Hành Trình Tuyệt Mệnh
Nhìn nơi này không hề giống với lời kể của Trần Sâm.
Nói cách khác, nó chỉ mở cửa vào ban đêm?
Không đúng, Trần Sâm chắc hẳn đã liên lạc với chủ của quán rượu này, người đó nhất định đã thấy tôi, nhưng tại sao ông ta lại nói dối?
Trong lòng tôi ôm vô số những nghi ngờ, từng bước đến gần quán rượu trong hẻm sâu.
Lúc chuẩn bị mở cửa, tôi thậm chí còn nghĩ rằng, có phải Trần Sâm vẫn còn tin tưởng tôi, vậy nên giờ phút này, những người đang đợi ở trong đó là cảnh sát?
Mà cánh cửa đó, cho dù có đứng đoán già đoán non bao nhiêu trước mặt nó đi chăng nữa, thì chỉ khi nào thực sự đem nó mở ra, mới có thể biết được kết quả.
Hai tay tôi dùng sức, đẩy cánh cửa bằng gỗ của quán rượu ra!
Bên trong rất yên tĩnh, cũng giống như ngày hôm qua, ba chiếc bàn gỗ nhỏ, một cái quầy bar, hai người phục vụ đang dọn dẹp xung quanh. Còn ông chủ thì đang đứng trong khoảng không gian giữa bếp và quầy bar. Ngoại trừ tôi, ở đây không có bất kỳ vị khách nào khác.
Ông chủ quán kia, cũng là người ngày hôm qua tôi đã gặp.
Một người đàn ông trung niên để râu quai nón, mặc chiếc áo lông rộng, trước người đeo tạp dề màu xanh đen.
Giây phút khi tôi bước vào, ông ta liền trông thấy tôi, quét mắt trên người tôi hai vòng. Điều khiến tôi bất ngờ là ông ta lại mở miệng trước, mỉm cười nhìn tôi và hỏi: "Ôi, cậu tới rồi?"
"Ông biết tôi sao?"
"Đúng vậy, đương nhiên biết chứ, không phải tối hôm qua cậu và bạn mình vừa ngồi ở bàn này ăn cơm sao?" Ông ta chỉ vào cái bàn bên cạnh tôi, sát gần cửa chính, nói: "Ngay cả các cậu ăn gì tôi cũng còn nhớ nữa mà, sao mà quên được chứ?"
Tôi luôn cảm thấy mình là một người có khả năng tự chủ rất cao, nhưng bây giờ, tôi thực sự không thể nhịn được mà muốn xông tới đánh ông ta một trận, thật giống như ông ta đang cố ý muốn chọc giận tôi vậy.
“Hôm nay có cảnh sát tới tìm ông, có đưa ông xem hình và thông tin của tôi cùng người bạn kia ngày hôm qua, nhưng ông đã nói gì với cảnh sát hả?” Tôi từng bước đi về phía ông ta.
Ông ta cởi tạp dề ra, kéo ghế ngồi xuống.
Suy nghĩ một chút, ông ta nở một nụ cười rất cứng nhắc, nói: "À, tôi nói với người đó... có một số chuyện, không có cách nào nói với người khác được nên tôi đã nói dối."
Giờ phút này, tôi không còn kìm nén được lửa giận trong lòng, túm lấy cổ áo ông ta, nói: "Nói dối? Ông có biết vì lời nói dối này của ông đã gây ra cho tôi biết bao nhiêu phiền toái không!"
Nhưng ông ta không hề hoảng sợ mà thay vào đó, hỏi ngược lại tôi: "Hình như sự chú ý của cậu không rơi vào đúng vấn đề chính rồi, không phải cậu nên hỏi tôi rằng, tại sao lại là 'có một số chuyện không có cách nào nói được với người khác' chứ nhỉ?
"Tôi con mẹ nó cần gì quan tâm tới chuyện gì nên nói chuyện gì không chứ, tôi cần ông phải chứng minh! Trong quán này có camera giám sát nào không?"
Ông ta không trả lời câu hỏi của tôi, mà nhẹ nhàng gỡ bàn tay đang cầm lấy cổ áo của mình ra, đứng dậy, quay trở lại quầy bar, nói: “Nếu như cậu đã đến đây, xem ra cậu vẫn còn nhớ giao hẹn giữa hai người."
Những lời này không thể nào giải thích được.
Giao hẹn?
Giao hẹn gì chứ?
"Tôi giao hẹn gì với ai, ông đang nói về cái gì vậy?"
Lúc này, hai người phục vụ đang dọn dẹp quán rượu đi tới phòng bếp phía sau, trong bếp truyền đến vài tiếng động, có một bàn tay chống lên trên khung cửa.
Nhìn bàn tay đó, nơron thần kinh của tôi trở nên vô cùng căng thẳng, người kia cuối cùng cũng bước từ sau bếp ra.
Khuôn mặt của anh ấy làm tôi vô cùng kinh ngạc.
Diệp Thiên Trạch!
Tôi thậm chí lùi về sau một bước, tuy nhiên tôi lập tức cảm thấy sự việc này không có vẻ gì là đáng sợ như tôi tưởng tượng. Ngày hôm qua có một "Diệp Thiên Trạch" đã chết, nhưng lại có một người khác uống rượu với tôi! Chính là anh ta! Cũng giống như Mễ Na, người đã ở bên tôi trong một tháng này vậy.
“Tôi muốn biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.” Tôi thậm chí còn hạ mình để hỏi Diệp Thiên Trạch câu này.
Đối với chuyện chứng minh trong sạch, tôi chỉ cần biết ai mới là Diệp Thiên Trạch thật.
Diệp Thiên Trạch đi đến chỗ chúng tôi cùng nhau uống rượu ngày hôm qua, ngồi xuống, vẫy tay với tôi, đồng thời nói: "Tôi còn cho rằng cậu quay lại đây vì đã nhớ ra điều gì đó. Nhưng nhìn vẻ mặt này của cậu, có vẻ như vẫn còn xa lắm. Vậy thì tôi sẽ hỏi cậu một vấn đề thôi, cậu có biết, lòng trung thành là gì không?"
“Anh đang nói gì vậy?” Tôi cảm thấy những người trong quán rượu này tối nay đều nói chuyện một cách khó hiểu.
Tôi cũng ngồi vào chỗ cũ đó, tôi nhận thấy lần này trên tay Diệp Thiên Trạch vẫn còn cầm tài liệu, hơn nữa lại còn rất nhiều là đằng khác.
Đây dường như là những thứ do "tôi" đã lấy đi trong video giám sát.
“Đến tột cùng là chuyện gì đang xảy ra vậy!” Tôi chỉ vào đống hồ sơ kia.
Diệp Thiên Trạch không nói gì, mà đem đẩy tài liệu cho tôi, ra hiệu cho tôi đọc nó.
Lật trang đầu tiên, đó là thi thể của một người đàn ông, giống với những gì Diệp Thiên Trạch cho tôi xem ngày hôm qua. Tuy nhiên, khuôn mặt của người đàn ông này trông rất quen mắt.
Tiếp tục mở trang thứ hai cũng rất quen...
Cuối cùng người thứ ba, nhìn vào bộ râu quai nón trên khuôn mặt của xác chết trong bức ảnh ...
Tôi lạnh cả sống lưng.
Hai người nhìn quen mắt đó là hai người phục vụ bước vào sau bếp lúc nãy!
Mà người thứ ba chính là chủ quán rượu!
Cho nên Trần Sâm quả thật đã hỏi chủ quán rượu, nhưng có lẽ đó không phải là ông chủ hiện tại này.
Ba!
Một lòng bàn tay lạnh lẽo nhẹ nhàng rơi xuống vai tôi, “Bây giờ cậu nghĩ đến điều gì?” Đó là giọng nói của người chủ quán rượu.
Quay đầu lại, tôi thấy ông ta đang cúi thấp đầu nhìn mình, dưới ánh đèn leo lắt, khuôn mặt ông ta trở nên u ám cùng quỷ dị.
Nghĩ đến điều gì?
Tôi nghĩ đến cái rắm!
Tôi đột ngột đứng dậy, điều duy nhất mà trong đầu tôi có thể nghĩ đến lúc này chính là bỏ chạy! Thậm chí tôi còn quên mất rằng mục đích mình đến đây là để chứng minh bản thân vô tội.
"Xem ra vẫn không được, vốn định tiến hành theo từng bước, nhưng bây giờ nhìn lại, cậu ta đã nhập vai quá sâu rồi." Diệp Thiên Trạch lắc đầu thở dài, vừa thu dọn tài liệu trên bàn, vừa nhẹ giọng nói: "Vậy thì, mang đi đi."
Mang đi là ý gì? Muốn đưa tôi đi đâu?
Không rõ những người này có phải là người hay không, nếu bị bọn họ bắt đi cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Tôi nhanh chóng bày ra một tư thế cảnh giác, nhưng Diệp Thiên Trạch lại giống như đang xem một trò đùa. Anh ta trực tiếp chặn ở cửa rồi ra hiệu cho ba người còn lại. Xông lên đầu tiên là hai nhân viên phục vụ, đây là hai thanh niên gầy gò, tôi vốn tưởng rằng mình có thể hạ gục họ một cách dễ dàng. Nhưng không ngờ bọn họ lại có một sức mạnh đến mức tôi không thể hiểu nổi, thay vào đó, ngược lại tôi rất nhanh đã bị khống chế.
May mắn thay, khả năng đánh tay đôi của tôi luôn ở mức ưu tú, việc khống chế chẳng qua chỉ là tạm thời. Tôi nhịn đau vặn cổ tay cùng bả vai, sau đó lên gối, đá một đòn thật mạnh vào thân dưới của một người trong số họ. Cơn đau khiến anh ta buông tay ra, tôi mới có thể tránh thoát. Trong nháy mắt lúc tôi thoát ra được, tôi đã bẻ ngược cổ của tên thanh niên khác!
Động mạch cảnh ở cổ của anh ta bị tôi siết chặt, anh ta ngay lập tức hôn mê chỉ trong vòng vài giây.
Có lẽ anh ta vùng vẫy được khoảng nửa phút. Cuối cùng, tôi thấy ông chủ quán rượu và Diệp Thiên Trạch tiến đến gần, nên buộc phải buông tay và giữ khoảng cách với bốn người này.
Mắt thấy bốn người họ đang định đẩy ép tôi vào góc tường thì đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng xe của cảnh sát!
Cả bốn người liếc nhìn nhau, sau đó lập tức từ bỏ việc bắt tôi.
Có vẻ như việc tránh ánh mắt của cảnh sát quan trọng hơn so với việc bắt được tôi.
Tóm lại bọn họ chạy về phía sau bếp, hình như ở đó có một cánh cửa. Mà đúng lúc này, tôi nghe thấy ngoài cửa có một nhóm người đang dồn dập đi về phía mình. Chắc là Trần Sâm, dù có thế nào đi chăng nữa, cuối cùng anh ấy quả nhiên vẫn lựa chọn đến đây để điều tra. Vì thế cũng may mắn mà cứu tôi một mạng.