Hành Trình Tuyệt Mệnh
“Rốt cuộc đây là cái gì?”
Bản đồ liên tục thay đổi hình dạng nhưng dường như nó đã dần ổn định. Khi mọi thứ hoàn toàn bất động thì tôi thấy rằng phán đoán của tôi là chính xác, đây là bản đồ của một thế giới.
Chỉ là trên bản đồ này có chi chít các hạt tròn.
Tôi sát lại gần hơn muốn nhìn rõ ràng những thứ đó là gì. Lúc đó, dường như mắt tôi có sự thay đổi nào đó. Mặc dù ánh sáng yếu ớt, dù tôi đã vô cùng mệt mỏi nhưng thị giác của tôi vẫn vô cùng rõ ràng, tôi lại có thể nhìn thấy rõ ràng những thứ cực kỳ nhỏ này.
Các hạt chi chít đang liên tục phóng đại trong mắt tôi.
Đó là…
Trùng!
Đó chính là trứng trùng, chúng đang bành trướng trong lớp vỏ trứng mờ và thu hẹp lại, chúng phân bố khắp nơi trên tấm bản đồ!
“Cái này rốt cuộc có ý gì?” Tôi mờ mịt nhìn mọi thứ trên bản đồ nhưng theo bản năng đưa tay tôi về phía nó và chạm nhẹ.
Trong nháy mắt, cơ quan của bản đồ nhanh chóng thay đổi cấu trúc và bản đồ được sắp xếp lại. Hình như vị trí tôi chạm vào được phóng to ra và những quả trứng trùng cũng trở nên lớn hơn. So với bản đồ diện tích lớn trước đây, bây giờ nó chính xác hơn.
Tôi lại chạm vào nó và bản đồ được phóng to một lần nữa.
Tôi có thể nhìn thấy những quả trứng trùng rõ ràng hơn.
“Rốt cuộc là có ý gì, ký hiệu nào đó sao? Vì vậy, một điểm nào đó trên bản đồ này đang đánh dấu nơi đó? Ở đó, có trứng trùng? Hay là trùng? Rốt cuộc sẽ là gì…” Tôi đoán.
Đột nhiên!
Một trong những quả trứng đã phát nổ ngay trước mắt tôi, chất lỏng dinh dính phủ kín một khu vực trên bản đồ, tôi tò mò và phóng to khu vực đó.
Tôi không biết tất cả những điều này có phải là sự trùng hợp hay không, khu vực đó là ở Đông Nam Á, nước Lạp!
Tiếp tục phóng to thì có thể thấy rõ ràng vị trí cụ thể là ở phía tây nam của đất nước. Phóng to lần thứ hai, tôi có thể thấy sự phân chia giữa các thành phố, trứng trùng bị nổ đang nằm ở đâu đó trong sự phân chia.
Diêu Thiến Văn nhắc đến tên một người phụ nữ, cô ta nói rằng nếu tôi may mắn rời khỏi hang động cung điện dưới lòng đất này, người phụ nữ đó có thể giúp tôi giải độc cơ thể.
Hình như cô ta tên là…
Tên là Đỗ U Lan.
Nước Lạp, Đỗ U Lan.
Nước Lạp, các nước Đông Nam Á không phát triển, bởi vì lạc hậu cho nên họ rất tin vào thuật vu cổ.
Vu cổ?
Có mối liên hệ nào giữa con sâu độc và trùng không?
Tôi điên cuồng tưởng tượng. Cuối cùng, hình ảnh ảo của Đỗ U Lan chồng lên Mễ Na.
Diêu Thiến Văn, một cô gái bí ẩn, cô ta nhận ra Mễ Na và gọi Mễ Na là nàng tiên cá. Tất nhiên, điều này có thể liên quan đến biệt danh của Mễ Na trên phần mềm xã hội. Nhưng liệu có khả năng này không, Đỗ U Lan, Diêu Thiến Văn và Mễ Na biết nhau, và có những câu chuyện giữa họ mà tôi không biết.
Trực giác mách bảo tôi rằng sự bất thường của Mễ Na không phải bắt đầu từ khi bước vào núi Mặc này.
Trước đó, cô ấy lấy thông tin về ngọn núi như thế nào? Cô tập hợp mười bốn người, mục đích hoàn thành nghi thức ký sinh này vì mục đích gì?
Quan Hạo là vì cứu người yêu của anh ta.
Mễ Na thì sao?
Tôi luôn cảm thấy rằng mười bốn trùng vương đang ở trong cơ thể tôi. Đây có phải là mục đích của Mễ Na?
“Nhưng mà…” Tôi thở dài ấn tay lên bản đồ: “Nhưng hiện tại, tôi sợ là ngay cả rời khỏi nơi này tôi cũng làm không được.”
Trong ảo giác, chỉ dẫn của Mễ Na không gạt tôi, ở đây quả thực có manh mối liên quan đến một phần phần ký ức tôi bị mất đi. Tuy nhiên, tôi vẫn không thể tìm thấy đoạn ký ức đó.
Có lẽ một vài điều đã được số mệnh an bài. Tôi là người không muốn tin vào may rủi, trước đây tôi cũng đã từng xem bói toán, họ nói tôi là người rất xui xẻo, không gặp may mắn trong cuộc sống. Nhưng tôi không nghĩ đó là vấn đề lớn, đã như vậy thì tôi không dựa vào may mắn, chỉ cần thực sự nỗ lực thì cuối cùng tôi sẽ đạt được mọi thứ mình muốn.
Nhưng bây giờ, đây là lần đầu tiên tôi mong rằng mình sẽ được may mắn một lần.
Tôi muốn rời khỏi nơi này, tôi muốn tìm cô ấy.
Răng rắc!
Âm thanh của cơ quan vang lên bên tai tôi, tay tôi cảm thấy được chấn động. Đó là bức ảnh, khoảng mười giây sau khi tôi chạm vào nó, nó nhanh chóng thay đổi cấu trúc nhưng lúc này nó không tiếp tục phóng to bản đồ cũng không khôi phục lại hình dáng lúc trước mà là nó đang thu nhỏ lại. Cuối cùng, nó trở thành một quả bóng có kích thước bằng bàn tay.
Rơi xuống đất.
Tôi cúi xuống và chuẩn bị nhặt bóng theo bản năng nhưng ngay sau đó, quả bóng kia đột nhiên rời vào bóng tối! Tôi đã bị cuốn vào trong đó với quả bóng!
Đó là mặt đất, đang chia đôi từ giữa!
Cơ thể của tôi rơi xuống một đường hầm, đầu bị va chạm và trong lúc lăn lộn. Cuối cùng tôi không thể duy trì được sự tỉnh táo do mệt mỏi trước đó và tôi đã hôn mê.
Tôi không biết tôi đã hôn mê bao lâu, khi tôi mở mắt ra lần nữa thì người đã ở trong rừng cây. Bên cạnh là một nửa vách núi, phía trên kia có một cái hang động, dường như đó là nơi tôi đã rơi xuống.
Lúc này, tôi đau hết cả người cứ như tháo ra lắp lại cơ thể một lần nữa vậy.
Tôi cuộn người, mặt hướng lên trên, ánh nắng xuyên qua cành lá rậm rạp trên đầu chiếu vào mặt tôi, ấm áp và mềm mại, cảm giác vô cùng chân thực và vô cùng thoải mái.
“Ha ha ha…”
“Tìm được đường sống trong chỗ chết, tôi thật là may mắn.”
Tôi siết chặt nắm đấm thì lại phát hiện có thứ gì đó trong lòng bàn tay, tôi đưa lên trước mắt mình, đó là một quả cầu trong cung điện, cơ quan của bản đồ.
“Quái lạ, những thứ như ảo giác thì phải có cơ sở. Tôi nhất định đã từng ở đây, và tôi biết rằng có thứ gì dưới tháp đá, cho nên tôi mới nhìn thấy ảo ảnh đó, và sau đó đi tìm nó. Vì vậy, nếu trong tiềm thức của tôi muốn thứ này, tại sao tôi không đem thứ này đi khi tôi đến đây lần đầu tiên? Hay tôi chỉ biết rằng hình như có thứ gì đó bên dưới nhưng không có cách nào xác nhận được? Mễ Na, rốt cuộc em đã làm gì anh và em muốn anh làm gì? "
Nắm chặt lấy quả cầu, tôi biết rằng chuyện của tôi còn chưa kết thúc.
Nếu núi Mặc không vây tôi và tôi vừa tìm ra manh mối mới. Nếu như tôi đã sống sót thì nhất định phải vạch tất cả chân tướng.
Bản đồ.
Trứng trùng.
Đỗ U Lan đến từ nước Lạp.
Tôi muốn tìm người phụ nữ đó.
Nhưng trước đó, tôi cần phải giải quyết một số việc khác. Trình Hải Đông ngu ngốc, chuyện này là do tôi, tôi không thể mặc kệ anh ta, hơn nữa cuối cùng dường như anh ta đã nhớ ra điều gì đó. Tôi cần phải tìm anh ta trước. Trên đường xuống núi, tôi rất cẩn thận, lo lắng về việc gặp phải quái vật trước đó nhưng có lẽ vì ban ngày nên đoạn đường rất yên tĩnh.
Vừa mới đến chân núi thì tôi lại phát hiện chị họ của Trình Hải Đông đã biến mất.
Tôi đã đợi ở đây ba ngày cũng không gặp ai quay lại đây.
Tất cả chuyện này lại trở thành bí ẩn.
Tôi không thể tiếp tục chờ, như vậy chỉ lãng phí thời gian. Bây giờ ở trước mắt có một manh mối khác, đó chính là Diêu Thiến Văn. Nếu như cô ta xuống núi suôn sẻ, cô ta sẽ phải trở lại Thành Tây. Theo như thông tin tôi biết về Diêu Thiến Văn cho thấy hiện tại cô ta vẫn đang đi học, là sinh viên một trường đại học ở Thành Tây.
Có thông tin này chắc dễ kiểm tra.
Vì vậy tôi lẳng lặng trở lại Thành Tây. Bởi vì sự việc lần trước chưa thoát khỏi nghi ngờ nên hiện tại tôi vẫn che giấu thân phận. Nhưng tôi có nhiều bạn, ai cũng có thể giúp tôi điều tra tên Diêu Thiến Văn này.
Tên này không có gì đặc biệt nhưng nhất định không phổ thông, tóm lại không phải loại đầu đường xó chợ.
Cho nên rất may mắn, toàn bộ Thành Tây chỉ có mười tám người trùng tên.
Bạn tôi chỉ đơn giản là cung cấp cho tôi tư liệu của mười tám người này nhưng khiến tôi thất vọng là họ không phải là Diêu Thiến Văn mà tôi tưởng tượng.
“Kỳ lạ, cô gái đó đã cho tôi tư liệu giả à?” Tôi đang ở trong một quán ăn nhỏ, mặc một chiếc áo khoác đen có mũ trùm kín gần hết đầu. Thế này rất khó bị nhận ra bởi camera giám sát hoặc là có thể bị người quen đi qua nhận ra. Trong tay tôi cầm một chiếc điện thoại di động mới mua, tôi vừa nhận được thông tin từ một người bạn.
Sau đó, một tin nhắn đã được nhận.
Đó là bạn của tôi.
Thiệu Tôn: Tôi đã cung cấp cho anh thông tin và tôi tin vào điều đó. Vì vậy, đổi lại anh có nên chia sẻ một số chuyện đã xảy ra cho tôi không?
Thiệu Tôn là bạn cũ của tôi. Cách đây khoảng 3 năm, chúng tôi làm việc cùng nhau được vài tháng, chơi với nhau khá thân, sau đó anh ấy chuyển công tác, không rõ anh ta vào làm ở bộ phận nào. Nhưng anh ta rất hứng thú đến những điều bí ẩn. Lúc trước, anh ta cũng rất quan tâm đến vụ án có mười ba thi thể. Và điều đó cho tôi một chút an ủi là anh ta thực sự muốn tin tôi.
Vì vậy, tôi đã thuật lại một phần nội dung cho anh ấy, bao gồm Mễ Na thật và giả, ký sinh trùng và nghi thức trong bức chạm khắc.
Nhưng tôi chưa bao giờ đề cập đến Đỗ U Lan.
Tôi không biết tại sao nhưng trực giác mách bảo tôi rằng người phụ nữ đó có thể nguy hiểm hơn núi Mặc.
Tôi thà rằng để Thiệu Tôn đến núi Mặc để khám phá còn hơn là anh ấy đến nước Lạp vì thông tin của Đỗ U Lan. Tôi không thích hành vi của mình làm liên lụy đến người khác.
Mặc dù, hình như tôi làm điều này thường xuyên.
Lúc này, Thiệu Tôn đã trả lời tôi trên phần mềm xã hội: Câu chuyện không tệ, tôi rất tò mò.
Tôi: Nhưng tôi khuyên anh nên dẹp bỏ sự tò mò của mình đi.
Thiệu Tôn: Yên tâm đi, tôi chỉ làm khi nắm chắc tình hình. Cũng không có nỗi ám ảnh mà phải tìm lại ký ức của mình. Giữ liên lạc, tôi vẫn muốn tiếp tục nghe câu chuyện của anh.
Tôi: Tất nhiên, tôi vẫn cần sự giúp đỡ của anh.
Thiệu Tôn: Nếu cần, cứ lên tiếng. Nhưng lần sau hãy đổi số đi. À, Trần Sâm đang tìm anh. Hình như một nội dung bí ẩn nào đó đã xuất hiện bên phía pháp y, anh phải nghĩ cách và gặp anh ấy một lần. Tất nhiên, tôi không đảm bảo rằng anh ta sẽ không bắt anh.
Trần Sâm muốn gặp tôi?
Đặt điện thoại xuống, tôi nhìn bầu trời đang tối dần bên ngoài cửa sổ.
Rốt cuộc điều gì đã xảy ra với pháp y?
Có lẽ là trực giác, hình ảnh xác khô vụt qua tâm trí tôi, đó là tầng hầm tôi tìm thấy, đó không phải là cái thi thể số mười bốn trong số mười ba cái thi thể.
Sẽ là nó sao?
Đến tột cùng thi thể đó là tình cờ bị phát hiện hay là có mối liên hệ nào với mười ba thi thể này mà tôi vẫn chưa biết? Nếu không tôi không thể nghĩ ra tại sao mười ba người đó lại chọn lột da trong tòa nhà kiểu phương Tây cũ kỹ đó.
Tôi cần gặp Trần Sâm.
Vì vậy, đêm đó, tôi trở lại nơi ở trước đây của tôi.
Tôi không đi lên lầu mà đang bí mật theo dõi gần đó. Mặc dù đã nhiều ngày trôi qua nhưng dựa theo những gì tôi biết về Trần Sâm, nếu anh ta thực sự muốn gặp tôi, anh ta nhất định sẽ không dễ dàng từ bỏ khu vực này của tôi.
Anh ta hiểu tôi, thậm chí khiến tôi cảm thấy rằng anh ấy hiểu tôi hơn cả bản thân tôi.
Tôi phát hiện một chiếc xe hơi kỳ lạ, tôi có thể kết luận rằng người trong đó có lẽ là anh ta. Tôi lặng lẽ đến gần, ở vị trí kế bên tài xế, cửa sổ đang mở, từ kính chiếu hậu, tôi nhìn thấy nửa khuôn mặt đang ngậm điếu thuốc của Trần Sâm.
Ôi.
Không hổ là anh em đã hợp tác bảy tám năm.