Hành Trình Tuyệt Mệnh

Chương 33




Trí nhớ của Trình Hải Đông đang dần khôi phục.

Lúc trước anh ta chỉ nhắc tới Diệp Thiên Trạch, nhưng xem ra bây giờ người tiến vào ngọn núi này không chỉ có mình Diệp Thiên Trạch. Hơn nữa, theo như lời của anh ta, Diệp Thiên Trạch bị biến thành quái vật.

Con quái vật đó là gì?

Nếu Diệp Thiên Trạch đi theo tôi suốt chặng đường, thì mục đích của anh ta cũng phải giống như lần gặp mặt đêm đó. Lúc sau, chúng tôi bị lũ quái vật ép chạy vào hang động này…

“Hải Đông, anh có nhớ khi chúng ta tiến vào hang động, những con quái vật đó như thế nào không? Có phải Diệp Thiên Trạch biến thành bộ dáng kia không?"

Đây là suy đoán của tôi.

Trình Hải Đông xoa trán, đầu tiên là gật đầu, nhưng sau đó lại lắc đầu ngay lập tức, dường như trí nhớ của anh ta lại trở nên mơ hồ không rõ. Vẻ mặt hơi đau đớn.

“Chú đang kích thích đến anh ta đấy chú.” Diêu Thiến Văn nhắc tôi.

Tôi lập tức thay đổi chủ đề: "Được, không nhắc đến quái vật nữa... Hải Đông, ai là người đã cứu cậu? Cậu có nhận ra không?"

"Cứu tôi? Này... Anh Tá, anh đang nói cái gì vậy?"

Anh ta lại cười ngây ngô.

"Anh vừa mới nói cái gì, người chị đã xuất hiện cứu anh là ai?"

Trình Hải Đông đã gặp Mễ Na, tôi đang nghĩ, có lẽ "chị" mà anh ta nói đến là Mễ Na? Mặc dù tôi biết khả năng này là rất nhỏ.

"A! Tôi muốn đứng lên!” Trình Hải Đông tựa như nghĩ đến điều gì, anh ta bắt đầu tìm kiếm khắp người, quần áo của anh ta đã bị rách đến nỗi việc che đậy cơ thể cũng là một vấn đề, khó có khả năng có thể tìm thấy vật gì. Anh ta điên cuồng tìm kiếm hồi lâu, lòng tôi càng trở nên không kiên nhẫn, tôi ngăn anh ta lại, hỏi: "Người đó có phải Mễ Na không, anh chỉ cần nói cho tôi biết có phải Mễ Na không là được!"

Nhưng Trình Hải Đông lại hỏi tôi: "Mễ... Mễ Na là ai?"

Lại trở nên ngu ngốc.

Điều này khiến tôi trở nên khó chịu hơn.

Anh ta hất tay tôi ra và tiếp tục tìm kiếm, thậm chí còn chui vào đống côn trùng trên mặt đất.

“Anh đang tìm gì vậy hả?” Diêu Thiến Văn ngồi xổm xuống và nhìn bộ quần áo bị làm rách của Trình Hải Đông, nói: "Có phải người phụ nữ đó đã cho anh cái gì không?"

Vừa hỏi xong, hai mắt Trình Hải Đông sáng lên, đột nhiên anh ta ngẩng đầu lên, cười ngây ngô với Diêu Thiến Văn: "Ừ... Đúng vậy, chị ấy cho tôi... Cho tôi một... A... Đâu mất rồi?"

“Cô ấy đã cho anh cái gì?” Diêu Thiến Văn có vẻ rất quan tâm đến câu hỏi này.

Nhưng bây giờ Trình Hải Đông trở nên điên điên loạn loạn, trí nhớ mơ hồ, dường như anh ta chỉ nhớ được trên người mình có mang theo thứ gì đó chứ không thể nhớ chính xác đó là cái gì. Điều này tiếp tục diễn ra trong một khoảng thời gian dài, cho đến khi Trình Hải Đông dần quên đi nó. Anh ta lại trở thành một tên ngốc chỉ có thể cười ngây ngô.



Mà tôi và Diêu Thiến Văn chỉ có thể bất lực nhìn nhau.

“Tiếp tục đi lên thôi, có lẽ đi một chút, anh ta sẽ nhớ lại gì đó, chúng ta cũng không thể chờ ở đây mãi đươc.” Tôi ngẩng đầu nhìn cánh cổng đá hình xoắn ốc trên đầu.

Dù ngốc nghếch nhưng Trình Hải Đông rất nghe lời.

Ba người chúng tôi tiếp tục leo lên, tầng thứ ba, tầng thứ tư, tầng thứ năm... Mãi cho đến tầng thứ bảy, mỗi một tầng đều xuất hiện những bức chạm khắc, càng lên trên cao, số lượng những bức chạm khắc ngày càng lớn. Số lượng người ở mỗi nghi thức được tăng lên, ở mỗi tầng sẽ tăng bảy người, tầng thứ nhất là bảy người, tiếp theo là mười bốn và đến tầng thứ bảy là bốn mươi chín người.

Con quái vật từ trên trời rơi xuống cũng đang dần thay đổi hình dạng.

Khi tôi lên đến tầng sáu, bề ngoài của con quái vật khiến tôi đặc biệt lo lắng. Nó được bao quanh bởi một tảng đá lớn và bên dưới là một cái ao nước tròn. Nó chỉ lộ ra một cái miệng đóng mở, tách ra từng xúc tu và xâm nhập vào mắt, mũi, miệng ở người, bắt đầu ký sinh.

Tôi đã từng thấy hình ảnh tảng đá bọc thịt này.

Đó là nơi tôi gặp lại Diêu Thiến Văn.

Tôi đang suy đoán, từ tầng thứ nhất đến tầng thứ bảy của tháp đá có ghi chép lại những vị trí khác nhau trong hang động để tiến hành nghi thức..

Bảy nghi thức.

Bảy con sâu kỳ lạ.

Hiện tại, tôi đang đứng trên tầng thứ bảy, trước mắt tôi là những dãy chạm khắc vô cùng rộng lớn khiến con người dường như trở nên nhỏ bé hơn. Con quái vật cuộn mình trên tòa tháp cao như một khối thịt, nhưng tiếp theo thì nó như một con rắn dài. Có vẻ như nó đã có thể thay đổi dáng vẻ của mình theo ý muốn.

Nhưng đây không phải vấn đề chính.

Vấn đề chính là cảnh này...

“Vị trí mà chúng ta đang đứng chính là hình ảnh trên những bức chạm khắc trong tòa tháp, phải không?” Trải qua đoạn đường này, Diêu Thiến Văn cũng hiểu được ý nghĩa của bức chạm khắc.

Chúng tôi đang ở nơi tổ chức nghi thức bốn mươi chín người.

“Có lẽ là vậy… Nhưng con quái vật đó đã khô héo, như thể nó đã chết lâu lắm rồi.” Tôi nhìn lên phía trước, có một cánh cổng bằng đá hình xoắn ốc ở vị trí đó. Tầng thứ bảy này không phải cũng không phải là đỉnh của tòa tháp.

"Tiếp tục đi lên thôi."

Tôi cùng với Trình Hải Đông hợp lực để mở cánh cửa này.

Lúc trước tôi không nhận được bất kỳ thông tin nào về Mễ Na từ miệng của Trình Hải Đông, và bây giờ khi đến đây, tôi cũng không tìm thấy bất kì dấu vết nào của cô ấy, tôi không cam lòng! Tòa tháp này nhìn từ bên ngoài rất to lớn, nếu có một con đường trên đó, chắc hẳn sẽ tồn tại những căn phòng bí mật khác. Có lẽ, sẽ tìm thấy thứ gì đó...

Tuy nhiên, thực tế khác xa so với trí tưởng tượng của tôi.

Mặc dù tồn tại một lối vào, nhưng không hề có phòng bí mật.



Phía trên tầng thứ bảy như một chiếc ống khói chọc trời, kéo dài đến tận cùng, ánh sáng của đèn pin cũng không thể chiếu hết.

"Có vẻ như chúng ta không thể tiếp tục đi lên..." Diêu Thiến Văn nhìn lên.

“Không, tôi vẫn có thể leo lên.” Tay tôi vuốt ve tường, sờ lên những vết rỗ và những chỗ lồi lõm, thỉnh thoảng có những tảng đá nhô lên, nó sẽ là điểm tựa cho việc leo lên trên.

"Chú điên rồi sao? Cái cột này cao bao nhiêu cũng không thấy? Chú có thể leo bao xa?"

“Vậy nếu thấy tôi sẽ thấy ném một đồng xu.” Tôi kẹp con dao găm vào thắt lưng, xé một mảnh áo, quấn đèn pin quanh đầu, rồi nói với Diêu Thiến Văn và Trình Hải Đông: “Hai người đợi tôi ở đây.”

"Chú thật sự muốn leo lên sao?"

Diêu Thiến Văn nhìn tôi với vẻ mặt không tin được. "Chú biết rằng dù có lên trên cũng không có cách nào thoát ra được nhưng vẫn cố chấp leo lên. Chú không muốn tìm lối thoát, chú là đang muốn tìm thứ gì đó. Rốt cuộc chú đang tìm cái gì, hình như chúng ta vẫn chưa nói về việc này."

"Vậy giờ tôi nói, tôi chỉ muốn tìm Mễ Na, không có ai biến mất mà không để lại dấu vết. Ngược lại là cô, cô chưa nói thật."

Tôi nắm lấy những viên đá trên tường, dùng sức dưới chân và bắt đầu leo lên trên.

"Tên điên... Mong sao chú ngã chết!"

...

Tôi chưa bao giờ tham gia vào hoạt động leo núi, nhưng tôi cũng biết rằng đó không phải là một công việc dễ dàng. Thực sự tôi cũng không hiểu rằng tại sao tôi lại có một quyết định ngu ngốc như vậy và lại còn leo lên bằng tay không?

Có lẽ tôi đúng là một tên điên như lời Diêu Thiến Văn nói.

Nhưng tôi không thể kiềm chế được bản thân.

Tôi chỉ muốn biết, những ảo giác luôn cho tôi tiên đoán trước tương lai, lần này sẽ mang đến cho tôi những bất ngờ gì! Tôi muốn tìm lại những kí ức đã mất giữa tôi và Mễ Na!

Càng ngày tôi càng leo lên cao, thỉnh thoảng nhìn xuống nhưng tôi hoàn toàn không thấy Diêu Thiến Văn và Trình Hải Đông. Lúc này, tôi có thể cảm nhận rõ ràng những cơn đau rát từ bàn tay, cánh tay, bả vai, thắt lưng, bụng, bắp chân truyền đến. Cảm giác kiệt sức đeo bám tôi lúc nào không hay, dường như tôi có thể buông xuôi bất cứ lúc nào.

Nhưng tôi không muốn buông tay...

Có lẽ chỉ cần tôi bắt thêm một tảng đá và bước mạnh thêm một bước về phía trước, tôi sẽ đến gần đến Mễ Na nhiều hơn một chút.

Dần dần, tiếng tim đập vang lên rõ ràng bên tai tôi, nó giống như nhịp tim của tôi, hay nói cách khác, nó cùng tần số với nhịp tim của tôi.

Nhưng âm thanh đó dường như vẫn cách tôi rất xa.

Dù vậy, nó cũng ngày càng gần hơn mỗi khi tôi leo lên.

Nó dần trở nên rõ ràng hơn và tôi có thể cảm thấy rằng tôi đang tiến gần đến một trái tim đang đập. Ngơ ngác ngẩng đầu lên, tôi nhìn thấy thứ gì đó bên ngoài ánh đèn pin, và nó đang tỏa sáng.