Hành Trình Tuyệt Mệnh
Diệp Thiên Trạch, có lẽ vì là một pháp y nên trông cả người anh ấy rất lạnh lùng, nói năng nghiêm túc. Nhưng đã là con người thì đều có khuyết điểm, mà anh ấy cũng không ngoại lệ. Bình thường nếu muốn từ trong miệng anh ấy moi ra chuyện gì đấy gần như là không thể.
Trừ một trường hợp.
Chính là thời điểm anh ấy uống say.
Trong rất nhiều năm như vậy tôi vẫn không hiểu tại sao, bình thường anh ấy là một người làm việc gì cũng rất đứng đắn, nhưng khả năng uống rượu lại kém đến như vậy.
Sau khi tan việc, khoảng 8 giờ 30 tối, tôi hẹn gặp anh ấy gặp trong một quán rượu nhỏ. Hình như anh ấy vừa mới rời khỏi trung tâm pháp y, trong tay còn cầm theo một tập tài liệu dày cộp, hơn nữa trên văn kiện kia vẫn còn dính một ít vệt máu trên đó.
“Hôm nay thật sự không thể uống được, tôi biết mình khi say có đức hạnh gì mà.” Diệp Thiên Trạch vừa tới đã từ chối ngay.
"Anh nghĩ nhiều rồi, anh Diệp à, tôi đối với vụ án kia không có hứng thú gì đâu. Vốn dĩ gần đây tôi đang đi nghỉ phép đấy, anh quên rồi sao? Tìm anh uống rượu chỉ đơn giản vì đã quá lâu rồi hai anh em chúng ta chưa gặp nhau mà thôi."
“Tôi sẽ không buông lỏng cảnh giác đâu đấy.” Mặc dù nói vậy, nhưng anh ấy vẫn ngồi xuống.
Tôi cười cười, nói tiếp: "Anh biết không, tôi sắp kết hôn rồi đấy, nhưng ... vấn đề chính là ở đây. Anh nói, sao một người đàn ông như tôi lại bắt đầu có chút sợ hãi trước hôn nhân nhỉ? Thật buồn cười ha? Không biết từ việc chỉ có một mình, sau đó trong cuộc đời lại xuất hiện thêm một người nữa thì cuộc sống sẽ thay đổi như thế nào nhỉ. Cho nên mới muốn tìm anh tâm sự. Trần Sâm là một người thô tục, đối với loại chuyện này mà rủ theo anh ấy sẽ chỉ càng thêm rối bời mà thôi."
Tất nhiên, tôi tùy tiện bịa ra để mượn một cái cớ uống rượu, nhưng mà cái cớ này đúng là nửa thật nửa giả.
Nhưng tóm lại, mục đích của tôi đã đạt được.
Đại khái khoảng một giờ sau, trên mặt Diệp Thiên Trạch xuất hiện một nụ cười, giống như tất cả những tên sâu rượu vậy, cười ngây ngô: "Cho nên tôi nói, cậu lo lắng chuyện này để làm gì, đều vô dụng cả! Vận mệnh của chúng ta đã được ông trời sắp xếp xong xuôi từ lâu rồi… Đúng không..."
“Cũng đúng.” Tôi gật đầu một cái, uống cạn rượu trong ly, nói tiếp: “Như hôm nay vậy, vốn tưởng rằng mình gặp phải một vụ án hiếm lạ, trong lòng còn rất phiền não, nhưng không ngờ tới, Thượng Đế lại trực tiếp giúp tôi bỏ đi chuyện tồi tệ này. Tôi thực sự đúng là vô cùng may mắn mà."
"May mắn của cậu thật không tệ, tôi… tôi thì đang bức bách đây..."
"Sao lại nói như vậy?"
"Tôi ..." Diệp Thiên Trạch chuẩn bị mở miệng định nói, nhưng ngay trong nháy mắt, lông mày của anh ấy nhíu chặt lại, khuôn mặt vốn đang hồng hào chợt thay đổi trở nên tái nhợt, giống như đang nghĩ đến hình ảnh gì đó vô cùng kinh hãi, nói: "Tôi đã ký vào thỏa thuận..."
Nghe đến đây, lòng tôi chùng xuống, thật sự đã đánh giá thấp định lực của anh chàng này. Ngay cả khi say mà anh ấy vẫn không quên việc giữ bí mật về tài liệu.
Cũng may nửa câu sau, anh ấy đột nhiên đổi lời, nói: "Nhưng tôi thật sự không thể nhịn được, cậu biết ... cậu có biết hôm nay từng thi thể của các cậu đưa tới là cái gì không?"
"Cái gì? Không phải là thi thể sao? Ngoài việc tương đối nhiều thì còn có vấn đề gì hả? Ồ đúng rồi, trong các thi thể đó, có một cái xác khô, có phải có chút phiền toái không?"
"Thứ đặc biệt đó làm quái gì phải thi thể! Tôi đến bây giờ vẫn không biết nó cuối cùng là cái gì nữa!"
Với những lời này, tôi hoàn toàn không hiểu được.
Tôi lắc đầu: "Nghe không hiểu."
Diệp Thiên Trạch lộ ra một nụ cười say xỉn, duỗi một ngón tay về phía tôi, nói: "Tôi hỏi cậu một vấn đề nhé, đây là cái gì? Đầu ngón tay đúng không? Trong này có cái gì?"
"Anh rốt cuộc muốn nói cái gì?"
Diệp Thiên Trạch thả tay xuống, ghé sát vào người tôi: "Những thứ kia căn bản không phải là xác người chết, tôi chưa từng nhìn thấy người mà không có nội tạng, xương cốt gì hết, toàn bộ thân xác chỉ có da và thịt thôi."
Không có nội tạng thì tôi biết, Trần Sâm đã đề cập đến chuyện này khi anh ấy kể lại thông tin cho tôi.
Nhưng không có xương cốt là ý gì?
"Nghe rõ chứ, nếu như không phải da thịt đều là thật, tôi còn nghi ngờ đội của các cậu mang đến cho tôi mười ba con búp bê bơm hơi đấy..."
"Là bị người khác lấy đi sao? Nội tạng ấy?"
"Không, không, không ..." Diệp Thiên Trạch xua tay: "Nội tạng có thể lấy đi được, nhưng bên trong thi thể đã chết từ lâu lại không có vết tích nào, hiểu không? Có nghĩa là căn bản nó không có bất kỳ dấu hiệu từng tồn tại nào của nội tạng cả! Hơn nữa, cứ cho là cơ quan nội tạng có thể bị lấy đi, nhưng ngay cả xương cũng không có, thì quá lợi hại rồi?"
"Đó không phải là bùn trát nên đấy chứ."
Diệp Thiên Trạch tiếp tục xua tay: "Thịt của những người này cũng rất kỳ lạ. Tuy rằng chưa phát hiện ra điều gì dị thường, cũng giống người bình thường như chúng ta, nhưng ... lại rất dày, không giống làm từ máu thịt, ngược lại...ngược lại nó có chút hơi giống một bộ xương ngoài của côn trùng vậy, cậu hiểu chứ?"
"Không hiểu."
"Đến đây, tôi cho cậu xem bức ảnh này...Tôi cũng rất quan tâm đến chuyện này, hơn nữa tôi đã ký vào một bản thỏa thuận, cho nên tôi chuẩn bị quay trở về nghiên cứu thêm một chút. Đây là bức vẽ giải phẫu của một trong những xác chết. Lúc các cậu phát hiện ra thi thể, thấy tất cả đều bị mổ bụng ra, toàn thân chỉ có một vết thương này. Nhưng sau khi tôi kiểm tra thương tích, cậu đoán xem nguyên nhân gây ra nó là từ đâu?". Diệp Thiên Trạch mở tập văn kiện có dính vết máu ra, bên trong có hình ảnh giải phẫu xác của một người đàn ông, rồi anh ấy tiếp tục nói: "Là từ bên trong xé ra! Tức là có cái gì đó xé từ trong bụng của anh ta ra ngoài, sau đó trốn thoát khỏi đó."
Tôi không phải là một bác sĩ pháp y chuyên nghiệp, nên không thể hiểu được bức ảnh này. Theo tôi thấy, đó chẳng qua chỉ là một bức tranh đẫm máu.
Nhưng qua lời kể của Diệp Thiên Trạch làm tôi có chút tự hỏi, liệu có phải anh chàng này uống nhiều quá rồi không.
Sau đó, chúng tôi trò chuyện về những thứ khác, uống một hơi đến khoảng mười hai giờ đêm, ngay cả tôi cũng có chút say.
Những việc trải qua vào ban ngày, thêm cả giấc mộng đêm qua nữa dần trở nên mơ hồ trong trí nhớ của tôi sau khi say rượu. Tôi càng lúc càng nghi ngờ mình chẳng qua chỉ đơn thuần mắc bệnh thần kinh, mà Diệp Thiên Trạch cũng đã uống nhiều.
Về đến nhà, chiếc đèn nhỏ trong phòng bếp vẫn còn sáng, Mễ Na đang ngồi ở bàn ăn, trước mặt có một đĩa trái cây không biết đã để bao lâu rồi.
"Em còn cho là anh đang bận rộn với vụ án nghiêm trọng nào đó, nhưng hóa ra lại đi uống rượu đến nửa đêm sao? Tá Lạc, anh được lắm."
Tôi muốn giải thích rằng những việc này có liên quan đến vụ án, nhưng rồi mới nhớ ra, vụ án đã được cấp trên tiếp quản, nên dường như không thể lấy nó làm lý do được. Sau đó, tôi liền rơi vào tình trạng trăm miệng cũng không thể nào giải thích được.
Móng tay dài của Mễ Na quẹt qua trái cây trong đĩa, nước từ quả thối rữa chảy ra khỏi vỏ rồi rơi xuống đĩa, cô ấy liếm móng tay của mình một chút, sau đó lộ ra vẻ mặt chán ghét, nói: "Không biết anh suốt ngày đang làm cái gì nữa, trái cây cũng để cả một tuần lễ rồi, dọn dẹp chút đi chứ."
Nói xong Mễ Na xoay người trở về phòng ngủ.
Đĩa trái cây đã thối rữa kia tôi không để ý thấy.
Nhưng mà mùa hè năm nay côn trùng thật sự không nhiều, đã bị hỏng một tuần nay rồi mà không có lấy một con ruồi nữa ...
Đổ sạch đĩa trái cây đi, tôi ngấm men say, buồn ngủ, ngã xuống giường rồi dần dần mất đi ý thức. Trong mơ hồ, tôi hình như nghe thấy Mễ Na hỏi sao dạo này tôi lại lạnh nhạt như thế, rõ ràng là sắp đến ngày kết hôn rồi. Cô ấy còn hỏi tôi có phải không còn yêu cô ấy nữa, nếu như có một ngày, cô ấy đột nhiên biến mất, giống như đã chết vậy, tôi có liều mạng để đi tìm hay không, tìm đến khi nào gặp được cô ấy mới thôi.
Cuối cùng, có lẽ Mễ Na còn nói với tôi rằng, nếu như tôi muốn tìm cô ấy mà không tìm thấy, thì hãy đến nơi đầu tiên mà tôi đã đánh mất cô ấy để tìm.
Những thứ này không thể giải thích được, tôi cũng không chắc liệu chúng có phải là kết quả của một giấc mơ hay không.
Bởi vì sau nửa đêm, tôi quả thật đã nằm mơ, trong mơ đầy rẫy những xác chết, còn có tòa nhà theo phong cách kiến trúc châu Âu, thêm một số thứ màu đen dày đặc, chằng chịt, giống như những con kiến đang hành quân trên sa mạc. Bọn chúng cùng những thi thể đuổi theo và nuốt chửng lấy tôi.
Vào sáng sớm, tiếng rung của điện thoại làm tôi thức giấc.
Người gọi đến là Trần Sâm.
“Alo, sao… sớm vậy?” Tôi mơ mơ màng màng trả lời điện thoại, phát hiện Mễ Na không ở bên cạnh, xung quanh cũng không có ai cả.
"Bây giờ cậu đang ở đâu?”. Giọng nói của Trần Sâm mang theo vẻ lạnh lùng gấp gáp.
"Tôi còn có thể ở đâu chứ, ở nhà, trên giường, còn chưa tỉnh ngủ."
"Cậu lại ...về nhà?"
"Vớ vẩn, tôi không về nhà thì đi đâu?"
"Vậy cậu chờ tôi."
Nói xong, Trần Sâm nhanh chóng cúp điện thoại.
"Hử?"
Tại sao tôi cảm thấy có chút kỳ quái, anh ấy định hỏi chuyện gì vậy? Nghe giọng điệu của anh ấy, có lẽ lúc này tôi không nên ở nhà mới đúng?