Hành Trình Tuyệt Mệnh

Chương 43




Đứa bé gái nhìn chưa đến mười tuổi kia đang khóc không ngừng, bố mẹ sợ hãi vội bịt mồm bé gái lại, tưởng là không phát ra tiếng thì nguy hiểm sẽ được hóa giải.

Bọn cướp hỏi họ giống hệt trước đó, họ cũng không trả lời được.

Mũi súng hướng về đầu họ, pằng! Người cha bị bắn chết!

Pằng! Lại một phát súng nữa, người mẹ ngã vào vũng máu.

Bé gái phát ngốc, ngu ngơ nhìn vì chưa kịp nhắm mắt lại trước khi bố mẹ chết, toàn thân co rút, hét lên! Phát súng cuối cùng vẫn không có gì khác, nhắm thẳng vào sau đầu cô bé! Ngón cái của tên cướp vừa chạm vào cò súng! Trước khi súng bị bóp cò, tôi không kiểm soát được mình giống như bị ma quỷ nhập vào liền đứng dậy.

Hình như Diêu Thiến Văn định lấy tay kéo tôi lại nhưng không kịp.

Ba mũi súng bỗng nhiên đổi phương hướng nhắm vào đầu tôi.

“Muốn chết sao?” Tiếng Trung của tên cầm đầu nói rất rõ ràng.

Ít ra hai câu này là như vậy.

“Tha cho cô bé đi. Tao biết đồ bọn mày đang tìm ở đâu.”

Vẻ mặt của Diêu Thiến Văn sụp đổ, ở bên cạnh lẩm bẩm: “Chú mất trí rồi sao?”

Tên cầm đầu lập tức khua tay để thủ hạ buông súng xuống, anh ta bước từng bước về phía tôi, khi còn cách tôi khoảng nửa cánh tay thì dừng lại nhìn tôi một lúc lâu rồi mới nói: “Mày rất thú vị, mày thật sự biết sao? Nhưng sao lại không nói sớm, hay là mày nhìn thấy tao sắp giết chết đứa bé gái đó bỗng nhiên nổi lòng từ bi? Không phải là đáp án này chứ? Ha ha ha… Nếu là như vậy thì có lẽ mày đang lừa tao. Mày có biết lừa tao sẽ có hậu quả gì không hả?”

“Lừa mày sẽ có hậu quả gì tao không biết. Nhưng tao biết, mấy kẻ phản diện nhiều lời như vậy thường sẽ chết rất thảm.”

Anh ta cười nghi ngờ, phát ra sát khí nghiêm trọng, không hề do dự mà lại chĩa súng vào tôi: “Vậy thì chờ xem, ai trong chúng ta sẽ thảm hơn.”

Anh ta chuẩn bị bóp cò!

“Ra quyết định xong chưa? Được thôi. Nhưng giết tao rồi, bọn mày có thể không bao giờ ngờ được thứ đồ nhỏ kia rốt cuộc đã chạy đi đâu rồi.” Tôi nhấn mạnh “thứ đồ nhỏ” và “chạy”, giọng nói của tôi làm động tác bóp cò của tên cầm đầu dừng lại.

Con ngươi của anh ta như co lại: “Mày… Nói cái gì?”

Tôi giơ tay ra, ngón tay cái và ngón trỏ làm động tác kẹp đồ vật, khoảng cách giữa hai ngón tay thu vào cho đến độ rộng khoảng hai móng tay: “Nói cái thứ đồ nhỏ kia.”

Anh ta lập tức thu súng lại, lôi cổ áo tôi: “Ở đâu? Nói!”

Tôi giống như vừa được giải thoát khỏi gánh nặng.

Xem ra, tôi đoán đúng rồi.

Quả thật là tôi không biết những người này đang tìm cái gì, nhưng từ lần đầu tiên gặp chúng cho đến bây giờ, mọi hành động của chúng và cả những thông tin vô tình bị tiết lộ ra đã làm tôi có ít suy đoán.

Lần đầu tiên gặp, bọn chúng hình như đang bàn bạc cái gì đó, sau đó tách nhau ra. Ban đầu tôi tưởng rằng chúng chia ra đi lấy súng, nhưng sau đó liền thay đổi suy nghĩ. Tên cướp bắt chúng tôi dùng súng ngắn không cần thiết phải giấu trước ở chỗ nào đó, hơn nữa khu vực bọn chúng ra vào thì hành khách thông thường vốn không vào được.

Súng sẽ giấu trước ở đó sao? Hình như không tiện lắm.

Vì thế, so với súng tôi càng tin là khi đó chúng đã bắt đầu tìm thứ đồ kia rồi.

Quay trở về vấn đề đầu tiên, nơi hành khách không vào được thì chỉ có thể là nhân viên trên tàu. Nhưng khoang tầng thấp nhất đó chắc sẽ liên quan đến điều khiển và lực di chuyển của tàu, nội bộ chắc sẽ khóa lại.

Điểm này có thể chứng minh bọn cướp từng đưa nhân viên tàu xuống mở cửa.

Nhân viên trên tàu rất ít, tôi vừa quan sát thì thấy đều quen biết nhau, đều không phải người xa lạ, người giấu đồ hình như không thể ở trong số nhân viên tàu.

Điểm này bọn cướp biết rất rõ. Từ đầu đến giờ hình như bọn chúng chưa từng động đến nhân viên trên tàu.

Vậy thì vấn đề là nếu như không phải là nhân viên tàu vậy thì hành khách làm sao để giấu thứ đồ này vào nơi mà phải mở khóa mới vào được đây?

Nếu như đã là không thể, vậy thì tại sao chúng vẫn tìm?

Là để tích giờ làm việc?



Cướp cũng làm thêm sao?

Trừ khi thứ bọn chúng cần tìm có khả năng là một thứ có thể tự “di chuyển”.

Mỗi lần bọn chúng hỏi con tin đều cho con tin xem một hình vẽ trong lòng bàn tay, đó là một viên màu đen, khoảng cách quá xa nên tôi không nhìn rõ được rốt cuộc là gì. Những kẻ này cũng rất rõ gần như toàn bộ con tin đều không biết thứ bọn chúng đang tìm là gì, giết người chỉ là để đe dọa người biết sự tình đang trốn trong đám người thôi.

Khi miêu tả cho người lạ một đồ vật lạ thì ngoài chỉ cho họ thấy được hình dạng mà còn phải có rất nhiều yếu tố khác nữa.

Ví dụ như lớn nhỏ.

Nhưng bọn chúng hoàn toàn không có động tác hình dung lớn nhỏ, trong đầu bọn chúng không hề có khái niệm này.

Tại sao? Có thể là vì thứ đồ bọn cướp đang tìm cùng với hình xăm trong lòng bàn tay chúng có tỉ lệ 1:1.

Chỉ cần nói đúng lớn nhỏ và đặc điểm riêng, thì về cơ bản anh ta sẽ tin lời tôi nói.

“Tao sẽ cho mày biết thứ đồ đó ở đâu, nhưng tao có điều kiện, không là hai điều kiện.” Tôi giơ hai ngón tay ra.

“Nói!” Thứ đồ kia hình như rất quan trọng đối với bọn cướp, ánh mắt anh ta nhìn tôi nóng rực: “Chỉ cần mày nói ra, tao có thể chấp nhận mọi điều kiện của mày!”

“Thứ nhất, tao cần giữ mạng sống, để tìm được thứ đồ đó bọn mày không thể giết tao.”

“Thứ hai, để tao dẫn đường.”

Điều kiện thứ nhất của tôi bọn cướp nhất định sẽ đồng ý, ít ra là đồng ý bằng miệng. Còn điều kiện thứ hai lại đổi lại cái cười lạnh của anh ta: “Mày muốn giở trò gì hả?”

“Tao có thể giở trò gì chứ, bọn mày có ba khẩu súng còn tao chỉ có tay không, lẽ nào mày sợ tao?”

“Tao đúng là có chút sợ mày đấy. Cứ trực tiếp nói cho tao vị trí đi!”

Tôi lắc đầu: “Mày đúng là ngu, rất ngu.”

Anh ta lại lấy súng nhắm vào đầu tôi: “Mày có ý gì?”

“Con tàu này bị bọn mày soát hết lượt rồi đúng không? Có tìm thấy thứ đó không? Nếu như chỉ cần bọn mày lật mấy phát mà tìm được thì có cần phải ép tao ra mặt không hả?” Tôi đưa tay ra bắt lấy nòng súng của anh ta rồi cạ vào trán mình: “Tuy tao không chiếm được lợi ích gì nhưng mọi người cùng lỗ cũng không quá tệ. Hại người lại gây bất lợi cho mình nhiều lúc cũng thú vị lắm.”

Nòng súng của tên cầm đầu ép vào trán tôi.

Anh ta rất muốn bắn tôi.

Sống chết của tôi phụ thuộc vào suy nghĩ của anh ta , nhưng đã đi đến bước này rồi, tôi không còn đường lui nữa.

May là phán đoán của tôi không sai. Thứ đồ đó rất quan trọng với anh ta, cuối cùng anh ta vẫn chọn tránh khẩu súng ra khỏi trán tôi, sau đó bỗng nhiên cười mang đầy vẻ ác ý nhìn tôi: “Mày đúng là to gan đấy. Vu Nha có học trò như mày đúng là may mắn của cô ta.”

Vu Nha?

Hình như anh ta nhắc đến một cái tên.

Tôi không đáp lại mà chỉ nhìn anh ta với vẻ vô cảm.

Anh ta vỗ vai tôi, gọi hai tên khác đến đi theo tôi lấy thứ đồ kia về. Nhưng trước khi đi lại dặn dò gì đó, tôi thấy hơi kì lạ, có thể là trực tiếp giết tôi luôn. Hai tên, hai khẩu súng, lại còn là hai tay súng từng trải qua huấn luyện đối phó với một người tay không tấc sắt là tôi. Dưới tình huống không phải là đang đóng phim, gần như là tôi không thể nào chạy thoát được.

Chắc chắn điểm này xong, tên cướp cầm đầu mới dám để tôi dẫn đầu đi tìm thứ đồ kia.

Nhưng tôi không chỉ có suy nghĩ đơn giản là kéo dài thời gian, dù sao tôi cũng thật sự không biết thứ đồ đó ở đâu. Một khi xảy ra vấn đề gì thì tôi và hơn chín mươi phần trăm người trên tàu sẽ bị giết chết. Bây giờ việc tôi phải làm là hạ hai người này.

Nếu như tôi là người bình thường thì sẽ không thể làm được.

Nhưng may là trùng độc của tôi vẫn chưa giải được.

Thế giới này rất kì diệu, có những lúc lại như vậy, trong hoạ có phúc.



Trùng độc làm tôi đau đầu thậm chí vào một ngày nào đó có thể sẽ hoàn toàn gọt dũa hết ý chí của tôi. Nhưng đồng thời nó cũng cho tôi một đặc điểm là điểm yếu duy nhất chỉ có phần đầu thôi.

Chỉ cần đầu tôi không bị trúng đạn thì tôi sẽ có rất nhiều cơ hội để đấu với hai tên này.

Thế nên tôi dụ hai tên này xuống tầng thấp nhất của tàu, chính là nơi tôi gặp Diêu Thiến Văn lần trước.

Tên cướp bắt được tôi trước đó hỏi tôi bằng thứ tiếng trung sứt sẹo của hắn: “Ở… Đâu?”

Dụ chúng đến đây là vì trước đó tôi đã lòng vòng ở đây khá lâu, lại còn theo dõi chúng, nơi này càng làm chúng dễ tin hơn. Có những lúc con người tôi chú ý đến những thứ kì lạ, tuy là bây giờ rất nguy hiểm nhưng không biết tại sao, trong đầu tôi vẫn không quên được những động tĩnh kì lạ truyền đến từ khoang tàu kia.

Lúc trước chưa kịp xem, bây giờ lại có cơ hội rồi.

Vì thế tôi dụ hai người kia đến trước cửa khoang: “Mở cửa ra trước đi.”

“Ở đây sao?” Một người mặt lạnh lùng trong hai người nhìn tôi nghi ngờ, ánh mắt lại chuyển về hướng đồng bọn: “Mày tìm ở đây chưa?”

Tên lúc trước áp giải tôi và Diêu Thiến Văn đầu tiên gật đầu sau đó lại lắc đầu, dùng tiếng địa phương nói một đống, tuy tôi không hiểu ngôn ngữ của chúng nhưng tôi cũng đoán được đại khái, người này có chút luống cuống, chắc là đang nói vì bắt tôi và Diêu Thiến Văn và tìm ở khoang khác nữa nên đã quên mất chỗ này.

Quả nhiên tên mặt lạnh giơ tay ra mở cửa thì phát hiện chỗ này bị khoá.

“Trước đó làm sao mày mở được cửa?” Anh ta hỏi tôi.

“Trước đó không khoá.” Thật ra tôi không thể nào giải thích được nên chỉ đành nói như vậy. Nếu như chúng muốn đi lên lấy chìa khoá thì lời nói dối của tôi sẽ bị vạch trần. Nhưng may là hình như tên mặt lạnh là người ghét phiền phức liền trực tiếp lấy súng nhắm vào khoá cửa, sau hai tiếng súng, cửa khoang mở ra.

Bên trong tối đen, có mùi nấm mốc ẩm thấp, giống như rất lâu rồi chưa được sử dụng.

Chỗ này hình như là kho, bên trong có rất nhiều hòm to nhỏ khác nhau, là hòm gỗ, chỉ không biết bên trong những hòm này là cái gì.

Ba người chúng tôi bước vào, tôi đi đầu tiên, họ theo ngay sau tôi, hai khẩu súng, một khẩu nhắm vào vị trí trái tim sau lưng, một khẩu nhắm vào thắt lưng. Trước đây tôi vẫn luôn nghĩ một vấn đề, người bên trên liệu có vì tiếng súng ở đây truyền đến đó mà bỗng nhiên đuổi đến hay là giết hết người luôn. Tiếng súng vừa rồi chắc đã truyền lên trên nhưng vẫn không hề có chút động tĩnh hỗn loạn nào xuất hiện.

Hình như giữa ba tên này rất hiểu nhau, không hề hoảng loạn.

Vì thế có nghĩa là lát nữa mà có tiếng súng cũng sẽ không phải là chuyện gì đáng sợ, chỉ cần số lần bắn súng có hạn thì tên cầm đầu sẽ hiểu rằng đó là dùng súng để mở cửa hoặc mở hòm.

Mà số lần nổ súng tốt nhất là hai lần.

Vì thế tôi có cơ hội là hai phát súng.

Vậy thì phát đầu tiên chắc là khi cướp súng, khi đó tôi sẽ bị tên còn lại bắn. Nhưng vì đặc thù về thể chất, dưới tình huống không bị bắn vào đầu thì tôi vẫn dư sức thực hiện các động tác tiếp theo.

Thế nên phát súng thứ hai chính là tôi bắn chết một trong hai tên.

Tiếp theo, trước khi tên còn lại nổ phát súng thứ ba tôi sẽ cướp súng của anh ta! Sau đó dùng tay không giết anh ta.

Chỉ có thể như vậy mới có thể thoát thân mà không bị nghi ngờ.

Nhưng nếu như muốn làm được như vậy mà hai tên kia đều ở phía sau tôi như lúc này thì khá là khó. Tốt nhất là một tên ở phía trước một tên ở phía sau thì tôi mới tiện ra tay.

“Này, thứ đồ đó... Rốt cuộc ở đâu hả?”

Lúc này phía sau tôi truyền đến giọng nói mất kiên nhẫn. Vừa hay tôi lại đi qua một hòm gỗ, thế nên tôi dừng lại chỉ về chiếc hòm nói: “Mở cái này ra.”

“Mày mở đi.” Tên mặt lạnh không dễ bị lừa, dí súng vào eo sau lưng tôi.

Tôi vỗ mạnh chiếc hòm: “Mày nhìn tay tao đi, giống cái kìm sao? Nếu không giống thì đưa súng cho tao để làm xà beng đi!”

Anh ta hừ lạnh ra lệnh cho đồng bọn dùng súng cậy hòm gỗ ra. Còn anh ta thì ở sau lưng tôi, chĩa súng vào lưng tôi.

Trong lòng tôi mừng thầm, lúc này chính là cảnh tượng hoàn hảo trong tưởng tượng của tôi nhưng vào lúc tôi định ra tay thì tên cướp cũng vừa cạy được một góc hòm, bỗng nhiên hắn trở nên kì lạ!

Hắn ta quay lưng với chúng tôi, thân người ưỡn mạnh, trong mồm phát ra tiếng kì lạ “lộc cộc”!

Sau đó run lên như điên, giống như bị điện giật.