họ suy nghĩ xong thì một bóng đen mang theo phong chợt lóe qua, sao đó mọi người đều nghe được một vật nặng rơi xuống đất kèm theo thanh âm kêu đau đớn của nam nhân vang lên. Khi mọi người nhìn kỹ thì thấy thấp bé nam nhân đã bị người ta đá ra xa, mà cả người hắn cũng vừa chạm đến vách vực sâu mà bọn họ vừa rồi từ phía dưới bò lên trên, mà chân thiếu niên cũng là dẫm lên ngực tên thấp bé. Giống như vừa rồi không có chân thiếu niên chặn lại thì tên thấp bé cũng đã rơi xuống vách núi làm mồi cho Linh thú rồi. Nhưng làm bọn họ chấn kinh đó là thiếu niên tốc độ quá nhanh làm bọn họ không kịp phản ứng gì cả.
"Phục... " tên thấp bé học ra một ngụm máu tươi, sắc mặt cũng trắng bệch khiếp sợ cùng khó tin nhìn Vân Phong không nói tiếng nào liền ra tay, mà một cước đó cũng làm hắn vốn thương nhẹ giờ thành thương nặng rồi." Ngươi...phục.. " lại là một ngụm máu tươi phun ra, hắn cũng không nói ra được câu nào.
"Ngươi cho ta dừng tay, ngươi đây là ý gì? Các ngươi muốn giết người diệt khẩu sao?" Lôi Trí quát lên hỏi.
Vân Phong Nhã cười như không cười hỏi lại. " Các ngươi không phải muốn chứng cứ sao? Tiểu gia ta đoán hắn là không ngốc đến nỗi đem Đầu Ngu thiên thú để vào Khảo hạch Ngọc bài bên trong, có lẽ hắn là để vào nhẫn chữ vật bên trong nha." Nàng công công khóe moi nói tiếp. " Mà nhẫn chữ vật chỉ có chủ nhân của nó chết đi hoạt là người nào đó có cấp bậc cao hơn một đại cấp mới có thể hủy bỏ chữ vật khế ước, mà ở đây mọi người không có ai là Linh Huyền cấp bậc, cho nên mà... " Nàng cười càng tà mị nhìn những người đó nói tiếp. "Tiểu gia ta đành mang tiếng xấu đem hắn sử lý vậy. "Vân Phong Nhã còn nhìn tên thấp bé nở ra nụ cười không đạt đáy mắt nói. "Vì chứng minh huynh đệ ngươi trong sạch, ủy khuất huynh đệ ngươi rồi. "
Đám người."..." như bị gió rét thổi qua, trong lòng đều kêu ngào. Ác ma, ngươi đây là tìm chứng cứ sao? Ngươi đây là nói người ta chịu ủy khuất sao? Ngươi là đang lấy mạng người ta đó, cho dù có trong sạch thì mạng cũng mất rồi lấy đâu ra ủy khuất? Ác ma ngươi đây là nói tiếng người sao?
Đội trưởng Bình Linh nhịn không được nhìn Tạ Dịch Đình tức giận nói." Tạ đội trưởng, ngươi cứ vậy xem học đệ của ngươi làm bậy ư?"
Tạ Dịch Đình lúc này liền biểu hiện ra sự cao lãnh của mình nói."À, ta thấy Vân học đệ nói rất có đạo lý, nói không chừng Đầu Ngu thiên thú ma hạch là ở bên trong nhẫn chữ vật nha, chúng ta chỉ có thể làm vậy."
Linh Sư học viện người nghe vậy đều gật đầu tán đồng cách nói của Tạ Dịch Đình.
Bình Linh đội trưởng lúc này rất muốn chửi thề nhưng vẫn là nhịn xuống, thanh âm thương lượng cùng Vân Phong Nhã nói. "Tiểu huynh đệ, chúng ta có thể kêu Tiểu Ngô hủy bỏ chữ vật kế ước, huynh đệ không cần làm ra mạng người, làm hai học viện tri gian khó sử hảo sao?"
Vân Phong Nhã nghe vậy nhìn Bình Linh học viện nhóm người, rồi nhìn ánh mắt sợ hãi cầu xin của của tên thấp bé, nàng như suy tư gì sao đó nhìn Bình Linh học viện người nói." Ân, ta quên mất có như vậy một chuyện."
Bình Linh học viện nhóm người!!!
Người xung quanh!!!
Còn Linh Sư học viện người thì có người nhìn trời, có người nhìn đất chính là không nhìn nhau, bọn họ sợ nhìn nhau rồi sẽ nhịn không được mà cười lên tiếng mất.
Cuối cùng tên thấp bé cũng không còn cách nào mà hủy bỏ khế ước, mọi người dùng tinh thần lực dò xét quả nhiên phát hiện ra Đầu Ngu thiên thú ma hạch ở bên trong nhẫn chữ vật. Sau đó nàng không chút khách sáo ném nhẫn chữ vật cho Tạ Dịch Đình nói.
"Tạ học trưởng, bên trong đồ vật xem như hắn ta bồi thường cho mọi người, học trưởng ngươi xem mà sử lý. "
" Hảo a." Tạ Dịch Đình không chút khách sáo thu lên. Những người khác cũng đều nở ra nụ cười sảng khoái.
________________________________
Các bạn đọc giả thân mến, hiện tại mình đang cùng một bạn tác giả đánh cược xem ai trong vòng một tuần lễ viết được nhiều từ nhất sẽ thắng nha.😌
17/12- 00h sẽ kết thúc nha. Yêu các bạn nhiều lắm 😘😘