Hành Trình Tuyệt Mệnh

Chương 20




"Không thể không nói, Tá Lạc, anh thực sự giàu trí tưởng tượng quá rồi."

Giọng của Quan Hạo đè nén xuống rất thấp.

Đã nói đến nước này, tôi cảm thấy anh ta không cần thiết phải tiếp tục nói dối, dù sao thì tôi cũng đã tách ra khỏi đội phía sau rồi, tôi chỉ muốn nói với anh ta là tôi sẵn lòng giữ một số bí mật cho anh ta.

"Nói đi."

"Tôi chưa bao giờ đến đây, nhưng tôi đã nghe một số truyền thuyết liên quan đến nơi này ..."

“Tôi không muốn nghe anh bịa chuyện.” Tôi trực tiếp ngắt lời Quan Hạo.

"..." Quan Hạo im lặng.

Chúng tôi cứ như vậy đi về phía trước, qua một hồi lâu, anh ta mới mở miệng nói: "Không có gì cả, tôi không có gì để nói, vẽ đường ngắn đó là thói quen của tôi thôi, không có chuyện gì tôi phải nói rõ với anh."

Anh ta từ chối trả lời, nhưng ngược lại tôi không hoảng, sớm đoán được anh ta sẽ như vậy.

Hơn nữa, bản thân sự ngụy biện của Quan Hạo có lẽ thú vị hơn "sự thật" mà anh ta nói.

“Điều đó có nghĩa là, chuyện này rất quan trọng, có liên quan đến sự sống và cái chết. Vấn đề sinh tử của nhóm người chúng ta." Tôi trông giống như đang lầm bầm lầu bầu nói với chính mình.

Một giây kia, dường như tôi có thể nghe thấy nhịp tim của Quan Hạo.

"Để tôi đoán một chút", tôi tiếp tục nói: "Trong những người chúng ta, đối với anh mà nói, tính mạng của ai cũng có giá trị nhỉ? Anh, còn có Nguyễn Na Na, rõ ràng biết chút gì đó về ngọn núi và có liên quan đến cái hang động này? Mặc dù anh biết mọi chuyện rất nguy hiểm, nhưng cũng không phải là không có tỷ lệ sống sót, nếu như không muốn nói rằng, đó là vì có thể mang lại cơ hội sống sót dù rất thấp cho anh, cho Nguyễn Na Na, hoặc cho cả hai người bọn anh".

“Đừng nói bậy nữa.” Giọng của Quan Hạo mang theo chút tức giận.

"Tôi còn chưa nói xong, tiếp theo phải nói đến điểm chính nhỉ."

"Tôi không muốn nghe, Quản Đại Vĩ! Anh đến đây, hai người đổi vị trí cho nhau! Tá Lạc nói anh ấy mệt!" Quan Hạo đột nhiên hét lên với cả đội.

Tôi khoát tay, đáp lại: "Không."

"Đừng hoảng sợ, tôi không định đem suy đoán của mình nói ra ngoài đâu, hơn nữa, người khác chưa chắc có thể đã tin. Giống như anh nói, tôi chỉ đoán mà không có chứng cứ."

"Anh còn muốn nói điều gì?”

Tôi liếc mắt về phía sau, nhìn Diêu Thiến Văn và Hạ Nam đang đỡ Nguyễn Na Na, nói: "Anh biết không, trước đây anh đã nói với tôi, ước muốn của Na Na chính là muốn leo núi đúng không?"



"Có vấn đề gì sao ..." Giọng Quan Hạo run rẩy một chút.

"Tôi từng có một người bạn không may bị mắc bệnh nan y. Trước khi chết, anh ấy cũng muốn làm những điều mà mình muốn làm nhưng không được. Nghĩ đến cái chết, điều đó thực sự quá đáng sợ. Bây giờ anh có thể nhìn thấy màu sắc rực rỡ, có thể nghe được âm thanh, chạm vào đồ vật… Nhưng tất cả những thứ này sẽ bị biến mất, ngay cả chính bản thân anh. Cho nên trước khi chết, ngược lại càng khiến cho người ta muốn buông thả, anh biết hai chữ "buông thả" này có ý nghĩa gì không?"

“Có ý gì?” Anh ta hỏi.

"Dù sao trước sau gì anh cũng phải biến mất đúng không, vậy thì còn cái gì có thể trói buộc được anh nữa sao? Vì thế nên người bạn kia của tôi, đến cuối cùng lại có thể hưởng thụ được những hạnh phúc mà trước đây anh ấy chưa từng có. Anh ấy không cần phải lo lắng cho tương lai, có thể thỏa thích làm những gì mình muốn làm nhưng trước đây ngại ánh mắt của người khác mà không dám thực hiện."

"..." Quan Hạo không đáp lời.

Tôi tiếp tục: "Nhưng Na Na, có vẻ như không giống như đang hưởng thụ cuộc leo núi này chút nào."

"Mọi người đều dừng lại một chút trước những phong cảnh đẹp, chỉ có cô ấy, đôi mắt kia giống như hai ngôi sao đã tắt. Tôi đoán, cho dù cô ấy không bệnh, thì đối với chuyện leo núi lần này, cũng không có chút hứng thú nào đúng chứ? Khả năng diễn của anh không tệ, nhưng tiếc là, bạn gái của anh không chịu phối hợp cùng anh."

Quan Hạo cuối cùng cũng dừng bước, nói: "Nhưng anh cũng có bí mật mà, không phải sao?"

Những lời này của anh ta, coi như ngầm thừa nhận.

“Đây rốt cuộc là nơi quái quỷ gì vậy?” Trước khi anh ta hỏi tôi, tôi đã đặt câu hỏi.

"Tế đàn..."

"Tế đàn?"

"Đúng vậy, tế đàn, hoặc có thể nói là nơi thờ thần linh, hoặc nơi tổ chức một nghi thức nào đó ở đây."

“Anh nói sao, tôi nghe không hiểu.” Tôi cần Quan Hạo đem những thông tin mà anh ta biết cẩn thận nói cho tôi.

"Anh thấy Na Na rồi đó, cô ấy sắp chết, nhưng tôi không muốn để cô ấy phải chết ... Còn nhớ hôm trước tôi đã nói chuyện liên quan đến truyền thuyết trường sinh không, ở núi Mặc Sơn có truyền thuyết đó, nên tôi liền chạy đến đây."

"Anh cảm thấy người bình thường sẽ tin vào những thứ này sao?"

Quan Hạo lắc đầu.

Tôi hỏi: "Vậy thì tại sao anh phải tin. Chỉ vì một cái truyền thuyết, mà anh quyết định đưa người bạn gái bị bệnh nan y của mình đến nơi này để tìm chút hy vọng? Anh nghĩ mình đang đóng phim sao?"

“Tôi…”



Lúc này, tôi liền hỏi vấn đề mà tôi đang muốn hỏi nhất: "Có phải anh biết có người đã từng đến nơi này trước đây rồi đúng không?"

"Tôi ..." Quan Hạo nhẹ nhàng lắc đầu.

Tôi không kịp đợi anh ta nói xong\, tiếp tục hỏi: "Anh có biết một nhóm trên mạng xã hội có ID là ***. Đó là một vài người thích đi thám hiểm\, thỉnh thoảng bọn họ sẽ tổ chức cho một chuyến du lịch tham quan những vùng núi sâu thẳm. Trong số những người hoạt náo đó\, có người sử dụng mạng xã hội\, tên trên mạng là..." Tôi nói ra tên đăng nhập trước đây của mười ba người Mễ Na và nhóm bạn đồng hành đã chết.

Quan Hạo tiếp tục lắc đầu: "Chuyện này tôi thực sự chưa từng nghe qua, quả thật tôi đã nhận được thông tin liên quan đến núi Mặc Sơn từ một người. Tuy nhiên, tôi không biết liệu cô ấy có sử dụng mạng xã hội đó không."

"Vậy tại sao anh lại tin tưởng người kia?"

Tôi không nghĩ rằng nếu ai đó kể về một truyền thuyết vô duyên vô cớ, Quan Hạo sẽ tin ngay vào điều đó, cho dù anh ta có rơi vào trạng thái suy sụp cùng tuyệt vọng đi chăng nữa.

Trừ khi, người kia còn làm chuyện gì khác.

Quả nhiên, tiếp sau đó Quan Hạo tiếp tục kể về câu chuyện của anh ta và Nguyễn Na Na.

Đó cũng là vào khoảng một tháng trước, khi tình trạng của Nguyễn Na Na đột ngột trở nên xấu đi, Quan Hạo và gia đình cô ấy đã được thông báo chuẩn bị cho tình huống xấu nhất xảy ra. Đến bây giờ Quan Hạo vẫn còn nhớ rõ, trời ngày hôm đó có màu sắc mờ mịt chưa từng thấy, bầu không khí loãng đến mức không thở nổi. Nhưng anh ta dường như cũng không cần hô hấp nữa, ngồi ở ngoài phòng bệnh, giống như một người đã chết.

Khi đó có một người phụ nữ xuất hiện, hỏi anh ta người bên trong là ai.

Quan Hạo trả lời đó là người anh ta yêu.

Người phụ nữ kia nói thật trùng hợp, người cô ta yêu chân thành cũng sắp chết.

Vì vậy, cô ta liền ngồi bên cạnh Quan Hạo, nhẹ nhàng xoa đầu anh ta, giống như một người mẹ an ủi đứa con bị thương vậy. Giờ phút đó, Quan Hạo thực sự cảm thấy có một sự ấm áp, bình yên vô hình xuất hiện quanh mình, tựa như thế giới này trong nháy mắt bỗng trở nên hiền lành hơn.

Loại cảm giác an ổn này khiến Quan Hạo nảy sinh một thiện cảm kỳ lạ và lệ thuộc vào người phụ nữ này.

Cô ta nói rằng cô ta muốn vào gặp Nguyễn Na Na, Quan Hạo đã đồng ý. Sau đó, trong phòng bệnh chỉ có anh ta, người phụ nữ và Nguyễn Na Na. Quan Hạo bắt đầu kể những câu chuyện trong quá khứ của họ, không phải chuyện long trời lở đất gì cả, nhưng anh ta lại chìm đắm trong đó, đến nỗi hoàn toàn không phát hiện rằng người phụ nữ kia đã đem thứ gì đó nhét vào trong miệng Nguyễn Na Na!

Khi anh ta phát hiện ra, Nguyễn Na Na đã bắt đầu co giật toàn thân, sùi bọt mép, tiếp theo đó từng đám màu đen dày đặc chui ra từ bảy lỗ trên mặt cô ấy, kích thước của chúng chỉ bằng hạt mè, giống như một bầy côn trùng!

Quan Hạo điên cuồng bóp cổ người phụ nữ kia, nhưng đúng lúc này, sau lưng truyền đến giọng nói dịu dàng của Nguyễn Na Na, cô ấy tỉnh lại. Đây đã là ngày hôn mê thứ ba, cô ấy rốt cục cũng tỉnh lại! Hơn nữa nhìn thần sắc trông giống hệt như người bình thường! Ngay lúc đó Quan Hạo đã bị hạnh phúc làm cho đầu óc mê muội, thậm chí còn muốn quỳ xuống trước mặt người phụ nữ kia để cảm ơn. Nhưng người phụ nữ này nói rằng phương pháp vừa rồi không thể thực sự cứu được Nguyễn Na Na, chỉ có thể tạm thời kéo dài tính mạng của cô ấy. Nếu muốn để cho Nguyễn Na Na khỏi bệnh, thì anh ta cần đưa Nguyễn Na Na đến một nơi.

Mà nơi đó, chính là núi Mặc Sơn.

“Cho nên những thông tin này, là do người phụ nữ kia để lại.” Tôi xác nhận.

Quan Hạo gật đầu, "Đúng vậy, nhưng tôi thực sự không biết gì về cô ta ... Ồ không, tôi nhớ rồi, hình như cô ta có để lại một cái tên. Tôi còn nhớ thật trùng hợp khi trong tên cô ta cũng có chữ Na, gọi là ... hình như được gọi là Mễ Na."