Hành Trình Tuyệt Mệnh
Đó là một con con sâu lông xù màu đen, rốt cuộc thì nó là cái gì? Tôi không thể nào biết được, tôi chưa bao giờ gặp qua loại côn trùng này. Những thứ này thực sự rất giống hình xăm ở trên tay bọn cướp.
Chẳng lẽ bọn họ đang muốn tìm kiếm thứ gì đó ở đây?
Có thể vào một cái hang thật lớn chỉ để tìm loài côn trùng đó thôi sao?
Nếu như vậy thì loài côn trùng này tuyệt đối không phải là dạng tầm thường.
Tôi tập trung toàn lực để quan sát con sâu kia, nó bắt đầu thay đổi, đột nhiên phát hiện nó đang bò đến miệng của tôi một cách dũng cảm! Lúc này tôi mới phát hiện ra là nó rất kỳ lạ nó không phải là một viên cầu, thân thể nó cứ như một mảnh dài, lúc trước thì chỉ thích cuộn tròn, nhưng hiện tại nó lại dũng cảm như một con rắn nhỏ vừa mới nở ra.
Con vật nhỏ kia đang nhe răng trợn mắt với tôi, tôi có thể thấy loáng thoáng trong miệng côn trùng đó đang sinh ra đấy chất màu đen trên hàm răng, cùng với đôi mắt rậm rạp trên đỉnh đầu của nó, nó…
Hình như nó muốn tấn công tôi?
Lúc này tôi mới kịp ý thức được, tôi lập tức nâng cánh tay lên! Nó nhảy từ dưới lên táp tôi trong nháy mắt, tôi bắt lấy trong lòng bàn tay!
“Nó thật sự một con sâu tà trùng, rốt cuộc con sinh vật nhỏ bé này là gì, như vậy là…”
Thứ nào bò tới miệng của tôi nên tôi mới bắt được nó, nó làm cho điều cảm thấy có chút vui vẻ. Nhưng có lẽ tôi đã vô cùng đắc ý, lúc con trùng này xuất hiện, bỗng nhiên trong một thời gian rất ngắn đã làm tôi quên đi nguy hiểm trước mắt. Nhưng lúc này, tôi lại nghe được đỉnh đầu của thuyền đang vang lên một tiếng động, dường như có thứ gì đó đang tiến gần đến hướng này!
Tôi lập tức ngừng thở, lại không ngờ, lúc này con trùng nhỏ kia đang bắt đầu cắn mạnh lên lòng bàn tay của tôi!
Thật sự tôi phải thừa nhận là rất đau, thậm chí, ngay cả một người bình thường cũng không thể chịu đựng được cơn đau này.
Nhưng lúc này, nhớ lại những điều trước đây tôi từng trải qua, rất khó để có thể nhớ lại được, không còn có cách nào hồi ức. Chỉ thấy mỗi cơn đau trước mắt mới là điều thấy rõ nhất, toàn thân thể tôi đang bị tê liệt, không có cách nào để quên đi. Tôi không thể tưởng được là con trùng nhỏ đến như vậy sau khi cắn lòng bàn tay tôi sao có thể sinh ra một loạt những cơn đau đớn giết chết mọi cảm giác như thế!
Tôi bắt đầu thấm rất nhiều mồ hôi, không thể kiềm chế được sự run rẩy của mình!
Trong miệng của tôi, răng trên răng dưới đều không thể ngậm lại được nữa!
Tôi há hốc mồm!
Tôi kêu lên tiếng: "Đau quá!”
Đùng! Tấm ván gỗ trên đỉnh đầu bị tháo ra tạo thành một lỗ lớn, chính là con quái vật kia!
Nó phát hiện ra tôi còn sống, thân thể nó phá tan phía trước hố động, cái kia xúc tu nhuộm máu kia đang gần tôi trong gang tấc!
"Hu… Hu hu!” Tôi nghe được một loạt các âm thành kỳ quáo, như là giọng nói của loài người bị đè nén nặng nề, lại như là tiếng gầm nhẹ uy hiếp của dã thú. Tiếp theo, một tiếng trầm thấp vang lên, quái vật hoàn toàn rớt xuống từ hố động, tôi giữ vững chắc sự tập trung. Nước dâng làm trụ cắm tấm ván gỗ bị bẻ gãy, tôi nỗ lực giãy giụa về phía trước, muốn thoát khỏi phạm vi tấn công của nó. Tôi muốn tận dụng khả năng tìm kiếm cơ hội sống sót.
Nhưng khi rút tấm ván gỗ ra tôi lại phát hiện, hai chân mình đã bị thứ vô hình kia ngăn chặn, hoàn toàn không thể gỡ ra!
Xúc tu đầy máu vờn quanh tồi, mũi nhọn của xúc tu rạn nứt, chia làm ba phần, chúng dính đầy dịch nhầy như một đầu sinh vật ngoài hành tinh với cái miệng khổng lồ vậy. Trong đó đã từng sinh ra những thứ mềm như lưỡi và liếm quanh mặt tôi.
Chỉ liếm thôi, không có ý muốn giết tôi, ít nhất là tạm thời tôi hoàn toàn không cảm nhận được sát ý.
Cho nên cảm giác này, thật sự là rất kỳ lạ.
Lúc đó, trong đầu tôi đột nhiên hiện là một suy nghĩ gì đó! Sau khi nhìn qua thì thấy nó có điểm rất giống chó săn…
Đúng thật! Nó chính là chó săn!
Trong phút chốc, tôi mới hiểu được. Nó cọ mặt tôi là để nếm hương vị!
Nó ở đây để tìm cái gì!
Tôi mở to hai con mắt, không dám bỏ lỡ bất kì một chi tiết nào, quả nhiên phát hiện, những đầu lưỡi giống như xúc tu kia đang có thứ gì trong đó, chính là thứ đã lặng lẽ bò lên cánh tay trái của tôi…
Là trùng…
Con trùng kia đang nằm trên lòng bàn tay của tôi!
Tôi lập tức nâng cánh tay trái lên, dùng hết những sức lực cuối cùng còn lại và quát lên một tiếng: “Cút ngay!”
“Cút ngay!”
Con quái vật phát điên, cơ thể của nó đã tạo một áp lực cực lớn lên hai đôi chân của tôi, những xúc tu cùng với cái miệng mở rộng ra càng trở nên dữ tợn, máu chảy khắp nơi, xuất hiện những gân xanh!
Lúc đầu thì đầu lưỡi rất mềm mại nhưng về sau lại trở nên vô cùng sắc bén, giống như những ngọn giáo bằng cây đang hướng về phía đầu của tôi!
Tôi lấy tay trái của mình che phía trước, sức mạnh trong bàn tay tôi đang tăng dần lên.
“Mày cút ngay cho tao!”
“Cút ngay! Cút!” Đùng! Những xúc tua của nó dường như đang bắt đầu tàn phá một cách điên cuồng, vụn gỗ bay khắp nơi, nó đang hết sức phẫn nộ, muốn làm cho tôi sợ hãi đây mà.
Những hành động của nó như vậy càng làm cho tôi xác định rõ ràng hơn, ánh mắt của con quái vật này rất giống ánh mắt lúc trước của bọn cướp! Nó biết được là con trùng kia đang trên bàn tay tôi!
Rõ ràng là con quái vật có trí thông minh rất cao, tay của tôi càng dùng lực đẩy ra là tôi sẽ bị nó bóp chết ngay lập tức.
Nếu là như vậy nó sẽ không thể lấy được bất cứ thứ gì được nữa. Cho nên nó sẽ không tấn công tôi.
“Tao không biết là mày có hiểu tao nói những gì hay không nhưng tao muốn thấy sức mạnh của mày. Lúc này tao sẽ đếm đến ba, nếu mày không buông chân tao ra tôi sẽ bóp nát con nhỏ này… Một, hai, ba!”
Tôi quyết định sẽ bóp nó cho đến khi nào nó chết mới thôi, đếm xong những con số, không có động tĩnh thật sự là con trùng nhỏ bé đó đã bị tôi bóp chết bằng bàn tay của tôi.
“Buông ra!”
Con quái vật kia gầm lên một tiếng, nhưng đến khi đếm tới con số cuối cùng dường như mọi áp lực đột nhiên đều biến mất.
Nó buông tôi ra.
Tôi ở Phế Khư Trung, giãy giụa đứng lên, nhưng đối với tôi, những xúc tu đẫm máu của nó dường như đang chuẩn bị nhảy đến xé sát tôi.
Mà lúc này, phía sau của con thuyền đang rung lắc rất mãnh liệt, bên tai của tôi bắt đầu nghe được rất nhiều tiếng bước chân, dường như là có người muốn đến khu vực này. Con quái vật kia đại khái cũng đã phát hiện ra được điều đó, tuy rằng tất cả bộ phận trên cơ thể của anh không thể hoạt động đc tốt, nhưng vẫn có thể cảm giác được rõ ràng hướng đi của nó.
“Đừng nhúc nhích… Tôi có thể cảm nhận được.