Hành Trình Tuyệt Mệnh

Chương 31




Tầng thứ nhất của bức chạm khắc, mỗi một mặt gồm bảy người.

Tầng thứ hai là mười bốn, gấp hai lần con số trước.

Ở giữa bức chạm khắc có nhiều cơ thể to lớn, nhưng bên trong mười bốn cơ thể đều có ký sinh trùng của quái vật nên bên ngoài đã có biến đổi rất lớn. Nhưng so sánh với con trùng kia, bây giờ tôi để ý nhất là con số.

“Bảy, mười bốn… Mười bốn?”

Trong đầu tôi nhanh chóng hiện ra tấm hình kia, tính cả tôi ở trong, chúng tôi vừa đúng mười bốn người. Mà trừ tôi ra, thi thể của những người còn lại đều được tìm thấy ở ngoại ô thành phố. Cho nên một tháng trước đây, chúng tôi đã tiến vào trong núi sâu, tiến vào hang núi, sau đó trải qua nghi thức giữa tầng thứ hai của bức chạm khắc này đúng không?

“Sai.”

Đột nhiên tôi nhớ tới một chuyện khác.

Diệp Thiên Trạch!

Tên kia cũng không có xuất hiện ở trong bức ảnh chụp chung với bạn bè! Một tháng trước anh ta cũng không có lý do gì để tiến vào Núi Mặc. Nếu như nói, bị mổ bụng phá dạ dày thi thể tương ứng với người bị lột da ở giữa bức chạm khắc, nếu như vậy thì tại sao Diệp Thiên Trạch không tham gia cái nghi thức này lại có thể quay về từ cõi chết?

Trong video tranh đoạt văn kiện, Diệp Thiên Trạch vô cùng bình thường trước khi bị tôi giết.

Cho nên rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, vì sao anh ta bị lây?

Vì sao?

Vì sao?

Đầu tôi đau đến mức muốn nứt ra, tâm trạng của tôi bỗng nhiên trở nên rất kích động. Nhưng đây cũng không phải lần đầu tiên, mỗi khi tôi sợ hãi, kích động hoặc là tức giận, hay những kích thích mạnh về cảm xúc thì tôi sẽ khó có thể kiểm soát bản thân.

Mà giờ khắc này, tôi cảm thấy mình đang nghĩ tới điều gì đó.

Nhưng có một sức mạnh trong nội tâm, nó chống cự làm tôi không thể nhớ lại.

Tôi cố gắng để cho mình bình tĩnh trở lại nhưng lúc này ánh mắt của tôi không cẩn thận chú ý tới bức bức chạm khắc cuối cùng.

“Đó là…” Hình ảnh của bức bức chạm khắc cuối cùng dường như đang cất dấu thứ gì đó.

Cái người ở chính giữa bị mười ba người vây xung quanh.

Là anh!

Ánh mắt của anh, mặt của anh không giống với những bức tranh trước!

Tôi di chuyển tầm mắt đến những bức tranh, biểu cảm người này gần như là một, đến tấm cuối cùng này lại đột nhiên vô cùng dữ tợn và tức giận.

Vì sao?

Tôi đi từng bước một tới bức bức chạm khắc.

Gương mặt nhìn như “tức giận” càng rõ.



Không, gương mặt đó không phải là tức giận…

Mà là biến dạng!

Mặt của anh biến thành quái vật, vị trí chỉ tương ứng với những xúc tu chưa rời đi trên đỉnh đầu của anh ta!

Mặt người và mặt trùng hầu như giống nhau như đúc!

Điểm khác biệt duy nhất, lỗ sâu đục trên mặt người thì mở ra mà mắt trùng lại đóng lại. So sánh với những bức bức chạm khắc lần trước, chỉ có bức cuối cùng này trùng không mở mắt!

Vậy nhắm mắt đại biểu cho cái gì?

Có thể có rất nhiều hàm nghĩa.

Nhưng ở giữa bức bức chạm khắc này, không chỉ quái trùng nhắm mắt mà còn bị lột “da người”.

Nếu cái nghi thức này là bổ sung chất dinh dưỡng cho trùng ký sinh ở cơ thể người, lớn lên sinh sôi nảy nở, cuối cùng phá kén sống lại, vậy những… Người còn sống này, rốt cuộc là người hay là trùng? Đáp án dường như đã rõ ràng. Những… Tấm da này không còn là da mà là bị hấp thụ hết chất dinh dưỡng, hút khô sinh mạng, mất đi sinh mệnh.

Là thi thể.

Nếu hiểu như vậy thì nhắm mắt đại biểu cho cái chết.

Cho nên ở bức cuối cùng, đỉnh đầu cơ thể mẹ gieo kí sinh trùng đã chết mà ở giữa đám người lại hiện ra một khuôn mặt giống mẫu trùng.

Ý của nó là…

“Cơ thể mẹ của ký sinh!” Tôi lui về phía sau, tay run rẩy mò lấy lồng ngực của mình, một loại cảm giác buồn nôn xuất hiện.

“Chú bị làm sao vậy, chú không khỏe sao?” Diêu Thiến Văn thấy bất thường, đang chuẩn bị tiến lên hỏi nhưng ngay lúc đó, cảm xúc của tôi tệ chưa từng thấy. Trong đầu tôi không ngừng hiện lên những kí ức trước kia, giả dụ một tháng trước chúng tôi cùng tham gia thám hiểm, cũng thực sự tham gia cái nghi thức này nhưng tôi lại khác với mười ba người còn lại, vậy tôi là người ở chính giữa kia đúng không?

Nếu là như vậy thì tôi chính là một quái vật.

“Đừng tới gần tôi.”

“Hả?”

“Tôi nói cách xa tôi một chút…”

Tiếng cười trong lòng tôi lại xuất hiện, lúc này tôi đã hiểu, đó không phải tiếng cười mà là “trùng” phát ra tín hiệu, nó ở trong cơ thể của tôi, hoặc cũng có thể nói tôi chính là nó.

Vào giờ khắc này suy nghĩ của tôi rơi vào một vòng luẩn quẩn, tôi bắt đầu không ngừng nghe được những âm thanh kì lạ.

Dường như tôi đã bị mất phương hướng.

Nhưng may mắn là đúng lúc này, bỗng nhiên tôi nghe thấy tiếng Diêu Thiến Văn bất mãn lầm bầm: “Chú ơi, chú bị tâm thần phân liệt hả? Đang bình thường đột nhiên nổi giận, chú nghĩ rằng tôi muốn ở chung một chỗ với chú sao, tại tôi không ra được thôi!”

Giống như một cây đao đâm xuyên qua bóng tối che trước mắt tôi!

Cho tôi hít thở không thông thật lâu rồi đột nhiên khôi phục cảm giác hô hấp.

“Tâm thần phân liệt”, không sai, ký ức của tôi vẫn còn, tôi vẫn biết rằng mình là Tá Lạc, mặc kệ trên người tôi xảy ra chuyện gì thì vào thời khắc này tôi vẫn tồn tại như cũ.



Chỉ là nó cũng ở đây.

Giống như tâm thần phân liệt.

Bắt đầu từ khi tôi giết Diệp Thiên Trạch, tôi đã mấy ý thức mấy lần, hiện tại tôi nghi ngờ trong lúc tôi mất đi ý thức, sức mạnh thống trị cơ thể có lẽ nằm trong tay thứ đó.

Tôi phải nghĩ ra biện pháp giết chết nó.

Nhưng trước đó, tôi phải rời khỏi đây trước.



“Tiếp tục đi về phía trước đi, trên đó nhất định còn có cái gì đó.” Sau khi ổn định tâm trạng, tôi tìm ra bộ phận then chốt tương ứng với tầng trên và nhờ Diêu Thiến Văn đến giúp.

“Sao lúc nãy chú nổi điên vậy?” Diêu Thiến Văn nắm bộ phận then chốt, tò mò nhìn tôi: “Thật ra chú cũng đã tới nơi này rồi? Có phải nhớ ra được gì không?”

“Có lẽ vậy nhưng đều đã quên.”

“Rốt cuộc chú đến tìm cái gì?”

Tay của tôi dừng lại một chút, ngẩng đầu lên nhìn Diêu Thiến Văn, nhìn hai mắt cô ta: “Là người phụ nữ kia.”

“Chú biết chị người cá sao, các người quen nhau? Chị ấy ở đâu?” Mắt Diêu Thiến Văn sáng lên: “Quả nhiên là vậy, trước kia tôi có hỏi, tôi cũng đoán được sơ sơ…”

Bốn chữ “Cô ấy ở đâu” được Diêu Thiến Văn nói ra, đó là cô ta buột miệng nói ra, tôi nhận thấy được những lời này là bản năng, nó thốt ra không chút suy nghĩ. Nói như vậy, không có chứng cứ nào, chỉ là trực giác của tôi.

Nhưng nếu như trực giác này không sai, tôi đại khái hiểu lý do tại sao Diêu Thiến Văn tới nơi này.

“Cô tới đây là vì tìm cô ta sao?”

Diêu Thiến Văn sửng sốt, lập tức đổi giọng: “Tôi không có!”

“Cho nên chuyện trước đây của cô cũng không phải sự thật.”

“Những điều tôi nói là thật… Nhưng thật ra chú, các người có quan hệ thế nào? Trước đây phủ nhận, nói các người không biết?”

“Cô ấy là bạn gái của tôi nhưng mất tích. Mà ở đây là nơi chúng tôi gặp nhau lần cuối.” Tôi không biết: "Tôi không biết. Sau này Mễ Na còn ở với tôi một tháng, cũng không biết rốt cuộc có phải là cô ấy hay không?”

“Ồ?” Mễ Na nghi ngờ nhìn tôi.

“Trước kia tôi không muốn nói cũng không có tâm trạng để nói. Nhưng chuyện bản thân nói hay không nói cũng không ảnh hưởng gì đến tôi và chu. Tôi không có lý do gì để nói dối anh. Cho nên tới phiên chú.”

Tôi cứ tưởng Diêu Thiến Văn sẽ tỏ tình với tôi. Ai ngờ lại: "Chú ơi, chú có phải là hơi quá đáng không? Tôi thực sự tò mò tại sao chú lại đi tìm chị Tiên cá, nhưng những gì tôi đã nói với chú trước đây, không phải nói dối. Tôi thật sự đến đây để đổi vận.”

“Đùa tôi à?” Hơi tức giận, tôi vặn mạnh cơ chế và mở cánh cửa đá xoay trên đầu. Tôi đang định tức giận, nhưng lại phát hiện bên trong cánh cổng đá trên đầu có thứ gì đó đang buông thõng xuống!

Diêu Thiến Văn và tôi cùng lúc nhìn lên.

Đó là một cánh tay của con người…