Hành Trình Tuyệt Mệnh

Chương 47




Đàn sâu đỏ như thủy triều bị xúc tu của con quái vật khổng lồ quét ngang, trong giây lát biến thành một đám thịt nát dịch nhầy.

Nếu đã ra tay tương trợ vậy thì chứng tỏ vật này đã đồng ý với điều kiện tôi đưa ra lúc trước.

“Ồ quào!” Sau một tiếng gầm nhẹ, nó dùng xúc tu còn lại nhập ba người chúng tôi thành một khối. Xúc tu cọ xát quấn quanh, bao vây chúng tôi bên trong, hình thành một không gian bị bịt kín.

Chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn con thuyền đã hoàn toàn chìm nghỉm, còn chúng tôi thoát được một kiếp trong xúc tu khổng lồ của con quái vật.

“Chú còn có thể giao tiếp với món đồ chơi kia, quả nhiên không tầm thường nhỉ...” Diêu Thiến Văn dựa vào xúc tu mềm mại, miệng chúc mừng bản thân đại nạn không chết, nhưng đột nhiên tầm mắt xoay chuyển, ánh mắt rơi xuống tay tôi: “Chỉ có điều thật không ngờ tới chú thực sự tìm ra thứ kia!”

Ánh mắt tôi chuyển hướng về phía Diêu Thiến Văn, nhìn chằm chằm cô ta trong ba giây: “Quả nhiên có liên quan đến cô.”

Diêu Thiến Văn sửng sốt, vội hỏi tôi: “Cái gì mà có liên quan đến tôi? Chú lại nói gì đấy, chú à mấy việc ngậm máu phun người thế này cũng có thể gây nghiện sao?”

“Cô nhóc, gần được rồi. Thật ra diễn xuất của cô cũng xem như không tồi, nếu bớt lời một chút, có khả năng tôi thực sự không nhìn ra. Nhưng cái miệng thối của cô đã để lộ tất cả rồi, tôi rất khó xử.” Giơ tay trái lên, con sâu kia vẫn bị tôi gắt gao nắm chặt trong lòng bàn tay, tôi đưa nắm tay đến trước mặt Diêu Thiến Văn khoa tay múa chân: “Cô nói xem đây là cái gì? Tại sao khi nhìn thấy con sâu này cô lại nói ‘Quả nhiên tôi tìm được nó’, làm thế nào cô biết chắc thứ mấy tên cướp kia muốn tìm chính là con sâu này?”

“Tôi... tôi dùng mông cũng nghĩ ra được ấy! Chú đừng có chuyện gì cũng đổ lên đầu tôi được không? Tôi...” Hiển nhiên là Diêu Thiến Văn đang nói dối, tôi nhìn thấy sự hoảng loạn trong ánh mắt cô ta, lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, cô ta đang bị ai đó truy đuổi, tôi nghĩ có lẽ lúc đó tôi không hề đoán sai, mục tiêu của bọn cướp đó là Diêu Thiến Văn, hoặc nói là con sâu nhỏ Diêu Thiến Văn mang trong người.

Chẳng qua bọn cướp chưa thấy Diêu Thiến Văn mà thôi.

“Khụ khụ...” Lúc này một trận ho khan yếu ớt truyền đến.

Là cô bé kia, ban nãy sau khi bị bạch tuộc tập kích thì lâm vào hôn mê, giờ phút này vừa mới hồi tỉnh. Mở mắt ra, biểu cảm dần dần từ mê mang biến thành hoảng loạn sau cùng là khiếp sợ, cô bé hét chói tai tránh khỏi tay tôi.

Tôi ôm chặt cô bé, khẽ vuốt trán an ủi: “Đừng sợ, yên tâm. Chú không phải người xấu. Giờ cháu an toàn rồi, mọi chuyện đều đã qua rồi.”

“Mọi...” Diêu Thiến Văn liếc tôi một cái: “Chú à tôi khuyên chú đừng lừa dối đứa nhỏ này, đây an toàn chỗ nào? Chúng ta còn ở dưới đáy nước, ai biết trên đường con bạch tuộc này có hối hận, đột ngột mở tung xúc tu ra không. Ai da, em gái à, em phải chuẩn bị tâm lý cho tốt, nói không chừng một lúc nào đó có thể gặp ba mẹ rồi. Người một nhà đoàn tụ, ha ha ha...”

“Chuyện của chúng ta còn chưa xong, lát nữa từ từ nói...” Tôi liếc Diêu Thiến Văn một cái, sau đó tiếp tục an ủi cô bé.

Dường như cô bé tiếp nhận sự an ủi của tôi, từ sự hoảng loạn ban đầu giờ quay sang ôm chặt tay trái tôi, bôi hết nước mắt lên cánh tay tôi: “Cảm ơn anh, em tin lời anh, chúng ta nhất định sẽ được cứu.”

“Em tên gì?” Lần này tôi hỏi.

Cô bé vò đầu suy nghĩ: “Em, em hơi không nhớ rõ... anh, em, em sẽ không mất trí nhớ chứ?”

“Không đâu, chỉ là bị kinh sợ, cơ thể tự bảo vệ thôi. Không sao, tạm thời không nhớ ra thì cứ nghỉ ngơi một thời gian. Tất sẽ nhớ ra thôi.” Tôi mỉm cười với cô bé.



Có lẽ nụ cười hơi dịu dàng thái quá, khiến Diêu Thiến Văn nhìn qua với ánh mắt quái dị.

Tôi nhìn thoáng qua Diêu Thiến Văn, ánh mắt lại quay về phía cô bé lần nữa: “Dì bên kia đầu óc không tốt lắm, đừng để ý.” Cô bé con gật đầu, ngoan ngoãn ôm lấy cánh tay tôi.

Ở cùng một sinh vật nhỏ an tĩnh như này tuyệt đối dễ chịu hơn ứng phó với Diêu Thiến Văn nhiều.

Một cô bé nhỏ nhắn như vậy, yếu đuối như vậy. Nhìn qua vĩnh viễn là đối tượng được bảo vệ, không có một tia khí chất của kẻ xâm lược.

Cô bé quá mức đáng yêu, hoàn toàn không hề quá khi hình dung bằng từ trắng trẻo ngọc ngà.

Một cô bé nhỏ nhắn đáng yêu như vầy, chắc ai ở đối diện cũng sẽ buông lỏng cảnh giác.

Tôi cũng không nên là ngoại lệ đúng không?

Không đúng.

Tự hỏi trong đầu, cuối cùng lúc biến thành hai chữ này, tôi cũng vô cùng buồn bã.

Không khỏi cảm thán, quả nhiên thời gian là vô tình nhất, đáng sợ đến mức khiến người ta thay đổi hoàn toàn, vài năm trước, có lẽ tôi thật sự sẽ không có chút hoài nghi nào. Nhưng hiện tại tôi lại không thể nào làm được.

Con bé quá ngoan rồi.

Ngoan đến mức không hỏi trước mắt là nơi nào.

Không hỏi sắp sửa đi đến đâu.

Đây là bản năng của con người.

Con bé hôn mê vừa tỉnh lại, lại chỉ là cô bé con. Bản năng con người phải thể hiện vô cùng sâu sắc trên người cô bé mới đúng, nhưng cô bé vẫn chưa hề hỏi. Thực ra từ đầu đến giờ biểu hiện của cô bé rất tốt, cũng thành công khơi gợi lòng đồng cảm của tôi. Nhưng tại sao một vấn đề đơn giản như vậy cô bé cũng quên suy xét? Nếu cô bé thật sự có vấn đề.

Vậy thì, hiện tại có hai khả năng, một là não tôi đã quá độ, con bé chỉ là một bé gái đơn thuần, là tôi ngớ ngẩn.

Tiếp theo, tôi nghĩ không hề sai, cô bé có vấn đề, trước giờ vẫn luôn ngụy trang rất giống, vô cùng hoàn mỹ.

Nhưng hiện tại như có một việc khác ảnh hưởng nghiêm trọng đến cô bé, tâm trí cô bé vì vướng bận chuyện này mà lơ là kỹ thuật diễn xuất hoàn hảo.

Chuyện kia có thể là cái gì?



Nếu đã khiến cô bé lo lắng đến mức lộ sơ hở trong diễn xuất, vậy thì cô bé sẽ không kiềm chế nổi, để lộ chút gì đó?

“Anh...” Cô bé từ từ ngẩng đầu lên, trong mắt còn có ba phần khiếp đảm hoàn mỹ, cô bé tò mò nhìn nắm tay trái siết chặt của tôi: “Anh muốn đánh người sao? Tại sao luôn siết chặt nắm đấm như vậy?”

Có rồi.

Hóa ra đây là thứ cô bé để ý.

Tôi cũng bắt đầu tò mò.

Rốt cuộc tôi đang nắm trong tay thứ gì? Những người tranh đoạt nó, không phải người mang dị thuật, thì là quái vật, hoặc lại là một “loli nhỏ” trông tựa như ngây thơ đáng yêu kỳ thật diễn xuất tinh vi đến mức khiến người ta giận sôi. Có thể kéo những kẻ này đến tranh đoạt, lợi ích phía sau nó, chỉ sợ có khả năng liên quan sâu rộng đến năng lực mà tất cả những người này phô bày.

Lúc đó tôi nảy ra một ý nghĩ, dù có lên bờ tôi cũng không thể trao thứ này cho con bạch tuộc kia.

Vậy thì tôi lại phải làm sao để thoát thân đây? Suy cho cùng tôi cũng không có cách nào đối phó được con bạch tuộc kia.

“Em gái, trong tay tôi thật ra có một món đồ chơi.” Tôi huơ huơ tay trước mặt cô bé, nó thử giữ chặt tay này của tôi, tôi né ra trước: “Có phải em muốn món đồ chơi này?”

“Đồ chơi sao? Tiểu Lan có hơi tò mò...”

“Đó là tên em?”

“Vâng, nhớ lại được một chút.”

“Cho em cũng được thôi, nhưng Tiểu Lan em biết không? Em, tôi, còn có cả dì bên kia nữa, ba chúng ta hiện đang trong hoàn cảnh rất nguy hiểm. Món đồ chơi này, cần phải sống sót mới có thể vui vẻ chơi đùa, đúng không?”

Nụ cười của cô bé không hề hồn nhiên, nhưng tay vẫn đặt trên tay tôi, âm thanh vẫn trong trẻo trẻ thơ như cũ: “Hình như là vậy. Nhưng anh ơi, Tiểu Lan không thích bị lừa, nếu anh đồng ý cho Tiểu Lan món đồ chơi này, cuối cùng lại lừa Tiểu Lan, vậy... Tiểu Lan còn khủng bố hơn con bạch tuộc này nữa đó.”

“Anh cũng không thích bị lừa, nếu bị lừa, nói không chừng anh sẽ không cẩn thận mà bóp nát món đồ chơi này.”

Nói cũng đã nói đến mức này, chỉ sợ là tên ngốc cũng hiểu hàm ý trong đó.

Diêu Thiến Văn lúc trước còn cợt nhả, giờ đã sợ đến xanh mặt.

Cô ta đang sợ hãi.

Sự sợ hãi kia, ba phần dành cho tôi, bảy phần còn lại đều danh hết cho bé loli Tiểu Lan.